Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, mọi người đều không kịp phản ứng.

Sau khi Băng Điệp bị đánh ra ngoài, mới có đệ tử Chấp Pháp Đường lấy lại tinh thần, quát lên:

- Người nào! Đồng thời hướng Dương Khai nhìn lại, đợi đến lúc thấy được khuôn mặt người xuất thủ, không khỏi biểu tình ngẩn ngơ.

- Nam nhân?

- Băng Tuyệt Đảo chúng ta khi nào thì cho phép nam nhân được vào?

- Người này từ đâu ra? Không ngờ một kích liền bức lui Băng Điệp sư tỷ, lại còn khiến nàng bị thương nhẹ.

- Hả, đây không phải là người mà thời gian trước chúng ta phụng mệnh tìm kiếm sao? Thì ra là tìm được rồi, chẳng trách các trưởng lão gọi chúng ta rút về.



Một đám nữ đệ tử Băng Tâm Cốc giống như là nhìn thấy chuyện mới vật lạ, thần sắc cổ quái chăm chù nhìn Dương Khai, sau khi phát hiện hắn chính là người mà các nàng một năm bôn ba tìm người bên ngoài, lập tức đều hứng trí bừng bừng.

Các nàng ở bên ngoài cực khổ liều mạng một năm, chính là tìm kiếm dấu vết Dương Khai, giờ này cuối cùng cũng gặp được chỉnh chủ, không ít người tự nhiên muốn biết Dương Khai rốt cuộc có gì đặc biệt, không ngờ khiến Băng Tâm Cốc hao tốn nhân lực lớn như vậy đi tìm.

Nhưng bất luận nhìn thế nào, đều nhìn không ra manh mối gì, chỉ có điều Dương Khai thời khắc này dường như có chút căm tức, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng như băng, một thân một mình chắn trước mặt Thanh Nhã, như một ngọn núi cao nguy nga, chặn tất cả cuồng phong bão táp.

Một màn như vậy khiến các đệ tử Băng Tâm Cốc cau mày suy đoán, đoán Dương Khai và Thanh Nhã rốt cuộc có quan hệ gì.

Tưởng tượng trong đau khổ cũng không có nghĩ ra, ngược lại thì tiếng rên của Băng Điệp vang lên, Thanh Nhã nghi ngờ mở mắt ra, lập tức liền phát hiện ra bóng lưng Dương Khai.

- Sao huynh lại tới đây? Thanh Nhã kinh ngạc hỏi.

- Vốn là đến tìm muội hàn huyên một chút, không nghĩ tới gặp chuyện như vậy! Dương Khai quay đầu lại.

Ân cần nhìn nàng một cái:

- Không sao chứ? Thanh Nhã lắc lắc đầu, cười khổ nói:

- Không có gì đáng ngại.

- Ai đánh nàng bị thương? Thanh Nhã cắn cắn đôi môi đỏ mọng, cũng không trả lời.

Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, từ trong nhẫn lấy ra một cái bình ngọc, đưa tới:

- Uống trị thương.

Thanh Nhã đưa tay nhận lấy.

Nói tiếng cảm ơn, nhưng lại không uống ngay, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn Băng Điệp cách đó không xa.

Bị Dương Khai phẫn nộ đánh cho một chưởng, Băng Điệp thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng trên thực tế thương thế không nghiêm trọng lắm, nếu không với thực lực hôm nay của Dương Khai.

Một kích kia liền có thể trực tiếp lấy đi tính mạng của nàng.

Đây dù sao cũng là Băng Tâm Cốc, dù sao cũng là sư môn của Tô Nhan, Dương Khai không muốn làm lớn chuyện.

