Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đứa trẻ bị mang lên chỉ chừng hai ba tuổi, mập mạp trắng trẻo, phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn thật là đáng yêu.

Nhưng mà bị đối đãi thô lỗ như vậy, đứa bé kia hiển nhiên khóc lớn đại náo, huơ tay múa chân giữa không trung duỗi chân phất tay.

Trong đám người vây xem phía dưới, có một nam nhân tuổi chừng ba mươi.

Sau khi nghe người này được đứa bé kia kêu khóc, bỗng nhiên thân thể chấn động, ánh mắt run rẩy nhìn đứa bé, thê lương gào lên:

- Con ơi! Đứa bé ba tuổi ấy bất ngờ chính là cốt nhục của hắn.

Mấy ngày trước đây không hiểu sao con mình mất tích từ trong nhà, hắn cũng không biết con của mình bị người nào bắt cóc.

Cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được vốn dĩ bắt cóc cốt nhục ruột thịt của mình hiển nhiên là người của Ảnh Nguyệt Điện.

Nói như vậy, đồn đãi lại là thật ư? Trong khoảng thời gian này, bên trong Thiên Vận Thành rất nhiều đứa trẻ năm tuổi trở xuống, cùng các thiếu nữ trẻ dung mạo xinh đẹp ly kỳ mất tích.

Người nhà của bọn họ đều tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Mọi người từ đó đều đang suy đoán có phải là tay chân của Ảnh Nguyệt Điện hay không? Dù sao ở cái chỗ như thế này mà có thể làm như vậy, có thực lực làm như vậy, cũng chỉ có Ảnh Nguyệt Điện mà thôi.

Nhưng suy đoán vẫn thuộc về suy đoán, dù sao không có chứng cớ.

Hơn nữa giờ này Ảnh Nguyệt Điện cũng không phải Ảnh Nguyệt Điện của trước kia, bọn họ căn bản không dám đi chất vấn, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nén giận, yên lặng chảy nước mắt.

Giờ này, con của mình chợt xuất hiện ở trước mắt, trung niên nam tử kia đương nhiên kích động vô cùng, vội vàng chạy đi về phía trước.

Tu vi của hắn không cao, chỉ có Siêu Phàm tam tầng cảnh mà thôi, ngay cả Nhập Thánh cũng không thể đạt tới.

Ngày thường, hắn tuyệt đối không dám làm càn rỡ trước mặt những cường giả đó của Ảnh Nguyệt Điện, nhưng do thương con nóng lòng, giờ này hắn cũng bất chấp nhiều như vậy.

Thân hình chợt tung lên, lập tức bạt không dâng lên từ tại chỗ, chạy thẳng về phía chỗ đài cao.

- Càn rỡ! Có tiếng quát chói tai truyền đến, một đạo lưu quang lóe lên.

Trung niên nam tử thân ở giữa không trung, kêu lên một tiếng đau đớn, nơi ngực xuất hiện một lỗ thủng đầy máu.

Đợi sau khi hắn rơi xuống đất, nghiễm nhiên đã thành một khối tử thi.

Một trận tiếng vang ồ lên, đám người vây xem không thể không trong lòng run sợ, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Trước mặt Phương đại nhân, cũng dám càn rỡ như vậy, còn người nào to gan dám mạo phạm, giết trăm người!

Võ giả xuất thủ trước đó quát chói tai.

Vẻ mặt của các cư dân ở Thiên Vận Thành bi phẫn, giận mà không dám nói gì.

Lúc này, đứa trẻ ba tuổi đã bị đưa đến trước mặt thiếu niên họ Phương.

Thiếu niên nhìn từ trên xuống dưới đứa trẻ, mặt lộ vẻ thần sắc hài lòng, nhẹ nhàng phất phất tay.

Lập tức có một cô gái ăn mặc theo kiểu thiếu phụ, trang điểm diêm dúa đi ra từ sau lưng nàng, vòng eo uốn éo như con rắn nước vậy, bên khóe miệng nhếch lên nụ cười có chút lạnh lẽo mà đẹp đẽ.

- Các ngươi muốn làm gì? Phí Chi Đồ bỗng nhiên lên tiếng.

