Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Để Mặc Vũ bình tĩnh lại, Dương Khai mới bắt đầu hỏi chuyện bên Lăng Tiêu Tông.

Nhưng Đỗ Nhạn Lăng biết không nhiều tin tức, gần 1 năm nay Mặc Hải Thành bị vây khốn, đã sớm cắt đứt liên lạc với bên ngoài, chỉ có một số võ giả ngẫu nhiên chạy vào Mặc Hải Thành tị nạn, mới mang tới một ít tình báo.

Theo các võ giả chạy nạn đến đây, dường như cửa vào Lăng Tiêu Tông bị đại quân Thi Linh Giáo bao vây, không ai ra vào được, về phần tình hình bên trong Lăng Tiêu Tông, vậy không ai biết được.

1 năm trước, Lăng Tiêu Tông còn thường xuyên phái ra cường giả đi chi viện những thế lực tông môn bị bao vây, nhưng theo Lăng Tiêu Tông tổn thất cao thủ, 1 năm qua Lăng Tiêu Tông cũng án binh bất động, tình huống cũng không lạc quan.

Thi Linh Giáo vì đề phòng cường giả Lăng Tiêu Tông đi ra, đã bố trí số đông người ở ngoài Lưu Viêm Sa Địa để giám sát, nghe nói trong đó còn có một vị hộ pháp trấn thủ.

Có thể nói, lúc này tuy rằng Lăng Tiêu Tông không thể chủ động giúp Nhân tộc, nhưng tồn tại của bọn họ giúp kiềm chế rất nhiều chiến lực Thi Linh Giáo, điểm này tuyệt đối không thể không kể công.

Nếu không phải vậy, Mặc Hải Thành không thể nào chống đỡ lâu như thế không bị phá. Nên biết, trong Thi Linh Giáo có ít nhất 4 Thi tướng trình độ ngang Diệp Tích Quân, càng đừng nói giáo chủ xuất quỷ nhập thần không ai biết mặt thật.

Nghe những điều này, Dương Khai khẽ gật đầu, không hỏi nữa.

Nghỉ ngơi một ngày ở Mặc Hải Thành, Dương Khai dẫn người Lăng Tiêu Tông cáo từ Mặc Vũ.

Vốn là Dương Khai muốn đưa người Càn Thiên Tông vào Lăng Tiêu Tông, chỉ cần vào Lưu Viêm Sa Địa, vậy có thể yên tâm, không sợ bị cường giả Thi Linh Giáo tấn công.

Nhưng mà Mặc Vũ cân nhắc kỹ càng, liền từ chối đề nghị của Dương Khai.

Hiện tại đệ tử Càn Thiên Tông còn sót lại không nhiều, nhưng Mặc Hải Thành vẫn còn trăm vạn người.

Nếu như người Càn Thiên Tông đi theo Dương Khai, vậy trăm vạn con dân Mặc Hải Thành nhất định sẽ bị Thi Linh Giáo đồ sát!

Đa số những người này đều là chạy nạn đến trong 2 năm gần đây, đều là tới vì danh tiếng Càn Thiên Tông, Mặc Vũ không thể bỏ mặc bọn họ.

Suy nghĩ này có lẽ rất cổ hủ, lại được các cao tầng Càn Thiên Tông sót lại nhất trí đồng ý, bọn họ đều sẵn sàng theo Mặc Vũ ở lại, tiếp tục bảo vệ cơ nghiệp cuối cùng của Càn Thiên Tông!

Dương Khai rung động.

- Dương Khai ngươi không cần lo, dù nói Càn Thiên Tông ta không còn lại bao nhiêu người, nhưng hiện tại Mặc Hải Thành có đầy đủ người, ta sẽ nghĩ cách bổ sung chiến lực. Chỉ cần võ giả nơi này có thể đoàn kết, bảo vệ thành này cũng không thành vấn đề. Trước khi đi, Mặc Vũ mỉm cười nói với Dương Khai

Dương Khai gật đầu: - Nếu vậy, Mặc tiền bối bảo trọng!

Chắp tay thật lâu, Dương Khai cùng đoàn người Đỗ Nhạn Lăng từ biệt, mới dẫn theo Tô Nhan Hạ Ngưng Thường rời Mặc Hải Thành, xuất phát đi Lưu Viêm Sa Địa.

Nhìn đoàn người Dương Khai biến mất, thần sắc Mặc Vũ mới nghiêm túc, vung tay ra lệnh:

- Báo cho tất cả võ giả Nhập Thánh Cảnh trở lên trong Mặc Hải Thành, nếu đồng ý, có thể tạm thời gia nhập Càn Thiên Tông, cùng ta bảo hộ thành này!

- Rõ! Mấy người Đỗ Nhạn Lăng lập tức bắt tay làm việc.