Nghe thấy Dương Khai và Thanh Nhã nói chuyện, gương mặt lạnh như băng của Băng Điệp hiện lên vẻ dữ tợn, đưa tay lau vết máu trên miệng, cười lạnh nói:

- Trị thương? Cô không có cơ hội này! Công khai phản kháng lệnh của đại trưởng lão đả thương đệ tử Chấp Pháp Đường, đệ tử ngoài đảo Thanh Nhã, hôm nay chắc chắn phải chết! Thanh Nhã thân thể mềm mại run lên, hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Dương Khai bỗng nhiên quay đầu, hướng Băng Điệp nhìn lại, ánh mắt băng hàn như dao tản ra lãnh khốc.

- Đả thương ngươi là ta, có chuyện gì thì hướng về ta, Thanh Nhã có tội gì? -Ngươi cũng chạy không thoát, không cần biết ngươi có lai lịch gì, dám ở Băng Tuyệt Đảo càn rỡ, ngươi cũng đừng nghĩ bình yên thoát thân, về phần Thanh Nhã…cô ta chết chắc rồi, cấu kết với người ngoài, hỡn nữa còn là nam nhân, làm hỏng danh dự Băng Tâm Cốc ta, làm bẩn danh tiếng sư môn, hai người các ngươi nam đạo nữ xướng, lẫn vào Băng Tâm Cốc rốt cuộc có ý đồ gì? Thanh Nhã hơi run lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Băng Điệp, run giọng nói:

- Băng Điệp sư tỷ, ngươi tại sao nói lời như vậy.

Ta và Dương Khai không có gì.

Cũng chưa từng làm hỏng danh dự Băng Tâm Cốc, làm bẩn sư môn! Dương Khai ở đây, hoàn toàn là bởi vì…

- Câm miệng! Ở đây không có phần cho ngươi nói chuyện! Băng Điệp hướng về phía Thanh Nhã nghiến răng quát chói tai, căn bản không cho nàng cơ hội giải thích, cười lạnh nói: -Ngươi như thế nào lại xưng hô thân mật với hắn, còn dám nói không có gì với hắn? Lần này, không ít đệ tử Băng Tâm Cốc đứng xem đều lộ ra biểu tình cổ quái.

Tuy rằng Dương Khai cùng Thanh Nhã không có trao đổi mấy câu, nhưng bất kể ai cũng có thể từ thần thái và giọng nói của hai người suy đoán ra, hai người quan hệ không cạn, ít nhất không phải mới quen.

Trong đó, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì? Thanh Nhã thần sắc bi thương: -Sư tỷ, tỷ có thể đánh ta, giết ta, nhưng là tuyệt đối không thể vũ nhục ta, Thanh Nhã từ khi vào cốc tới nay, chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với sư môn.

Hơn nữa chuyện này còn quan hệ đến Dương Khai, Dương Khai là nam nhân của Tô Nhan, Thanh Nhã cho dù có hồ đồ đi nữa, cũng không có khả năng có quan hệ gì với Dương Khai.

- Chưa từng làm? Băng Điệp âm độc nhìn nàng, -Xui khiến nam tử này đánh lén ta, này có tính là không làm chuyện có lỗi với sư môn? -Ta không có! Thanh Nhã vội vàng phản bác.

- Còn dám ngụy biện! Băng Điệp quát chói tai, -Nếu không phải ngươi xui khiến, hắn sao sẽ xuất hiện kịp thời như thế! Thanh Nhã há miệng thở dốc, không lời chống đỡ.

- Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do! Dương Khai trên mặt bỗng nhiên nổi lên thần sắc thất vọng, -Thanh Nhã, nếu ở đây không tha cho ngươi, thì không cần.

Sau khi nói xong lại thở dài một tiếng, dường như là đang lẩm bẩm:

- Vốn dĩ ta nghĩ đến Tô Nhan ở chỗ này sẽ được chăm sóc rất tốt, nhưng là hiện tại xem ra, đã đến lúc đem nàng mang đi, nơi bẩn thỉu này, sẽ chỉ làm bẩn linh hồn tinh thuần của nàng.

