Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bản thân là Tinh Chủ, quả thật có thể tu luyện được khả năng cảm nhận từng cành cây ngọn cỏ trên hành tinh của mình đã luyện hóa. Nhưng điều này cũng cực kỳ tiêu hao tinh thần và sức lực, không có vị Tinh Chủ nào có thể đạt tới loại trình độ này, chỉ có thể tùy ý theo dõi một thứ nhất định mà thôi. Thời gian và tinh lực bọn họ bỏ ra để làm điều đó còn không bằng tập trung vào việc tu luyện.

Dương Khai hiển nhiên là biết những điều này. Hạ Ngưng Thường cũng được coi như là một vị Tinh Chủ, chỉ có điều tình huống của nàng có chút đặc thù, với năng lực của nàng, cũng đủ để cảm ứng được tình huống ở các nơi trên Thông Huyền đại lục.

Lạc Hải vốn là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thực lực so với Hạ Ngưng Thường cao hơn không biết bao nhiêu lần, nếu muốn cảm ứng tình hình trong Huyết Ngục cũng không có gì khó.

Thấy sắc mặt của hắn bất thường, Hứa Tân Bạch lập tức biết được hắn đang e dè điều gì, liền cười ha hả nói: - Dương huynh không cần quá khẩn trương, uy năng của lĩnh vực trong Huyết Ngục rất mạnh mẽ, cho dù là Lạc Hải tiền bối chỉ sợ cũng không thể cảm ứng được quá rõ ràng.

- Không quá rõ ràng sao? Dương Khai nhướng mày hỏi.

- Ừm, nghe nói Huyết Ngục được Tinh Chủ đời trước sử dụng sức mạnh của căn nguyên tinh tú bố trí cấm chế trong đó. Vị Tinh Chủ đời trước có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, cao hơn hẳn một tầng so với Lạc Hải tiền bối. Về phương diện thực lực Lạc Hải tiền bối không thể sánh bằng Tinh Chủ đời trước, nên không thể hiểu rõ toàn bộ được. Hứa Tân Bạch giải thích.

Dương Khai khẽ gật đầu, vẻ mặt đang khẩn trương cũng hơi thả lỏng xuống.

Tuy nhiên, cho dù Hứa Tân Bạch nói như vậy, nhưng hắn vẫn chưa thật yên tâm.

Không nói tới tình huống khi ở Vực Thạch Sơn, lúc đó Thạch Khổi lén lút hành động, nên cho dù là Lạc Hải cũng đừng mơ tưởng phát hiện ra, điểm này Dương Khai không lo lắng chút nào.

Nhưng còn chuyện ở Yêu Sơn khiến cho hắn cảm thấy không ổn.

Nếu nhóm người Xích Nguyệt biết được nơi đó có Hư Niệm Tinh, thì bản thân Lạc Hải là Tinh Chủ của Thúy Vi Tinh, sao có thể không biết chứ?

Hắn còn đại chiến với Phong Ngạc Yêu Vương tại Yêu Sơn một trận, Hư Niệm Tinh cũng bị hắn lấy đi...

Lạc Hải có thể dò xét biết được điều này hay không, Dương Khai không dám võ đoán, nhưng chuyện Hư Niệm Tinh là việc trọng đại, đây chính là thứ mà Xích Nguyệt hằng mơ ước.

Tu vi của Xích Nguyệt tương đương với Lạc Hải, Xích Nguyệt đã muốn thì chắc chắn Lạc Hải cũng muốn!

Sau khi lướt nhanh những suy nghĩ kia trong đầu, Dương Khai liền khẽ hít một hơi, vẻ mặt lại tự nhiên như cũ, không chút dấu vết gì, quay đầu liếc nhìn Lạc Hải một cái.

Đối phương cũng chính đang chú ý tới hắn, trong tình huống bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai rõ ràng phát hiện, trong mắt Lạc Hải lóe lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Trong lòng Dương Khai liền trùng xuống!

- Hả... tên tiểu tử này, ngươi cùng Vô Đạo đại nhân có quan hệ như thế nào? Khi mỹ phụ kia đi tới trước mặt Dương Khai, đang định hỏi hắn mấy câu, chợt nhìn sang Hứa Tân Bạch đứng ở bên cạnh Dương Khai, liếc thấy biểu tượng trên ngực hắn liền kinh ngạc hỏi thăm.