Ông ta đứng ở trên đài cao, tuy không cách nào vận dụng lực lượng bản thân, lại vẫn như cũ ánh mắt sắc bén nhìn lại tên thiếu niên đó.

Thiếu niên bĩu môi, cũng không đáp lời, hiển nhiên cho rằng Phí Chi Đồ bị giam tù như vậy căn bản không có tư cách cùng mình đối thoại.

Ngược lại thì Ảnh Nguyệt Điện cao tầng phản đồ cười hắc hắc:

- Phí sư huynh, ngươi bớt chút lời nói đi, lẳng lặng hưởng thụ thời gian cuối cùng của sinh mệnh cũng không tệ a.

Châm chọc khiêu khích một phen, người nọ không để ý tới Phí Chi Đồ nữa.

Mà thiếu phụ kia lại đi tới trước mặt đứa trẻ, đưa tay bắt được cổ tay tròn trịa của nó, đưa ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi một cái, thoạt nhìn cực kỳ mê người, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cười duyên nói:

- Huyết thực rất non đấy, nghĩ rằng đại nhân nhất định sẽ hài lòng.

- Động thủ đi.

Thiếu niên họ Phương đó không tỏ rõ ý kiến.

Thiếu phụ dạp dạ, cổ tay lộn một cái, bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ hàn quang rạng rỡ.

Ả nhẹ nhàng cắt một cái trên cổ tay của đứa bé, máu tươi đỏ sẫm lập tức chảy ra từ miệng vết thương.

Tay kia của thiếu phụ thì lại xuất hiện một cái chén vàng ngọc lưu ly, đặt phía dưới cổ tay của đứa bé, tiếp nhận máu tươi chảy ra.

Tí tách...

Tí tách...

Thanh âm máu tươi bắn ra tung tóe cùng tiếng gào khóc the lương của đứa trẻ dẫn động tim của mỗi người.

Đám người vây xem không khỏi lòng đầy căm phẫn, ánh mắt phun lửa.

- Các ngươi táng tận lương tâm! Các ngươi không chết tử tế được! Phí Chi Đồ rống to, vùng vẫy muốn xông qua cứu đứa bé.

Nhưng ông ta chưa đi được hai bước, liền bị một võ giả trên đài cao đánh té xuống đất, lại bị đạp mạnh mấy cước.

Thiếu niên họ Phương lạnh lùng liếc Phí Chi Đồ một cái, cười gằn nói:

- Bại tướng dưới tay có tư cách gì nói chuyện với ta ư? Bất quá ngươi yên tâm, đây chỉ là bắt đầu sinh mạng của ngươi thôi, sau khi chém xuống đầu của ngươi, bổn tọa thì sẽ cho ngươi sinh mạng mới! Lời nói này của gã không giải thích được, rất nhiều người đều nghe không rõ, nhưng Phí Chi Đồ nghe tới cũng giống như âm thanh của ác ma.

Ông ta coi như té xuống đất, ngang đầu gào thét:

- Phương Phong Kỳ, lão tử cho dù chết cũng sẽ không tha ngươi! Thiếu niên cười nhạo:

- Chờ ngươi thành một thành viên của Thi Linh tộc ta đây, cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Đến lúc đó ngươi sẽ có tư cách hưởng dụng huyết thực như vậy! Gã vừa nói, một bên nhận lấy cái chén vàng ngọc lưu ly có đầy đủ huyết thực từ trên tay của thiếu phụ, đặt dưới lỗ mũi khẽ ngửi một phen.

Trên mặt gã lộ ra thần sắc say sưa, ngay sau đó ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch một chén máu tươi âm ấm kia.

Đám người vây xem không khỏi không hoảng sợ.

Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn dấu vết máu tươi bên khóe miệng của Phương Phong Kỳ, mỗi người đều như bị sấm đánh, thân thể cứng đờ ở tại chỗ.

Người này...

không ngờ dùng máu tươi để uống ư? Còn có, Thi Linh tộc trong miệng gã vậy là sinh linh cổ quái gì chứ?

