Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chu Vân Tuyên từ trên mặt tuyết bò dậy, tay ôm gò má, gương mặt đờ đẫn, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Cô ta vốn dĩ không nghĩ rằng, trước mặt cốc chủ và rất nhiều trưởng lão, Dương Khai dám ra tay đánh mình.

- Nói xin lỗi! Dương Khai lạnh lùng nhìn cô ta.

Chu Vân Tuyên thân thể mềm mại run rẩy, trước mặt nhiều sư tỷ sư muội như vậy, bị người ta vũ nhục như thế, thân là một vị Phản Hư Cảnh, cô ta sao có thể nhịn được đây? Sắc mặt đột nhiên vặn vẹo, thất thanh hét to: -Ngươi dám đánh ta? Bập… Lại là một tiếng vang nhỏ, Chu Vân Tuyên lại lần nữa bay ra.

Bên gò má còn lại cũng tê dại.

- Nói xin lỗi! Dương Khai thanh âm lạnh như băng mà máy móc, không có chút tình cảm nào, khiến người ta không rét mà run.

Chu Vân Tuyên lần thứ hai từ mặt đất bò dậy, khuôn mặt nổi lên thần sắc kinh sợ, quay đầu lại nhìn Nhiễm Vân Đình, dường như muốn cầu xin nàng vì mình chủ trì công bằng, nhưng nhìn một lúc, Chu Vân Tuyên chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ bàn chân truyền thẳng đến đỉnh đầu, khiếp sợ tột đỉnh.

Đại trưởng lão sắc mặt âm trầm như nước, mặc dù nhìn chằm chằm Dương Khai nhưng không dám nói một chữ.

Các trưởng lão khác cũng đều là biểu tình này, thậm chí đến ngay cả cốc chủ cũng nhíu chặt chân mày.

Không ai vì mình chủ trì công bằng.

Chu Vân Tuyên trong lòng hoảng sợ! Nàng biết, đây đương nhiên là có chỗ mình làm không đúng, không nên ăn nói bừa bãi mắng chửi Tô Nhan như vậy, nhưng là nhất định cũng có nguyên nhân mà hắn cũng không biết.

Người thanh niên này khiến mọi người cố kị vạn phần! -Nói xin lỗi, hoặc là…chết! Dương Khai phát ra thông điệp cuối cùng, một thân sát ý lại xuất hiện, khóa chặt Chu Vân Tuyên.

Không thể giết chết Nhiễm Vân Đình, khiến hắn cực kì căm tức, Chu Vân Tuyên này lại đúng lúc đụng phải họng súng.

Băng Lung cuối cùng cũng mở miệng, chau mày nói: -Dương Khai, tạm thế là được rồi, đệ tử này mặc dù nói năng lỗ mãng, nhưng ngươi cũng trừng phạt qua rồi, thôi đi.

Chu Vân Tuyên nói thế nào cũng là đệ tử Băng Tâm Cốc, bị Dương Khai tát hai cái trước mặt mình, đã là nhẫn nại cực hạn của Băng Lung, nếu là Dương Khai lại hùng hổ dọa người, Băng Lung cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nếu thật làm như vậy, sẽ chỉ làm rét lạnh trái tim các đệ tử.

- Sư đệ, thôi bỏ đi.

Tô Nhan cũng vì Chu Vân Tuyên mà cầu tình.

Đối với nàng mà nói, câu mắng chửi kia của Chu Vân Tuyên căn bản không gây tổn hại đến nàng, hôm nay Dương Khai cũng đánh cô ta hai bạt tai.

Cũng làm cho cô ta chịu hậu quả rồi.

Nhưng Dương Khai vì mình mà ra mặt, trong lòng Tô Nhan cảm thấy ngọt ngào.

- Nếu sư tỷ đã nói như vậy…ta cũng không muốn đuổi cùng giết tận.