- Đó là gia sư!

Hứa Tân Bạch tỏ ra đúng mực đáp.

- Vô Đạo đại nhân là sư phụ của ngươi sao? Lê Uyển Ngưng không kiềm chế được lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ.

- Cái gì, tên tiểu tử này là đệ tử của Vô Đạo đại nhân sao? Những Hư Vương Cảnh đi theo phía sau đều kinh ngạc thốt lên, tựa như vừa thấy được một thứ rất ghê gớm vậy, liền hứng thú đánh giá Hứa Tân Bạch.

Ngay cả Lạc Hải, người có tu vi mạnh nhất, địa vị cao nhất trong đám người cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ lần Huyết Ngục thí luyện này lại xuất hiện người có lai lịch cỡ này tới tham gia.

- Hứa Tân Bạch bái kiến chư vị tiền bối! Mặc dù Hứa Tân Bạch là đệ tử của Vô Đạo, nhưng dù sao cũng là hàng tiểu bối, đối mặt với nhiều Hư Vương Cảnh như vậy cũng không dám tự phụ, liền cung kính hành lễ.

- Không dám không dám, Hứa tiểu huynh đệ không cần khách khí như vậy.

- Đúng vậy, chúng ta đều không phải là người ngoài, không cần phải khách khí như vậy. 500 năm trước, Chu mỗ may mắn gặp được Vô Đạo đại nhân một lần, nhờ có ngài chỉ điểm mới sáng tỏ thông suốt mọi vấn đề, tấn cấp lên được Hư Vương Cảnh. Nếu thật sự tính toán, Vô Đạo đại nhân cũng coi như là một nửa sư phụ của Chu mỗ, ta và ngươi còn là huynh đệ đó. Đại hán tráng kiện kia vẻ mặt ôn hòa, nhìn về phía Hứa Tân Bạch mỉm cười nói. Bản thân là cường giả Hư Vương Cảnh, nhưng hắn lại không hề quan tâm đến thân phận của mình, tỏ ra hết sức sùng bái Vô Đạo.

- Chu tiền bối quá lời rồi, vãn bối có tài đức gì mà dám xưng huynh gọi đệ với Chu tiền bối chứ!

Hứa Tân Bạch mỉm cười, thái độ khiêm tốn.

- Tốt tốt tốt, Vô Đạo đại nhân coi như là đã có người kế thừa rồi, tiểu tử ngươi làm rất tốt, không làm mất mặt của Vô Đạo đại nhân.

- Vãn bối xin ghi nhớ lời chư vị tiền bối đã dạy bảo! Hứa Tân Bạch cung kính đáp lại.

- Gặp lại Vô Đạo đại nhân, thay Lạc mỗ gửi lời vấn an tới ngài nha. Lạc Hải ôn hoà dặn dò.

- Nhất định vãn bối truyền sẽ truyền lời lại!

Hứa Tân Bạch gật gật đầu, nói tiếp: - Sư phụ đã từng nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người đầu tiên trong Tinh Vực đột phá lên Hư Vương tam tầng cảnh, nhất định là Lạc Hải tiền bối.

Rất nhiều Hư Vương Cảnh vừa nghe vậy đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Lạc Hải, tựa như được Vô Đạo đánh giá như vậy là một vinh dự cực lớn vậy.

- Thật sao? Lạc Hải giương mày lên, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, cười ha hả nói:

- Nếu vậy, Lạc mỗ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Vô Đạo đại nhân!

- Vãn bối xin kính chúc tiền bối sớm đạt được ước nguyện.

- Ừm, không nói chuyện phiếm nữa, các ngươi đang làm gì thì cứ tiếp tục đi. Lạc Hải cười ha hả, rồi lại nhìn sang Dương Khai nhiệt tình đánh giá.

- Vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào hả? Mỹ phụ Lê Uyển Ngưng là người thứ nhất lên tiếng, tủm tỉm cười nhìn Dương Khai hỏi, giọng nói hết sức ngọt ngào.

Những người khác cũng đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn chằm chằm.

- Dương Khai!

