Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Thế này đi, bổn cung tìm cơ hội nói chuyện với hắn, tối thiểu cũng biết Lạc Hải đại nhân không phải vì hắn mà đến Xích Lan Tinh, rốt cuộc là vì chuyện gì. Nếu mọi chuyện không liên quan đến hắn, chúng ta nghĩ cách chiêu mộ hắn cũng không muộn, nếu như Lạc Hải đại nhân thật sự vì hắn mà tới... Băng Lung khẽ thở dài. - Đến lúc đó chỉ có thể giao hắn ra, đổi lấy bình yên cho Băng Tâm Cốc.

- Cốc chủ anh minh! Chúng trưởng lão đều đồng ý, không có dị nghị với quyết định này.

Tư chất tiềm lực của Dương Khai quả thật vượt bậc, có thể chiến đấu vượt cấp, tương lai hết sức có khả năng thăng cấp Hư Vương Cảnh.

Nhưng dù sao đó chỉ là tương lai, hôm nay hắn chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi.

Cố kỵ một vị cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh cấp bậc Tinh Chủ, so với tương lai tốt lành nhưng lại hư vô xa xăm, bên nặng bên nhẹ, mọi người tự nhiên rõ ràng.

- Khi nào cốc chủ gặp hắn, bổn trưởng lão cũng sẽ đi! Ngoài băng cung bỗng truyền vào tiếng của Nhiễm Vân Đình.

Mọi người quay lại nhìn, thấy đại trưởng lão Nhiễm Vân Đình bước vào.

- Ồ? Đại trưởng lão cũng thấy hứng thú với hắn? Băng Lung có chút bất ngờ.

Tuy rằng thực lực Nhiễm Vân Đình không bằng nàng, nhưng chênh lệch giữa hai người có hạn, từ 30 năm trước nàng đem Tô Nhan về Băng Tuyệt Đảo, vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng đệ tử nhập thất này, không có hứng thú với chuyện khác.

Bây giờ lại chủ động đi gặp Dương Khai, tự nhiên làm Băng Lung kinh ngạc.

- Cảm thấy hứng thú, nhân tài xuất sắc như thế, bổn trưởng lão tự nhiên rất hứng thú! Nhiễm Vân Đình cười khẽ.

Không biết sao, mọi người lại cảm nhận hơi lạnh thấu xương, nhìn nhau, tràn đầy mờ mịt.

Cùng lúc, cách Băng Tuyệt Đảo ngàn vạn dặm, tổng đà Hỏa Diệu Tông nổi danh ngang Băng Tâm Cốc.

Tổng đà Hỏa Diệu Tông nằm ở chỗ tu luyện tốt nhất Xích Lan Tinh, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, môi trường tuyệt vời, linh khí tràn đầy, các đệ tử tu luyện ở đây có tốc độ rất nhanh.

Hai thế lực lớn Xích Lan Tinh, trước giờ đều không phân thắng thua, nhưng những năm gần đây, Hỏa Diệu Tông đang dần chiếm thế mạnh, chủ yếu là vì có lời đồn thái thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc luyện công sai lầm, bị trọng thương.

Thái thượng trưởng lão, tự nhiên là cường giả Hư Vương Cảnh, tuy rằng nàng sẽ không nhúng tay vào chiến đấu của tiểu bối, nhưng tin tức này có thể ảnh hưởng sĩ khí Băng Tâm Cốc.

Mấy năm qua Hỏa Diệu Tông cũng vững vàng, mơ hồ áp chế Băng Tâm Cốc.

Phía nam tổng đà Hỏa Diệu Tông, trong một mảnh rừng trúc, có mấy căn nhà tranh.

Những căn nhà tranh xây dựng rất đơn sơ, không có gì chú ý, sau lưng là núi, trước là hồ nước, vị trí cũng được, xung quanh nhà tranh là cây trúc đỏ rực.

Lúc này, có hai người ngồi trên ghế đá trước nhà tranh, bàn đá ở giữa có bàn cơ, hai bên trắng đen không ngừng chém giết.

Bên tay trái là một lão giả để râu đỏ rực, tuổi rất lớn, nhưng làn da hồng hào như mới sinh, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí thế.

Còn đối diện hắn, lại là một nam nhân trung niên đầu thắt kim quan, mặc áo bào vàng.

Cách xa 30 trượng, còn có một nam nhân khí chất văn nhã lặng lẽ đứng yên ở đó, giống như pho tượng, chỉ là lúc ánh mắt nhìn về phía hai người thỉnh thoảng toát ra hướng tới.

Lão già tóc đỏ cùng nam nhân kim quan vẫn đang chơi cờ, bàn cờ đặc biệt như truyền ra tiếng đao thương chặt chém, ngựa hí vang rền, rung động tâm linh.

Tốc độ chơi cờ của lão già tóc đỏ rất nhanh, thường không cần nghĩ gì, tiện tay đặt xuống quân cờ, còn nam nhân kim quan lại thường hay cau mày suy nghĩ, hết sức cẩn thận đặt quân cờ xuống.

