Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Lùi lại? Tiền Thông sửng sốt, không rõ vì sao Dương Khai vội vàng như thế.

- Đi! Không đi sẽ không kịp nữa. Dương Khai không giải thích, quát một tiếng, đồng thời người lùi ra sau, trước khi đi còn thuận tay kéo theo Lâm Ngọc Nhiêu.

Lâm Ngọc Nhiêu đầu óc mơ hồ, cũng không chống cự, tùy ý cho Dương Khai kéo nàng nhanh chóng lùi lại mười mấy trượng.

- Tiền huynh...

Triệu Thiên Trạch luống cuống, ánh mắt cầu xin nhìn Tiền Thông.

- Nghe theo Dương Khai. Tiền Thông không chút do dự hóa thành tia sáng bám sát theo Dương Khai.

Lão không biết sao Dương Khai lại lựa chọn như vậy, nhưng lão lựa chọn tín nhiệm Dương Khai vô điều kiện.

Có lẽ, Dương Khai có lý do!

Nhìn thấy ba người lùi lại, Triệu Thiên Trạch do dự một lát, mới ảo não vỗ đùi, cũng theo sát ba người.

Tràng diện trở nên hỗn loạn.

Vết nứt trên Vực Thạch Sơn tăng lên, vô số võ giả đang xông tới trước, muốn cướp lấy mảnh vụn Vực Thạch.

Cũng có một số người tinh minh, nghe được Dương Khai hô lên, đã nhận ra không đúng, cũng không nhảy vào phân tranh, mà lén lút rút lui.

Chuyện khác thường thật có quỷ dị, huống gì là biến cố lớn như Vực Thạch Sơn sắp vỡ vụn.

Nhưng người như vậy lại không nhiều, chỉ khoảng 1/10 mà thôi, mọi người đều bị dụ hoặc che mờ tâm trí, không để ý Dương Khai lớn tiếng nhắc nhở.

Rắc rắc rắc...

Tiếng vang không ngớt, toàn bộ Vực Thạch Sơn muốn vỡ nát ra, ở trước mặt mọi người, những vết nứt ngày càng nhiều, ngày càng lớn.

Cuối cùng, Vực Thạch Sơn ầm ầm sụp đổ, thứ khổng lồ biến thành những cục Vực Thạch lớn nhỏ, rơi rải rác dưới đất.

Nhưng làm mọi người cảm thấy quái dị, là Vực Thạch này vỡ nát ra hoàn toàn không giống Vực Thạch trong lốc xoáy lĩnh vực, mỗi một cục chỉ mỏng như cánh ve.

- Không thể nào, bên trong Vực Thạch Sơn này lại rỗng tuếch? Có người không thể tin nổi hô to.

Những mảnh vụn Vực Thạch đã nói rõ vấn đề, nếu không phải bên trong Vực Thạch Sơn rỗng ruột, vậy sao nó vỡ vụn lại xuất hiện những mảnh vỡ mỏng như thế? Cảnh này giống như đập nát cái bình vậy.

Điều này khiến rất nhiều người không thể tiếp nhận được.

Nhưng dù cho Vực Thạch mỏng như cánh ve, đó cũng là Vực Thạch.

Kinh ngạc chừng vài nhịp thở, mọi người đều điên cuồng lao tới trước, chú ý tới những mảnh Vực Thạch thể tích không đều, ra tay cướp lấy.

Tràng cảnh nháy mắt mất khống chế!

Các loại bí bảo võ kỹ bùng phát uy năng, chiếu rọi mấy chục trượng không thể nhìn rõ, tiếng hét thảm vang lên, máu tươi bắn ra....

Bỗng nhiên, một tầng gợn sóng thấy được bằng mắt thường toát ra từ trung tâm Vực Thạch Sơn, khuếch tán ra với tốc độ cực nhanh.

Tất cả võ giả bị gợn sóng bao phủ, đều không khỏi khựng động tác, sắc mặt trở nên hoảng sợ.

Khi gợn sóng này quét qua người họ, bọn họ đều cảm nhận được khí tức nguy hiểm, đó là khí tức vực tràng!

Hơn nữa còn là vực tràng vô cùng khủng bố!

Vực Thạch Sơn đặc thù chính là vực tràng, có vẻ như tro tàn lại cháy.

- Hỏng rồi, chạy mau! Có võ giả thông minh hét to.

Không còn ai tranh giành những mảnh Vực Thạch rải rác, mỗi người đều liều mạng thúc đẩy thánh nguyên, điên cuồng chạy ra ngoài.

Đã trễ rồi!

Lúc gợn sóng thứ nhất xuất hiện, sóng thứ hai, thứ ba... đã theo đằng sau.