- Dương Khai sao? Mọi người nghe vậy liền nhướng mày, nhìn nhau một hồi rồi tất cả đều chậm rãi lắc đầu, tỏ ý chưa từng nghe qua cái tên này.

Thông thường, những nhân tài trong cấp bậc Phản Hư Cảnh mới xuất hiện ít nhiều đều có danh tiếng, nhưng cái tên Dương Khai này lại là lần đầu tiên bọn họ nghe nhắc đến.

- Làm sao mà lão phu chưa từng nghe ai ba hoa về ngươi vậy? Chỉ có Cưu lão là nói ra suy nghĩ của mình.

- Không biết tiền bối là...

- Đây là Cưu lão của Hằng La Thương Hội! Mỹ phụ kia chủ động giới thiệu cho Dương Khai.

- Hằng La Thương Hội sao?

Khóe miệng Dương Khai giật một cái, nói: - Cưu tiền bối có lẽ đã nghe Tuyết Nguyệt nhắc đến.

Hai mắt Cưu lão sáng lên, gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, ta đã nghe tam thiếu nói qua, nghĩ lại, lần trước khi tam thiếu từ Đế Uyển trở về, quả thật lão phu đã nghe hắn ba hoa về ngươi. Tiểu huynh đệ, ngươi và tam thiếu quen biết nhau sao?

- Vâng. Dương Khai gật đầu.

Hắn đâu chỉ quen biết Tuyết Nguyệt chứ, nữ nhân đó còn hận không thể đem hắn băm thành trăm mảnh ấy chứ...

- Đúng là có duyên mà! Cưu lão hết sức vui mừng nói: - Người có thể khiến cho tam thiếu nhớ mãi không quên, quả thật là không tầm thường. Tiểu huynh đệ, nếu ngươi tới Hằng La Thương Hội của ta, với tư chất của ngươi sau này nhất định có thể trở thành cao tầng của thương hội, có lẽ ngươi cũng đã biết Hằng La Thương Hội ở trong Tinh Vực là thế lực như thế nào rồi chứ?

- Này Cưu lão, là thiếp hay lão tới trước vậy? Lão làm như vậy có phải là không hợp đạo lý lắm không?

Lê Uyển Ngưng không ngờ Cưu lão lại dứt khoát như vậy, lập tức cảm thấy không thoải mái.

- Chuyện này làm gì có trước sau gì chứ, "trâu chậm uống nước đục" thôi! Cưu lão cười ha hả, tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt Dương Khai: - Tiểu huynh đệ, tam thiếu Tuyết Nguyệt rất ít khi nhớ nhung ai, tư chất và thực lực của ngươi lão phu cũng đã biết đại khái, chỉ cần ngươi có thể gia nhập Hằng La Thương Hội ta, lão phu có thể làm chủ, cho ngươi...

Cưu lão liên tiếp đưa ra những điều kiện hấp dẫn, khiến cho mỗi võ giả ở bên cạnh đều thở hổn hển, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn Dương Khai, chỉ hận lúc này không thể xông lên, tự đề cử mình với Cưu lão, cầu xin Cưu lão cho mình gia nhập Hằng La Thương Hội.

- Đừng nghe lão nói, Hằng La Thương Hội thì có gì tốt chứ. Lê Uyển Ngưng cười giễu cợt, rồi nhìn Dương Khai dịu dàng nói: - Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập Tử Tinh chúng ta, Cưu lão đưa ra điều kiện gì ta sẽ thỏa mãn điều kiện tương tự như vậy, hơn nữa sẽ tìm một vị cường giả Hư Vương Cảnh đích thân hướng dẫn cho ngươi tu luyện, dĩ nhiên, nếu ngươi không ngại, bổn cung có thể tự mình chỉ điểm cho ngươi. Thế nào?

- Hai người các ngươi bớt ở đây nói lung tung đi, lời nói suông ai mà chẳng nói được. Lão ẩu họ Lôi cũng không nhịn được nhảy vào tham gia, nện mạnh cây gậy đầu rồng xuống đất, nhìn Dương Khai nói: - Tiểu huynh đệ, gia nhập Kiếm Minh chúng ta đi, Kiếm Minh chúng ta rất hoan nghênh nhân tài trẻ tuổi gia nhập, chỉ cần bây giờ ngươi đáp ứng gia nhập, lệnh bài này sẽ là của ngươi!