Dương Khai nét mặt hòa hoãn, nhìn Băng Lung nói: -Bảo nàng ta xin lỗi, ta sẽ bỏ qua! Băng Lung không nói nên lời, tâm tưởng vẫn không muốn nhượng bộ, trong lòng mơ hồ cũng có chút căm tức.

Đúng lúc này.

Thần sắc của tất cả cao tầng của Băng Tâm Cốc đều ngưng trọng, nghiêng tai lắng nghe, dường như là nghe thấy điều gì đó, thần thái chuyên chú, biểu tình biến hóa khó lường.

Dương Khai nhíu mày, âm thầm thăm dò một cỗ thần niệm dao động trong hư không, mơ hồ không rõ.

Trong lòng lập tức hiểu rõ, chắc là Thái Thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc đang nói gì đó với mấy người Băng Lung.

Cũng không có tùy tiện quấy rầy mà chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Nhóm người Băng Lung sắc mặt âm tình bất định, sau một lát, bọn họ mới nhìn nhau, biểu tình của mỗi người đều trở nên ngưng trọng vạn phần, mơ hồ cảm giác có một loại mưa gió đang nổi lên.

Băng Tâm Cốc dường như đã xảy ra chuyện lớn.

- Nói xin lỗi Tô Nhan, chuyện này đến đây kết thúc! Băng Lung bất ngờ hướng Chu Vân Tuyên, biểu tình có chút vội vàng xao động Chu Vân Tuyên biểu tình ngây ngốc, không nghĩ rằng cốc chủ lại nghiêng về phía Dương Khai và Tô Nhan, mặc dù trong lòng không yên, nhưng cuối cùng không có chỗ dựa, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện nói: -Tô sư muội, vừa rồi là sư tỷ không đúng, mong sư muội không lấy làm phiền lòng.

Nàng cắn răng, trong đôi mắt ẩn chứa oán độc và lóe lên ý điên cuồng.

Gống như là một con rắn độc đang ẩn núp.

Nàng biết, sau này chỉ sợ trở thành trò cười cho cả Băng Tâm Cốc, trở thành đề tài trà dư tửu hậu của các sư tỷ sư muội! Thể diện của mình đã bị quét sạch.

- Ngươi quay về đi! Băng Lung hướng Chu Vân Tuyên vẫy tay, lạnh nhạt ra lệnh.

Chu Vân Tuyên cúi người hành lễ, cất bước rời đi, trước khi đi ánh mắt câm hận nhìn về phía Dương Khai và Tô Nhan, dường như muốn khắc sâu hình dáng của hai người họ vao trong lòng, khắc vào xương cốt.

- Những người khác cũng giải tán đi! Băng Lung khẽ quát.

Các đệ tử Băng Tâm Cốc vội vàng lui ra.

Rất nhanh, trong sân liền chỉ còn lại các cao tầng của Băng Tâm Cốc và Dương Khai, Tô Nhan, Thanh Nhã đứng ở nơi xa xa, khuôn mặt lo lắng nhìn chăm chú về phía bên này.

- Dương Khai, ngươi đi theo ta một chuyến! Băng Lung thần sắc phức tạp nhìn Dương Khai.

- Ai muốn gặp ta? Dương Khai mơ hồ có suy đoán.

Băng Lung thở dài một tiếng: -Thái thượng trưởng lão muốn gặp ngươi, không chỉ có thế, Lạc Hải đại nhân tinh chủ của Thúy Vi Tinh và Xích Hỏa tiền bối của Hỏa Diệu Tông cũng muốn gặp ngươi! -Lạc Hải đến rồi sao? Dương Khai híp mắt lại -Không sai! -Ta nếu là không đi thì sao?

Dương Khai nhếch miệng cười một chút.

- Chuyện này sợ là không phải do ngươi muốn là được, ngươi tự biết hậu quả.

Băng Lung thở dài nói, -Mặc dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng trước mặt Lạc Hải đại nhân, thực lực ngươi như vậy quả thực không coi vào đâu.