Một màn trước mắt vượt quá tưởng tượng của bọn họ, thời khắc này Phương Phong Kỳ, trong mắt mọi người không thể nghi ngờ chính là hóa thân của một tên ác ma, căn nguyên của tội ác, rất nhiều người ngay cả dũng khí nhìn gã một cái cũng không có.

Thân thể của Phí Chi Đồ run rẩy, trong mắt phun ra cừu hận khắc cốt minh tâm, chặt chẽ nhìn chằm chằm Phương Phong Kỳ, dường như muốn bầm thây vạn đoạn tên này đi.

- Mùi vị không tệ! Phương Phong Kỳ đưa tay xoa xoa máu tươi bên khóe miệng của mình.

Thiếu phụ ăn mặc lộng lẫy đó lại quỳ xuống ở trước mặt gã, đưa ra cái lưỡi đỏ thắm, "liếm" ngón tay của gã, "liếm" sạch sẽ máu tươi trên ngón tay của gã.

Trong cổ họng còn truyền ra tiếng "rên rỉ" khiêu khích lòng người khác thường.

Còn đứa bé bị lấy một chén máu tươi vào thời khắc này thần sắc uể oải, cũng không có khí lực gì kêu khóc nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bị võ giả Thánh Vương Cảnh mang đi xuống.

Tuy rằng không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lấy tuổi lên ba lại gặp kiếp nạn này, nhất định sẽ trở thành bóng ma trong tâm linh của nó, có lẽ sẽ theo nó đến suốt cuộc đời không thể phai mờ.

- Được rồi, canh giờ đã đến, Phí Chi Đồ, chuẩn bị nghênh tiếp cuộc sống mới của ngươi đi.

Đây chính là đãi ngộ đặc biệt của giáo chủ cho ngươi, ngươi nhất định phải cảm ân đái đức! Phương Phong Kỳ đứng dậy.

Sau khi gã uống một chén máu tươi, vốn dĩ sắc mặt của gã có chút trắng bệch nhưng lại nổi lên một tia đỏ ửng không bình thường, tản ra khí tức cực kỳ cường đại.

Phí Chi Đồ cười ha ha:

- Phí Chi Đồ ta đây vào lúc này thề, ngày sau mặc dù trở thành ác quỷ, cũng phải đuổi tận giết tuyệt bọn ngươi những súc sinh này.

Các ngươi nhớ kỹ cho lão tử! Ánh mắt của ông ta nhất nhất quét qua trên người nhóm phản đồ của Ảnh Nguyệt Điện, phàm là người được ông ta coi trọng, không khỏi trong lòng run sợ, sắc mặt khó coi.

- Nói rất đúng! Một thanh âm ấm áp nổi giận bỗng nhiên truyền đến từ trong hư không, cực kỳ đột ngột.

- Người nào? Sắc mặt của Phương Phong Kỳ lại đại biến, vội vàng nhìn lại phía bầu trời.

Bản năng của gã có một loại cảm giác xấu.

Người đến thực lực dường như cực cao, không ngờ xâm nhập dưới mí mắt của mình đều không bị phát hiện.

Bản thân gã đã coi như là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, có thể không bị gã phát hiện, nói rõ thực lực của người đến chỉ sợ đã đến tam tầng cảnh điên phong.

- Đây là...

Phí Chi Đồ sửng sốt một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh ông ta liền toét miệng cười như điên.

Ông ta đã nghe được, người nói chuyện trước đó chính là Tiền Thông! Trong hư không, bóng người nhoáng lên một cái, Tiền Thông hiện thân.

- Đại trưởng lão! Những phản đồ của Ảnh Nguyệt Điện rối rít mặt lộ vẻ sợ hãi, hoảng sợ kêu lên.

- Các ngươi rất giỏi, trong mắt còn có đại trưởng lão ta đây sao? Tiền Thông nhàn nhạt quét về phía dưới.

Những phản đồ đó chỉ cảm thấy có một ngọn núi lớn đè xuống từ bầu trời, làm cho bọn họ gần như không thể thở dốc.

Hai đạo lưu quang nhanh chóng chạy tới, chính là hai người Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi theo sát phía sau Tiền Thông chạy đến.