Tô Nhan? Nam nhân này không ngờ quen biết Tô Nhan? Hơn nữa vừa rồi hắn nói tới cái gì…hắn lại muốn đem Tô Nhan mang đi? Hắn có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ a? Nam nhân quả nhiên đều là động vật không thể nói lý! Không ít nữ tử dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Dương Khai, thầm nghĩ người này chẳng nhẽ lại là một kẻ đáng thương bị mị lực của Tô Nhan bắt sống cả thể xác và tinh thần? Tô Nhan từ lúc vào tông tới nay, mặc dù không có ra ngoài mấy lần, nhưng là danh tiếng sớm đã truyền khắp cả Xích Lan Tinh, ngay cả Vệ Phong con trai tông chủ Hỏa Diệu Tông cũng đều đối với Tô Nhan nhớ mãi không quên, đừng nói là những người khác.

Những năm này, có vô số thế lực cường đại tới trước Băng Tâm Cốc, hy vọng thanh nhiên tuấn ngạn nhà mình có thể cưới được Tô Nhan viên minh châu rực rỡ chói mắt này làm vợ, trong đó không thiếu những nhân tài chân chính mới có chút tư cách xuất hiện, nhưng đều không ngoại lệ, đều bị Băng Tâm Cốc cự tuyệt.

Tô Nhan là hy vọng tương lai của Băng Tâm Cốc, đời nào sẽ xuất giá ra ngoài? Lời đồn ngay cả thái thượng trưởng lão cũng nhìn trúng nàng, trong lúc bế quan, ngẫu nhiên còn có thể triệu kiến nàng, truyền thu tu luyện tâm đắc.

Đây chính là vinh hạnh lớn lao, cả Băng Tâm Cốc, có tư cách gặp mặt thái thượng trưởng lão, chỉ có cốc chủ cùng đại trưởng lão hai người mà thôi.

Những trưởng lão khác đều không có tư cách.

Tô Nhan chính là Phượng Hoàng đầu cành, nam nhân cả Xích Lan Tinh đối với nàng mà nói, cũng như kiến bò dưới đất.

Không ai có thể xứng với nàng!

Dương Khai bỗng nhiên hồ ngôn như vậy, các nữ tử Băng Tâm Cốc liền lập tức sinh ra hiểu lầm, cho là Dương Khai cùng một dạng với đám Vệ Phong kia, đều là ái mộ Tô Nhan, nhưng không thể chiếm được tâm tư giai nhân, chỉ có thể đau khổ yêu thầm.

- Chỉ bằng người cũng muốn mang Tô Nhan đi? Trong mắt Băng Điệp nổi lên tức giận, khẽ quát: -Ngươi có thể sống qua được ngày hôm nay hãy nói! Chúng đệ tử nghe lệnh, giết Thanh Nhã cùng nam nhân không biết liêm sỉ này cho ta, túc chính môn phong, răn đe! Lời Băng Điệp vừa dứt, mấy đệ tử đi theo nàng đến đây lập tức không sợ chết mà hương Dương Khai vọt tới.

Các nàng trước đây không phải là chưa thấy qua thủ đoạn Dương Khai đối phó Băng Điệp, nhưng mệnh lệnh Chấp Pháp Đường là tuyệt đối, cho dù biết là đánh không lại, cũng phải nhắm mắt mà tới.

Mà nững đệ tử ngoài đảo đang xem náo nhiệt kia, cũng đều nhíu mày, không ít người lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, cũng có ít người vì ngại uy nghiêm Chấp Pháp Đường, âm thầm thúc giục thánh nguyên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Khai.

Các nàng không muốn hướng Thanh Nhã hạ thủ, nhưng đối với việc thanh toán Dương Khai nam nhân xa lạ này thì không thành vấn đề.

Băng hệ thánh nguyên xung quanh bắt đầu khởi động, vốn là băng phong giá lạnh càng thêm rét lạnh, cả đất trời, tựa hồ đều chỉ còn lại lực lượng băng hàn, đủ để đem mặt đất đóng băng mãi mãi.