Dương Khai vuốt cằm, gật đầu nói: -Xem ra không đi không được rồi, thôi được, ta đi theo tiền bối một chuyến, cũng đến lúc kết thúc chuyện này rồi.

Băng Lung ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, nhìn Tô Nhan đang tựa sát bên cạnh hắn, thở dài nói: -Ta đợi ngươi ở phía trước.

Các trưởng lão khác bám sát theo sau, ánh mắt Nhiễm Vân Đình hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Dương Khai, nét mặt ngoan lệ.

Mặc dù nàng không biết tại sao Lạc Hải đại nhân phải gặp Dương Khai, thậm chí không tiếc mượn lực lượng Hỏa Diệu Tông để tìm tông tích Dương Khai, nhưng hiện tại xem ra, Lạc Hải đại nhân và tiểu tử này có ân oán không cạn.

Tiểu tử không biết trời cao đất dày, cư nhiên dám trêu chọc Lạc Hải đại nhân! Lần này xem ngươi chết như thế nào, Nhiễm Vân Đình trong lòng oán độc nguồn rủa.

Ngay sau đó, nàng liền nhìn thấy Tô Nhan và Dương Khai tay nắm tay, thấp giọng nói gì đó, một cỗ lửa giận không khỏi dâng lên, hận không thể ngay lập tức xông lên tách bọn họ ra.

Vừa nghĩ đến thủ đoạn của Dương Khai, Nhiễm Vân Đình vẫn là nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng, đuổi theo đám người Băng Lung.

- Sư tỷ, nàng ở đây đợi ra, ta đi một lát sẽ trở lại.

- Không, ta đi với ngươi! Tô Nhan lắc đầu, trong đôi mắt đẹp một mảng kiên định, hiển nhiên là lo lắng Dương Khai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn cùng hắn kề vai tiến thoái.

- Vậy…được thôi.

Dương Khai cũng không có tiếp tục khuyên giải, ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã.

Thanh Nhã lập tức nói: -Ta đợi các ngươi ở đây! Nàng biết mình không có tư cách tham dự chuyện lần này, cho nên rất thức thời mà lưu lại.

Thạch Khổi lẳng lặng đứng bên cạnh nàng.

Dương Khai nhẹ gật đầu, cùng Tô Nhan hai người dắt tay nhau rời đi.

Băng Lung đợi ở phía trước không xa, nhìn hai người như thần tiên quyến lữ, thân mật không khoảng cách, chân mày không khỏi nhíu chặt lại, cũng không dây dưa chuyện này nữa, mà là thâm ý sâu sắc nhìn Dương Khai hỏi: -Chuyện đến nước này, ngươi có phải hay không nên thẳng thắn với ta, nói rõ giữa ngươi và Lạc Hải đại nhân rốt cuộc có ân oán gì? -Tiền bối muốn biết? Dương Khai cười nhẹ một tiếng.

Băng Lung gật đầu.

- Hỏi Lạc Hải đi, nếu hắn là nguyện ý nói với ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết.

- Ngươi… Băng Lung tức giận, -Ngươi có phải hay không vẫn chưa rõ tình hình, Lạc Hải đại nhân và Xích Hỏa tiền bối cùng nhau đến Băng Tuyệt Cốc, hơn nữa là chỉ đích danh muốn gặp ngươi, bọn bọ nhất định là vì ngươi mà tới, hôm nay có thể bảo vệ ngươi chu toàn, chỉ có Thái Thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc ta, đều đã đến lúc này ngươi còn che che giấu giấu, ngươi muốn chết phải không? -Vị tiền bối đó của Băng Tâm Cốc các ngươi, dường như cũng chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh đi? Lạc Hải nếu là thật sự muốn làm gì ta, người đó có thể ngăn cản sao? Dương Khai bĩu môi.

Băng Lung không phản bác được Hư Vương Cảnh, mỗi tấn thăng chỉ một cấp nhỏ, thực lực phải là biến hóa nghiêng trời lệch đất!, Chính vì như vậy, Lạc Hải và Xích Hỏa tự ý xông vào Băng Tuyệt Đảo mới không ai có thể trách tội, họ chỉ đích danh muốn gặp Dương Khai, Lạc Lê mới không thể cự tuyệt.