Trên bàn cờ, khí tức trắng đen càng thêm chói lọi, cờ đen của lão già tóc đỏ chiếm thượng phong, giáp công vây kín cờ trắng.

Thời gian trôi qua, nam nhân kim quan suy tư ngày càng lâu, sắc mặt càng thêm cẩn thận.

Còn lão già tóc đỏ cũng không thúc giục, chỉ nhắm mắt chờ đợi.

Bỗng nhiên, nam nhân kim quan toát ra mỉm cười quỷ dị, đặt xuống con cờ trắng, khốn cục cờ trắng như cây khô gặp mưa xuân, khôi phục mạnh mẽ, cờ đen đang khí thế hùng hồn bỗng rơi xuống hạ phong.

Lão già tóc đỏ trợn mắt, tràn đầy kinh ngạc.

Nghĩ hồi lâu, mới chầm chậm lắc đầu, cười khổ nói: - Kỳ nghệ của Lạc Hải huynh quả nhiên tăng lên không ít, lão phu không phải là đối thủ.

Nam nhân kim quan mỉm cười: - Xích Hỏa, không phải kỳ nghệ của ta vượt qua ngươi, mà là ngươi quá nóng vội, ý đồ cùng động tác của ngươi đều ghi rõ trên bàn cờ, bổn tọa chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được.

- Đi thẳng tiến thẳng như vậy mới phải chứ. Lão già tóc đỏ rung đùi đắc ý: - Đời người vừa ngắn vừa khổ, nào đâu ra suy nghĩ nhiều như vậy, ừ, trận này là ta thua.

- Đa tạ!

Lão già tóc đỏ quay lại, vẫy tay.

Nam nhân nho nhã vẫn đứng xa 30 trượng thế mới tiến lên, đi tới gần hai người, cung kính hành lễ: - Vệ Thanh bái kiến thái thượng trưởng lão, bái kiến Lạc Hải tiền bối!

Lạc Hải gật đầu, đưa tay cách không nâng lên.

Nam nhân nho nhã là Vệ Thanh tông chủ Hỏa Diệu Tông, thân phận địa vị không thấp, dù cho Lạc Hải là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, cũng không thể tự phụ, huống gì hắn cũng có giao tình không kém với Xích Hỏa thái thượng trưởng lão Hỏa Diệu Tông, Vệ Thanh coi như vãn bối của hắn.

- Đến đây có chuyện gì? Xích Hỏa nhìn Vệ Thanh.

Vệ Thanh cung kính nói: - Bẩm thái thượng trưởng lão, chuyện Lạc Hải tiền bối căn dặn đã có đầu mối.

Trong mắt Lạc Hải xẹt qua tia sáng, nhanh chóng che giấu.

Xích Hỏa nhàn nhạt nói: - Báo đi!

- Mấy ngày trước, có thám tử thấy Băng Tâm Cốc thập tam trưởng lão Du Tuyết Tình dẫn một nam thanh niên thông qua pháp trận không gian vào Băng Tuyệt Đảo. Tuy rằng Băng Tâm Cốc phòng bị sâm nghiêm, thám tử không nhìn rõ mặt thanh niên đó, nhưng hẳn là người mà Lạc Hải tiền bối muốn tìm.

Nói xong, Vệ Thanh cung kính đứng sang một bên, không nói gì nữa.

Tuy rằng ở Xích Lan Tinh hắn ở dưới một người trên vạn người, nhưng ở trước mặt Lạc Hải cùng Xích Hỏa thì không dám sơ sẩy, biểu hiện rất ngoan ngoãn.

- Lạc Hải huynh, ngươi cảm thấy sao? Xích Hỏa nhìn sang Lạc Hải.

- Băng Tuyệt Đảo là tổng đà Băng Tâm Cốc, vạn năm qua cũng không cho nam nhân đặt chân. Lần này các nàng cho nam nhân đi vào, nói rõ rất coi trọng hắn, vậy có khả năng là người ta muốn tìm. Ha ha! Xem ra các nàng muốn lợi dụng tiểu tử này làm chút chuyện.

- Ừ, các nàng đơn giản chỉ là muốn làm thân với Lạc Hải huynh thôi, có lẽ là muốn tìm người hòa giải, hóa giải nguy cơ trước mắt. Xích Hỏa làm người thô thiển, nhưng đầu óc rất nhanh nhạy.

Lạc Hải cười mà không nói.

- Đúng rồi, Lạc Hải huynh, đã đến lúc này, ngươi có thể nói cho lão phu rốt cuộc là tìm tiểu tử kia làm gì? Hắn có chỗ nào đáng làm nhân vật như ngươi chú ý? Xích Hỏa thắc mắc hỏi, trong lòng hắn suy nghĩ chuyện này rất lâu, nhưng vẫn không có câu trả lời.

Có thể làm Lạc Hải chú ý như vậy, đơn giản là huyền bí đột phá Hư Vương tam tầng cảnh, hoặc là bí cấp Hư Vương thượng phẩm! Ngoài ra, trên đời này không còn gì để Lạc Hải chú ý.

Vật như vậy, Lạc Hải chú ý, Xích Hỏa cũng rất chú ý.