Thoáng cái, vô số gợn sóng ồ ạt thấy được bằng mắt thường tràn ngập trong vòng ngàn trượng, bao phủ toàn bộ.

Tầm nhìn trở nên mờ đi, vực tràng mạnh mẽ sinh ra Vực Thạch Sơn cuối cùng lộ ra bộ mặt dữ tợn, giống như con dã thú đói đến phát điên, há to miệng máu, nuốt hết gần 200 Phản Hư tam tầng cảnh.

Khắp xung quanh vang lên tiếng la hét thảm thiết, làm da đầu mọi người tê dại, không có võ giả Phản Hư Cảnh nào cản nổi vực tràng cuồng bạo nghiền ép hủy diệt, từng luồng sinh cơ tràn trề bị bóp vỡ, biến mất.

Những tầng gợn sóng ập tới, mỗi người đều hét thảm nổ tan xác, dùng tánh mạng cùng máu tươi vẽ lên một nét xinh đẹp cuối cùng.

Bốn người Dương Khai đứng xa ngoài ngàn trượng các Vực Thạch Sơn, sắc mặt mỗi người trắng bệch nhìn đằng trước.

Triệu Thiên Trạc môi run run, răng va vào nhau phát ra tiếng lập cập.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình tham lam một chút, kết quả sẽ thế nào, sợ rằng cũng sẽ giống những người kia rơi sâu vào trong vực tràng. Theo bản năng hắn nhìn sang Dương Khai, sâu trong lòng tràn đầy cảm kích.

Nếu không phải người thanh niên này nhìn xa trông rộng, hành trình Huyết Ngục này cũng sẽ kết thúc đời mình.

Sắc mặt Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu cũng không khá hơn.

Nhiều võ giả tu vi ngang bọn họ, nhiều người có khả năng đột phá Hư Vương Cảnh, vậy mà không chút chống cự ngã xuống.

Những người này chết đi như con kiến...

Tâm tình của bọn họ rất kỳ quái phức tạp.

Đồng thời, ở trong nhà đá cách Huyết Ngục trăm dặm, Lạc Hải đang ngồi yên bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

- Lạc Hải đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Bà già họ Lôi thấy sắc mặt hắn khác thường, căng thẳng hỏi.

- Đúng vậy, Lạc Hải huynh, có chuyện gì mà căng thẳng như thế? Một lão già cũng tràn đầy thắc mắc.

Tu vi đến trình độ Hư Vương Cảnh, tâm tính nhất định rất trầm ổn, hiếm khi sẽ vì chuyện mà giật mình biến sắc, huống chi Lạc Hải còn không phải Hư Vương Cảnh bình thường, hắn là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, cao thủ Hư Vương lưỡng tầng cảnh, phóng nhìn khắp Tinh Vực, ngoài những lão bất tử nghe danh không thấy bóng, không bao nhiêu người có thể mạnh hơn hắn.

Sắc mặt Lạc Hải đột nhiên trở nên khó coi như vậy, bọn họ đều ý thức được nhất định là có chuyện lớn xảy ra.

- Vực Thạch Sơn, bị hủy rồi! Lạc Hải trầm giọng nói.

- Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ?

- Đúng vậy, Vực Thạch Sơn làm sao lại bị hủy được?

- Là ai làm? Đám tiểu tử bên trong không có bản lĩnh này được?

Mọi người đều kinh hô, nếu lời này không phải do Lạc Hải nói ra, làm so bọn họ cũng không tin được.

Ngay cả là Lạc Hải nói, bọn họ vẫn đều hoài nghi.

Vực Thạch Sơn làm sao bị hủy được?

- Lạc Hải đại nhân, lời này là thật?

Bà già sắc mặt ngưng trọng nhìn Lạc Hải.

- Bổn tọa sao lại nói đùa chuyện này với các ngươi? Lạc Hải nhướng mày. - Về phần làm sao phá hủy, bổn tọa cũng không rõ, nhưng tuyệt đối là bị hủy!

Mọi người nhìn nhau, cũng không nghi ngờ phán đoán của Lạc Hải.

Hắn là Tinh Chủ, nếu hắn nói như vậy, nhất định là có cam đoan.

Mọi người nhìn nhau, đều có chút không chấp nhận được kết cục này.

- Ôi! Đáng tiếc, Vực Thạch Sơn là bảo bối trong Huyết Ngục, tồn tại mấy chục ngàn năm, sao nói hỏng là hỏng rồi. Hồi lâu, lão già lên tiếng trước đó thở dài. Vực Thạch Sơn mặc dù tồn tại trên Thúy Vi Tinh, nhưng có thể coi là bảo bối của cả Tinh Vực. Hiện tại bị hủy, mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.