Bọn họ liếc mắt liền thấy được Phí Chi Đồ với bộ dáng chật vật, lập tức la lên:

- Phí sư thúc!

- Xương nhi, Huyên Nhi! Phí Chi Đồ nhìn hai nhân tài mới xuất hiện của Ảnh Nguyệt Điện, nặng nề thở phào.

Trong khoảng thời gian này ông ta một mực không có cách nào liên lạc Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, cũng không biết tình cảnh của bọn họ như thế nào.

Giờ này ông ta thấy bọn họ không bị thương chút nào, đương nhiên là đặt xuống tảng đá lớn trong lòng.

- Cứu Phí sư thúc của bọn ngươi ra đi.

Tiền Thông phân phó một tiếng.

- Dạ! Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi vội vàng đi xuống, đi tới trên đài cao.

Võ giả phụ trách trông coi Phí Chi Đồ nhất thời có chút tay chân luống cuống, không biết nên ứng phó như thế nào.

Đang lúc tên này rối tung, Ngụy Cổ Xương lại một đá đạp bay y:

- Cút ngay!

- Ngụy Cổ Xương to gan, trước mặt Phương đại nhân cũng dám càn rỡ như vậy! Lập tức có người cao giọng khiển trách.

Ngụy Cổ Xương cười lạnh một tiếng, một bên bảo vệ Đổng Huyên Nhi mở trói cho Phí Chi Đồ, một bên miệt thị người kêu gọi:

- Viên Khải, uổng công Ngụy Cổ Xương ta thường ngày kính trọng ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi không ngờ rất sợ chết như thế.

Chẳng những sa vào làm tay sai của địch nhân, trái ngược còn hại Phí sư thúc.

Tốt, rất tốt, hôm nay là ngày chết của ngươi! Võ giả được gọi là Viên Khải bị Ngụy Cổ Xương nói sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, còn cãi lại nói:

- Tên nghiệt súc nhà ngươi biết cái gì? Chớ có hồ ngôn loạn ngữ.

Ngụy Cổ Xương dường như còn muốn nói điều gì, Tiền Thông lại nhàn nhạt nói:

- Không cần nhiều lời với bọn họ, không có gì đáng nói cùng người chết.

Ngụy Cổ Xương nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Đại trưởng lão nói phải.

Viên Khải nổi giận, đột nhiên thấy được Tiền Thông nâng tay lên một vật, cẩn thận quan sát một chút, sắc mặt đại biến:

- Điện chủ? Y mãi đến lúc này mới phát hiện, vật mà Tiền Thông nâng tay lên lại là Tạ Thầm! Tạ Thầm không có hai tay hai chân! Hơn nữa lão ta vẫn chưa có chết, song biểu lộ đau đớn, như bị vạn nghĩ phệ tâm, thoạt nhìn cực kỳ thảm thiết.

Nghe y vừa nói như vậy, những người khác cũng rốt cuộc mới phản ứng, mắt thấy kết quả thê thảm của Tạ Thầm, phảng phất là dự báo tương lai của mình cũng vậy.

Từng người một không khỏi có chút tay chân lạnh như băng, đều lén lút áp sát qua phía Phương Phong Kỳ, phảng phất muốn tìm một chút cảm giác an toàn.

Tiền Thông thuận tay nhét nửa người trên của Tạ Thầm vào trên đài cao, thản nhiên nói:

- Lão phu không muốn tay nhuộm nhiều máu tươi của đồng môn, cho các ngươi một cơ hội, các ngươi tự vận đi! Mọi người đều đều thân thể run lên.

- Tiền lão quỷ, lời này của ngươi có phải nói hơi lớn hay không.

Chúng ta nhanh rời đi nơi này quan trọng hơn! Phí Chi Đồ khẩn trương hô to.

Thực lực của Tiền Thông quả thật rất cao, nhưng nơi đây địch quá nhiều người, ông ta cũng không cho là Tiền Thông có thể ứng phó.

Vạn nhất cũng giữ Tiền Thông ở chỗ này, vậy ông ta dù chết vẫn không nhắm mắt.
Advertisement
';
Advertisement