Nhưng mỗi lần thăm dò, Lạc Hải đều không trực tiếp trả lời, làm Xích Hỏa bất đắc dĩ.

- Không phải bổn tọa đã nói với ngươi rồi sao, tiểu tử kia với tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh xông qua thí luyện Huyết Ngục, tư chất không kém. Vừa lúc bổn tọa không có truyền nhân y bát, muốn nhận hắn làm đồ đệ, kế thừa đại thống của bổn tọa! Lạc Hải cười hì hì nói.

- Thì ra vậy! Thế thì là phúc khí của tiểu tử kia! Xích Hỏa gật đầu cười to, trong lòng khinh thường, hiển nhiên không tin là thật.

Lạc Hải hiện là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lại có căn nguyên tinh tú, ngày sau rất có khả năng đột phá tam tầng cảnh, làm sao lại vội vàng thu đồ đệ truyền thừa y bát?

Nói lại, dù muốn thu đồ, cũng không thể hưng sư động chúng như vậy. Một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh nếu muốn thu đồ đệ, nhất định sẽ có vô số thiên tài tranh nhau bái sư, nào có như Lạc Hải theo đuổi người ta, cưỡng chế thu đồ?

Thiên tài tư chất nghịch thiên thế nào đi nữa cũng không thể khiến Lạc Hải làm đến thế này!

Trong đó nhất định có điều mờ ám.

- Nếu như Băng Tâm Cốc đã tìm được tiểu tử kia, vậy bổn tọa đi một chuyến. Lạc Hải nói rồi, chầm chậm đứng lên.

- Lão phu cũng đi! Xích Hỏa cười hắc hắc.

Lạc Hải liếc qua hắn, gật đầu nói: - Cũng được, Băng Tuyệt Đại Trận của Băng Tâm Cốc uy lực không kém, có Xích Hỏa huynh đi cùng, vậy chuyến này sẽ rất nhẹ nhàng.

Hắn không có ý từ chối.

- À, đúng rồi, Vệ Thanh gọi tiểu tử không nên thân của ngươi đến gặp lão phu, lão phu dẫn hắn đi xem phong cảnh Băng Tuyệt Đảo! Xích Hỏa lại quát gọi Vệ Thanh.

- Thái thượng trưởng lão muốn dẫn Vệ Phong đi Băng Tuyệt Đảo? Vệ Thanh ngẩn ra, hoảng sợ nói: - Tiểu tử kia....

Con trai mình là thứ đức hạnh gì, bản thân mình quá rõ.

Thân là con của tông chủ, tư chất không xuất sắc gì, đã qua nhiều năm, vô số linh đan diệu dược, tài nguyên tu luyện gấp mấy lần, còn được mình quán đính cho hắn, nhưng đến nay cũng chỉ miễn cưỡng bước chân vào Phản Hư nhất tầng cảnh.

Tuy rằng đến Phản Hư Cảnh, nhưng làm thế nào hắn cũng không ngưng luyện ra Thế!

Cả đời này, chỉ sợ đến chết cũng kẹt ở Phản Hư nhất tầng cảnh, căn bản không có thực lực Phản Hư Cảnh.

Nói cách khác, hắn chỉ mạnh hơn Thánh Vương Cảnh, bất kỳ Phản Hư Cảnh nào ngưng luyện ra Thế đều có thể dễ dàng đánh bại hắn.

Từ trước đến nay thái thượng trưởng lão không thích Vệ Phong, cảm thấy hắn làm hỏng danh tiếng tông môn, thậm chí có lần đánh hắn một chưởng trọng thương.

Nhưng hôm nay, vì sao thái thượng trưởng lão lại làm vậy, muốn dẫn hắn đi Băng Tuyệt Đảo?

- Lôi thôi cái gì, bảo ngươi đi thì đi! Lão phu lại không giết hắn! Tính tình Xích Hỏa nóng nảy, thấy Vệ Thanh chần chờ không đáp, không khỏi giận dữ quát.

- Rõ! Vệ Thanh toát ra sợ hãi, vội vàng thối lui.

Lạc Hải cau mày nhìn Xích Hỏa, không biết hắn đang làm cái gì.

Băng Tuyệt Đảo không phải chỗ bình thường, dù cho Lạc Hải thân là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cũng hết sức kiêng kỵ Băng Tuyệt Đại Trận. Chuyến này hắn cùng Xích Hỏa là đủ rồi, dẫn theo một tiểu bối làm gì?

Hơn nữa còn là một tiểu bối mà Xích Hỏa cực kỳ không thích.

Nhíu mày suy nghĩ, Lạc Hải bỗng nhiên hiểu ra, lắc đầu cười khổ.

Xích Hỏa cười to nói: - Lạc Hải huynh, lần này đến lượt lão phu cáo mượn oai hùm.

- Chỉ một lần này thôi, nhưng cũng đừng quá đáng, thực lực Lạc Lê không kém, nếu thật bức ép nàng, khởi động Băng Tuyệt Đại Trận, hai ta sẽ phải chịu không ít khổ.

- Lão phu tự nhiên biết điều này, Lạc Hải huynh cứ yên tâm.
Advertisement
';
Advertisement