Nếu không như vậy, Lạc Lê sao có thể để họ tự ý xông vào Băng Tuyệt Đảo? Nếu chỉ là một mình Xích Hỏa mà nói, Lạc Lê sớm đã đánh hắn quay về.

- Huống hồ, ta và Băng Tâm Cốc không có giao tình, cho dù Thái Thượng trưởng lão của các người có năng lực ấy, tại sao lại muốn bảo vệ ta? Dương Khai cười lạnh.

- Các ngươi là muốn biết Lạc Hải rốt cuộc muốn lấy được thứ gì trên người ta đi? Hoặc là muốn từ trên tay Lạc Hải chia một chén canh? Băng Lung ngây người, lập tức cười khổ: -Ngươi xem thật cũng hiểu rõ, đã hiểu rõ như vậy, tại sao còn muốn đi gặp hắn? Ta nếu là ngươi, hiện tại thật sớm đã rời đi! -Có thể đi đâu?

Dương Khai hừ lạnh, -Ta bị hắn truy đuổi tán loạn ở Tinh Vực, thật vất vả mới trốn được đến Xích Lan Tinh, bây giờ lại lần lữa bị hắn phát hiện tông tích, chỉ sợ là chạy không thoát được đâu, ta nói rồi, đến lúc cùng hắn kết thúc ân oán này rồi, nếu không sau suốt ngày bị hắn đuổi theo cũng rất khó chịu, hắn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy phải xem hắn có cái bản lĩnh này hay không! Trong lúc nói chuyện, trên mặt Dương Khai một mảnh ngoan lệ, tinh quang trong mắt lóe chói mắt, chẳng nhưng không vì Lạc Hải cường đại mà có bất kì lùi bước nào, mà ngược lại có bộ dạng chiến ý dâng cao.

Băng Lung nghẹn họng trân trối nhìn hắn, thật lâu không nói chuyện, một lúc sau mới lắc đầu nói: -Đồ điên! Với tu vi cảnh giới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, Băng Lung cảm thấy đầu óc Dương Khai tuyệt đối có chút không bình thường.

Dương Khai ha ha cười to, lơ đễnh.

Tô Nhan từ đầu tới cuối, không nói một lời, chỉ là dựa sát vào người Dương Khai, cùng hắn nắm tay, dường như vĩnh viễn cùng không muốn chia lìa, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.

Băng Lung không ngừng thở dài, nếu là bình thường, đôi kim đồng ngọc nữ như này nhất định là trời đất tác thành, khiến người khác ngưỡng mộ.

Nhưng, Dương Khai bị Lạc Hải để mắt tới, vận mệnh sau này không ai có thể biết được.

mà Tô Nhan lại là đệ tử quan trọng nhất của Băng Tâm Cốc, nàng đã tu luyện Băng Ngọc Công, nếu không thể chặt đứt phần ràng buộc này, cuối cùng sẽ có một ngày từ trên cao rơi xuống bùn lầy, cuối cùng cuộc sống vô cùng bi thảm.

Băng Lung hờ hững.

Tốc độ ba người rất nhanh, chốc lát liền đã đến trước một tòa Băng Cung khổng lồ trong đảo.

Băng Cung này dường như chỉnh thể do Huyền Băng điêu khắc thành, trong suốt như ngọc, trắng toát như tuyết, trong thanh nhã mà không mất đại khí, khiến người khác nhìn mà khiếp sợ.

Trong Băng Cung, ẩn chứa khí tức vô cùng cường đại.

Khi Dương Khai đến trước Băng Cung bạch ngọc này, ba đạo thần niệm cơ hồ nháy mắt bao trùm lên thân hắn, trong đó có một đạo vô cùng cường đại, căn bản hai đạo còn lại không thể sánh bằng.

Lạc Hải!
Advertisement
';
Advertisement