Hoặc nó hủy diệt, sẽ làm trong Tinh Vực ít sinh ra Hư Vương Cảnh!

- Đúng rồi, Lạc Hải đại nhân, nếu Vực Thạch Sơn bị hủy, vậy những người cảm ngộ xung quanh Vực Thạch Sơn thì sao?

Bà già chợt nhớ tới vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Những người khác nghe vậy, đều vội chú ý.

- Chết không ít! Cụ thể bổn tọa không tra xét rõ số lượng sinh cơ bị diệt, nhưng bổn tọa ước chừng khoảng 200 người.

- 200! Sắc mặt bà già đại biến, ngây người hồi lâu mới cười khổ: - Lần này, các thế lực lớn tổn thất nặng nề rồi.

Thí luyện Huyết Ngục, vốn tỷ lệ ngã xuống đã rất cao, bởi vì đi vào trong cơ bản là Phản Hư tam tầng cảnh, không ai sợ ai, vì tiến lên Hư Vương Cảnh, bọn họ sẽ chém giết tất cả kẻ địch cản trở mình.

Hiện tại trong Vực Thạch Sơn có biến cố, làm một hơi chết 200 võ giả, sợ là sẽ có nhưng thế lực mất hết võ giả tiến vào, từ này không gượng dậy nổi.

Mọi người nhanh chóng ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

- May mắn lần này tam thiếu không tới, bằng không... Lão giả đến từ Hằng La Thương Hội bỗng toát mồ hôi lạnh, tràn đầy sợ hãi.

Nếu như lần này tam thiếu Tuyết Nguyệt cũng đến dự thí luyện Huyết Ngục, cũng đi Vực Thạch Sơn...

Lão thật không dám tưởng tượng!

Tam thiếu Tuyết Nguyệt là hy vọng tương lai lớn nhất của Hằng La Thương Hội.

............

Bên trong Huyết Ngục, trước sau không quá mấy nhịp thở, thế giới hỗn loạn lại khôi phục bình tĩnh, tất cả những võ giả không kịp rút lui đều chết mất xác, cuối cùng sống sót trong trận tai họa này chỉ không tới 30 người.

Những người này đều nghe tiếng Dương Khai hô to, quyết đoán rút lui, mới giữ được một mạng.

Bọn họ phục hồi tâm tình sợ hãi, đều chắp tay với Dương Khai, tỏ vẻ cảm kích.

Vực Thạch Sơn không còn, bọn họ tự nhiên sẽ không ở lại chỗ này, mỗi người nhắm một hướng khác nhau, xâm nhập Huyết Ngục đi tìm cơ duyên của mình.

Thoáng cái, chỗ này chỉ còn lại bốn người Dương Khai.

- Dương tông chủ, lão phu vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, xin Dương tông chủ rời Huyết Ngục, đi Lục Thủy Thành một chuyến, Triệu mỗ nhất định sẵn sàng nghênh đón! Triệu Thiên Trạch chân thành lên tiếng, hiện tại hắn thật bái phục Dương Khai.

Dương Khai cười nhạt: - Triệu thành chủ khách khí, ta không làm gì cả, nhưng mà ta sẽ đi Lục Thủy Thành, mong là lúc đó không làm phiền Triệu thành chủ.

Thiên Nguyệt còn tìm tin tức Tô Nhan trong Lục Thủy Thành, Dương Khai tự nhiên phải đi một chuyến đón Thiên Nguyệt.

- Sẽ không sẽ không! Triệu Thiên Trạch vội xua tay, mỉm cười: - Dương tông chủ có thể đến, là vinh hạnh của Triệu mỗ, sao mà làm phiền.

Dương Khai gật đầu, nhìn sang Tiền Thông, Lâm Ngọc Nhiêu nói: - Tiếp theo các người cẩn thận hơn.

Nghe hắn nói vậy, Lâm Ngọc Nhiêu có chút thất vọng:

- Tông chủ ngài không đi cùng chúng ta?

- Không được, ta còn có chuyện phải làm. Dương Khai lắc đầu, Hư Niệm Tinh mà Xích Nguyệt dặn dò còn chưa lấy được, mặt khác một nửa bộ Hóa Yêu Quyết cũng nằm trong tay Dục Hùng, hắn phải lấy được Hóa Yêu Quyết.

Lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long trong người, hắn muốn gấp rút mở ra.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút, người ở đây chỉ sợ không ai là đối thủ của ngươi, nhưng trong này còn sót lại vực tràng rất mạnh, ngươi phải lượng sức mới được. Tiền Thông dặn dò.

Advertisement
';
Advertisement