Nói rồi, trên tay Lão ẩu họ Lôi bỗng nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài màu xanh đen.

Lệnh bài kia không phải kim loại cũng không phải ngọc, không biết được tạo nên từ vật liệu gì, mặt trên của lệnh bài có biểu tượng hình cây kiếm, thấp thoáng còn có một luồng sát ý mạnh mẽ ác liệt tràn ra.

- Kiếm Minh Trưởng Lão Lệnh! Có người biết hàng lập tức hít lạnh, ánh mắt kia trở nên vô cùng nóng bỏng nhìn lệnh bài kia.

- Không phải chứ, đây là Kiếm Minh Trưởng Lão Lệnh sao? Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà lại có thể trở thành trưởng lão của Kiếm Minh sao?

- Lôi tiền bối quả nhiên là có khí phách, dường như toàn bộ Kiếm Minh cũng chỉ có mười đại trưởng lão mà thôi, mỗi một người đều nhân vật đỉnh cao đó.

- Chậc chậc, có Trưởng Lão Lệnh này, có thể điều động được rất nhiều nhân lực, vật lực, tài lực, sau này tu luyện căn bản không phải lo lắng gì cả.

- Tiểu tử này có gì tốt mà sao có nhiều cường giả tranh nhau lôi kéo như vậy chứ?

Những võ giả vây xem, người thì hâm mộ, người thì ghen tỵ, có cả những người mê man không hiểu.

Mọi người đều không rõ tại sao những cường giả Hư Vương Cảnh này bỏ qua bao nhiêu Phản Hư tam tầng cảnh, mà lại hết sức mời chào một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh như vậy.

Không có ai giỏi hơn hắn sao? Mọi người hết sức tức giận bất bình, tính hiếu thắng trong lòng liền dâng lên.

Ba thế lực lớn đều đã đưa ra điều kiện, những cường giả Hư Vương Cảnh khác cũng không chịu kém cạnh, hết người này đến người khác liền ra sức lôi kéo Dương Khai, vẻ mặt mỗi người đều hết sức chân thành.

Chỉ có duy nhất một lão giả Hư Vương Cảnh đơn độc một mình là tỏ ra thờ ơ, lão tới đây chỉ để thu mua Vực Thạch mà thôi.

- Mục đích của chư vị tiền bối, vãn bối đã hiểu rõ. Chờ bọn họ nói xong, lúc này Dương Khai mới nghiêm nghị gật đầu.

Hắn không hề nghĩ tới, bản thân vừa mới đi ra từ Huyết Ngục đã được những nhân vật lớn như vậy chú ý. Mục đích của những cường giả Hư Vương Cảnh này tới đây, tất cả đều là để lôi kéo hắn gia nhập thế lực của bọn họ mà thôi.

Thái độ của mỗi người trong bọn họ đều rất thân thiện, vẻ mặt cũng hết sức thành khẩn.

Nhưng càng như vậy, trong lòng Dương Khai càng cảm thấy bất an!

Bọn họ vô cùng nhiệt tình mời chào hắn như vậy, chứng tỏ bọn họ đã biết được biểu hiện của hắn trong Huyết Ngục, nếu không sao có thể như vậy chứ?

Mà sở dĩ bọn họ có thể biết được, tất cả đều là do Lạc Hải!

Chỗ này không nên ở lâu! Dương Khai thầm quyết định, chờ cho Tiền Thông tấn cấp thành công sẽ lập tức tìm cơ hội rời khỏi Thúy Vi Tinh.

- Nếu đã hiểu rõ, vậy quyết định của ngươi là gì? Lê Uyển Ngưng khẩn trương hỏi.

Thông qua Lạc Hải, bọn họ sâu sắc hiểu được, Dương Khai vô cùng ưu tú. Từ xưa đến nay, Phản Hư lưỡng tầng cảnh đi vào Huyết Ngục có thể bình yên trở ra được rất hiếm có, Dương Khai chính là người đầu tiên.

Chỉ bằng điểm này, cũng đủ để cho bọn họ lôi kéo, hơn nữa, với nhãn lực của mình, bọn họ đều nhìn ra được, Dương Khai có có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ.

Đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, ai cũng không muốn bỏ qua.

Advertisement
';
Advertisement