Trước đó không phải bọn họ không nghĩ tới mượn sức các võ giả trong Mặc Hải Thành, nhưng thời gian gấp rút, căn bản không có sức làm chuyện này. Hơn nữa lúc đó đại quân Thi Linh Giáo áp sát, võ giả bên trong quả thật không có nhiều ý chí chiến đấu, căn bản không phát huy ra thực lực.

Hiện tại thì khác, đại quân Thi Linh Giáo vây khốn Mặc Hải Thành một năm bị đánh lui, tử thương vô số, chính lúc sĩ khí Mặc Hải Thành cao vút, chính là cơ hội hấp thu lực lượng tăng cường.

Mặc Hải Thành đến Lưu Viêm Sa Địa, nếu dùng Tinh Toa bay đi, chỉ khoảng 7-8 ngày.

Dương Khai nóng lòng về tông, trực tiếp sử dụng chiến hạm cấp Hư Vương.

Tuy rằng thể tích chiến hạm khổng lồ, nhưng tốc độ nhanh hơn Tinh Toa, hơn nữa chiến hạm kiên cố, ở bên trong cũng an toàn.

Giữa đường đụng phải không ít đội ngũ rải rác của Thi Linh Giáo, nhân số đông thì quá ngàn, ít thì vài chục, đều theo một Thi Linh tộc dẫn đầu, tai họa U Ám Tinh.

Chiến hạm bắn tinh pháo, tất cả kẻ địch đều tan tành, chết thảm thiết.

Dương Khai không hạ lệnh dừng lại, bắn xong liền đi ngay.

Chạy không quá 3 ngày, số lượng kẻ địch chết dưới tinh pháo chiến hạm phải hơn chục ngàn!

Những kẻ địch này chỉ có một số cực ít Thi Linh tộc, phần lớn là võ giả loài người đi theo Thi Linh tộc, bọn họ đi theo sau Thi Linh Giáo nghe lệnh làm bậy, tự nhiên không cần phải khách khí.

Cường giả tam tộc Nhân Yêu Ma chờ trong Huyền Giới Châu cũng bị Dương Khai thả ra, bố trí trong chiến hạm, để bọn họ theo dõi đồ sát trên đường đi.

Nếu muốn đặt chân trên U Ám Tinh, tự nhiên phải tiếp xúc với thế giới này.

Dương Khai muốn bọn họ sớm hòa nhập vào hành tinh này, sớm thấy được trình độ võ giả nơi đây.

Quả nhiên, nhìn ra những kẻ địch mạnh mẽ, Lăng Thái Hư, Lôi Long, Trường Uyên đều im lặng, nhưng trong mắt mỗi người đều toát ra dục vọng trở nên mạnh lên.

Lâm Vận Nhi biểu hiện hoạt bát tương ứng với tuổi mình, sắp về đến Lăng Tiêu Tông, gặp được mọi người mình tưởng nhớ, nàng rất vui vẻ. Giữa đường như con chim sơn ca, không ngừng chí chóe bên cạnh Dương Khai.

Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường đều rất thích tiểu cô nương này, biết được vận mệnh thê thảm của nàng, hai nàng mẫu ái tràn lan, không nhịn được khóc ra, làm cho Dương Khai im lặng hết biết nói.

Ba ngày sau, chiến hạm cấp Hư Vương đến bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa.

Ở bên trong chiến hạm, nhìn qua cửa thủy tinh trong suốt, Dương Khai nhìn thấy bóng người dày đặc vây kín bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, nhìn không thấy cuối, không biết bao nhiều vạn người tụ tập ở đây.

- Đông như vậy? Dương Tu Trúc cũng cả kinh.

- Quả thật là coi trọng Lăng Tiêu Tông ta! Sở Hàn Y lạnh lùng tiếp lời.

- Theo Đỗ thành chủ nói, hiện tại Lăng Tiêu Tông chúng ta trở thành chỗ yên lành cuối cùng trên U Ám Tinh, vậy đã không đơn giản như là khúc xương nghẹn ngang cổ nữa, mà đã thành một loại tượng trưng, trụ cột tinh thần sừng sững không ngã. Chỉ cần Lăng Tiêu Tông còn đó, U Ám Tinh sẽ không từ bỏ chống cự, nếu ta là giáo chủ Thi Linh Giáo, cũng sẽ dốc hết sức công phá. Lâm Ngọc Nhiêu thở dài nói.

Những người khác cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

- Tông chủ, đi xuyên qua chứ? Đệ tử Lăng Tiêu Tông phụ trách điều khiển chiến hạm quay lại hỏi.

- Giết một vòng! Sắc mặt Dương Khai phát lạnh.

- Rõ! Đệ tử Lăng Tiêu Tông này nghe lệnh, mặt đầy phần khởi bắt đầu chỉ huy tinh pháo chiến hạm bắn phá.

Bị đông đảo kẻ địch vây quanh cửa nhà, hắn cũng rất giận dữ, mệnh lệnh của Dương Khai tự nhiên cho hắn có cớ trút giận.