Mấy đệ tử Chấp Pháp Đường kia xông tới khoảng cách Dương Khai tầm năm trượng bỗng nhiên kêu thảm, ngửa mặt bay ngược ra sau, từng người một rơi trên mặt tuyết, sắc mặt tái nhợt, bất kể thế nào cũng không bò dậy nổi.

Mà những đệ tử ngoài đảo kia hướng Dương Khai hạ thủ cũng đều là thân thể mềm mại chấn động, sắc mặt hơi tái nhợt, khiếp sợ nhìn Dương Khai, không dám tiếp tục khinh cử vọng động.

Không có người nào thấy rõ Dương Khai xuất thủ như thế nào, nhưng mà kết quả trước mắt khiến các nàng lĩnh hội sâu sắc chênh lệch quá lớn giữa nhóm người mình và Dương Khai.

- Dương Khai không cần tức giận quá mức! Thanh Nhã cả kinh thất sắc.

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, ở trên Băng Tuyệt Đảo, Dương Khai lại dám cùng đệ tử Băng Tâm Cốc động thủ.

Trước vì cứu mình coi như là có nguyên nhân, nhưng bây giờ, hắn không ngờ lại xuất thủ lần nữa.

Tuy rằng không có giết người, nhưng nhìn bộ dáng các đệ tử Chấp Pháp Đường kia, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Nàng ngược lại không phải là quan tâm sống chết của đồng môn, đã trải qua chuyện này mấy lần, đối với Băng Tâm Cốc Thanh Nhã đã không còn sót lại chút gì đồng cảm cùng lòng trung thành nữa rồi.

Nàng chỉ muốn thật sớm rời khỏi nơi này.

Nàng sợ hãi Dương Khai tức giận quá mức, sẽ dẫn tới cường giả Băng Tâm Cốc xuất động! Đến lúc đó Dương Khai cho dù có bản lĩnh lớn thế nào, cũng không thể dễ dàng thoát thân.

Băng Điệp vẫn đứng tại chỗ như cũ, nhìn một màn trước mắt này, bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười kia dường như là vênh mặt phun ra tâm rắn độc, trên mặt mang vẻ đắc ý, mạnh mẽ nói:

- Tốt tốt tốt! Lần này bất kể là ai, cũng đừng nghĩ tới cứu ngươi, ngươi chết chắc rồi.

Dương Khai nhìn nàng, ánh mắt híp lại, bình tĩnh mở miệng nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra, đây là một cái bẫy? Nụ cười trên mặt Băng Điệp bỗng nhiên trở nên có chút cứng ngắc.

- Đi ra cho ta, lén lén lút lút ở một bên, các hạ cũng nhìn đủ lâu rồi chứ? Dương Khai đang nói chuyện, bỗng nhiên hướng nơi nó đó trong hư không phất tay một cái, một thủ ấn cực đại hướng bên kia đánh tới.

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, dầu bàn tay bị một cỗ lực lượng vô hình hóa giải, nhưng ở trong hư không bên kia, lại có một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện.

Vô số đệ tử ngoài đảo ngẩng đầu nhìn lại, lập tức khiếp sợ hô nhỏ:

- Đại trưởng lão!

- Đệ tử tham kiến đại trưởng lão! Mọi người hoàn hồn, vội vàng hành lễ, thần sắc cung kính.

Thân ảnh bất ngờ xuất hiện trong hư không, là đại trưởng lão Băng Tâm Cốc! Nhiễm Vân Đình một thân cung trang tím nhạt, thoạt nhìn hoa quý tập nhân, một thân khí tức như vực sâu tựa như biển, sâu không lường được, nhưng thời khắc này ánh mắt cô ta nhìn Dương Khai lại có chút kinh ngạc.

Cô không nghĩ tới Dương Khai không ngờ lại sớm phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Cô ta vốn cho rằng tất cả đều thần không biết quỷ không hay.
Advertisement
';
Advertisement