Oành ầm ầm...

Từng cột sáng trắng bắn ra từ tinh pháo chiến hạm, nơi quét qua, tất cả hóa thành hư vô.

Dương Viêm tự mình chế tạo ra chiến hạm cấp Hư Vương này, tính năng cùng năng lực công phá vốn đã vượt bậc, mà căn nguyên năng lượng kích hoạt tinh pháo là từ thánh tinh nguyên do Tiểu Tiểu ngưng luyện ra, càng tăng mạnh uy năng tinh pháo.

Tinh pháo bắn phá một lượt, thanh thế cực kỳ kinh người, như ngày tận thế giáng xuống.

Mỗi một phát tinh pháo đều quét ra một mảng trống lớn, tất cả Thi Linh tộc cũng võ giả loài người đầu phục đều không thể cản nổi, chạm vào liền hóa thành tro bụi.

Bên dưới một mảnh rối loạn.

Chiến hạm màu đen dài mười mấy trượng xuất hiện trên trời, vốn đã mang tới không khí đè nén cho Thi Linh tộc, hiện tại lộ ra bộ mặt dữ tợn, bọn họ tự nhiên hoảng sợ không thôi.

Có võ giả loài người nhận ra lai lịch chiến hạm, hét to bắt đầu chạy trốn.

Chiến hạm mặc kệ, lao tới bên trên khu vực kẻ địch tụ tập đông nhất, lại một phát tinh pháo bắn xuống.

Đất rung núi chuyển, dưới mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, bốc lên khói trắng.

- Hả? Bên trong chiến hạm, Dương Khai có cảm ứng, quay sang nhìn một hướng, cười lạnh: - Bên kia có con cá lớn, ta đi gặp hắn!

- Sư đệ cẩn thận!

Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường vừa nói xong, Dương Khai đã biến mất.

Vòng ngoài Lưu Viêm Sa Địa, có một tòa cung điện rõ ràng là mới xây, không lớn lắm, chỉ khoảng mấy chục trượng, nhưng xây dựng cực kỳ hoa lệ, rõ ràng không hợp với khu Lưu Viêm Sa Địa cằn cỗi nóng rát này.

Bên trong cung điện, có một nam nhân áo trắng đang nằm nghiêng trên ghế bành, dáng điệu lười biếng, tay chống cằm, khóe miệng nhếch lên cười tà dị, nhìn mười mấy cô gái xinh đẹp đang múa hát.

Những cô gái này đều là do các thế lực lớn đầu phục Thi Linh Giáo tiến cống, mỗi người đều có tư sắc không kém, đều là những nhân tài trong các thế lực đó. Nhưng hiện tại các nàng lại thành ca cơ, chỉ có thể mua vui cho nam nhân áo trắng này.

Các nàng có vẻ rất sợ hãi nam nhân áo trắng, ngẫu nhiên ánh mắt chạm trúng hắn, đều vội vàng dời đi, động tác mỗi người đều rất cẩn thận, sợ phạm phải sai lầm.

Mặt đất rung chuyển, cung điện rung lên, có dao động năng lượng kinh người cùng tiểng nổ ầm ầm truyền tới, sắc mặt nam nhân áo trắng trầm xuống, ngồi thẳng dậy, tức giận quát:

- Xảy ra chuyện gì?

Mười mấy thiếu nữ ca múa cũng dừng lại, mờ mịt nhìn xung quanh.

Lập tức có người bên ngoài chạy vào, hốt hoảng nói: - Bẩm Khang hộ pháp, có một chiếc chiến hạm màu đen từ bên ngoài lao vào, đang tàn sát đệ tử Thi Linh Giáo ta!

- Làm càn! Là kẻ nào to gan lớn mật? Nam nhân áo trắng đứng vụt dậy, khí thế kinh người tràn ra, dọa mười mấy thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, ôm lại một cụm.

- Thuộc hạ... Thuộc hạ không biết! Võ giả vào báo tin luống cuống đáp.

- Vậy cần ngươi làm gì? Nam nhân áo trắng hừ lạnh, đưa tay chụp lấy võ giả báo tin, tay hắn cách không vượt qua khoảng cách không gian, trực tiếp chụp lấy đối phương.

Chỉ vặn nhẹ, đã bẻ gãy cổ võ giả báo tin.

Mười mấy thiếu nữ kinh hô, trong mắt càng thêm hoảng sợ.

- Hả? Còn dám chủ động đến đây, thú vị! Nam nhân áo trắng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào hư không, cách mấy chục dặm, thả ra thần niệm hung hăng đụng vào Dương Khai.

Oành...

Chỗ thần niệm va chạm, hư không sụp đổ.

Bên trong cung điện, nam nhân áo trắng bịch bịch lùi lại mấy bước, rõ ràng không phải đối thủ.
Advertisement
';
Advertisement