Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bị Dương Khai châm chọc như vậy, Nhậm Thiên Thụy há mồm muốn giải bày, Nhan Bùi lại giơ tay ngăn hắn lại: - Không cần nói gì thêm, chuyện này vốn chúng ta sai rồi! Dương tông chủ yên tâm, lão phu sẽ mang người của Tụ Bảo Lâu rời Lăng Tiêu Tông!

Dương Khai nhìn lão một cái thật sâu, cũng không nói thêm gì, chỉ quay đầu nhìn về phía đám người Phong Bà Tử, khẽ cười nói: - Tốt, tốt, tốt! Diệp đại trưởng lão là người từ bi, ôm lòng đại nghĩa, nhưng không nghĩ tới cứu về một đám kẻ mù mắt vong ân bội nghĩa... các ngươi giỏi lắm!

Võ giả Phản Hư Cảnh đối diện không ai không lộ vẻ mặt áy náy, đầy mặt khó xử.

Chuyện này nếu nói ra quả thật có chút mất thể diện. Người ở đây đều là cao tầng, là chiến lực đỉnh cao của các thế lực lớn, tuy rằng phần lớn đều xảo trá như hồ cáo, thâm độc như lang sói, nhưng làm ra chuyện như vậy đích thực cũng làm cho bọn họ không có đất dung thân.

Cho nên đối mặt với ý khinh bỉ của Dương Khai, bọn họ cũng không thể phản bác cái gì.

Mọi người càng sợ khơi dậy Dương Khai tức giận, chọc hắn đại khai sát giới, nên đều không ai lên tiếng.

Lão mặt đen Nhan Bùi đứng ở một bên, cảm nhận được sát khí dày đặc như thực chất của Dương Khai kia, sắc mặt cực ngưng trọng, nhiều lần muốn nói lại thôi, rốt cục thở dài thật sâu lựa chọn im lặng.

- Là ai dẫn đầu! Dương Khai quát lạnh một tiếng, ánh mắt như điện quét nhìn đám người.

Cảm nhận được khí thế khiếp người của hắn, mọi người đều không tự chủ lui về phía sau mấy bước, ngay sau đó, đa số ánh mắt đều chiếu vào trên người Phong Bà Tử của Vạn Thú Sơn.

Phong Bà Tử biến sắc, kiêng kỵ nhìn Dương Khai.

Dương Khai bật cười gằn.

Phong Bà Tử cũng không dám dừng tại chỗ nữa, gào to một tiếng, thân mình già lão chợt bộc phát ra khí thế cường đại, cả người hóa thành một luồng sáng phóng vọt ra ngoài.

- Còn muốn chạy? Trước lưu lại cái mạng! Dương Khai quát lạnh một tiếng, đưa tay từ xa chộp môt cái về phía Phong Bà Tử.

Phong Bà Tử vọt ra ngoài trăm trượng bỗng nhiên phát hiện không gian bốn phía như ngưng đọng lại, hình thành vô số khe nứt không gian mắt thường đều có thể nhìn thấy, bao phủ bà ta ở bên trong, rồi như đao kiếm sắc bén cắt qua thân thể bà ta.

- Dương tông chủ chuyện gì cũng từ từ nói, lão thân thừa nhận gặp hạn, lão thân nguyện ý đưa ra bồi thường! Phong Bà Tử lớn tiếng kêu lên, hoàn toàn không có dũng khí đi phản kháng thủ đoạn quỷ dị kia, chỉ có thể vận chuyển thánh nguyên gian khổ ngăn cản lực cắn nuốt cùng lực cắt xé của những khe nứt không gian.

- Muộn rồi! Dương Khai mặt không đổi sắc, thân không nhích động, lại lần nữa bùng phát lực lượng không gian.

Trong hư không từng khe nứt không gian đồng loạt kêu vang, dường như thật sự biến thành đao kiếm, hết thảy cắt qua trên người Phong Bà Tử.

Ngay sau đó, vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh của Vạn Thú Sơn này liền khí tức hoàn toàn không có, cả thân thể bà ta cũng biến thành mảnh vụn, rồi phần lớn thi thể hài cốt đều bị đày tới trong hư không vô tận, phần còn lại từ trên trời cao rớt xuống thành một bãi thịt nát.

Dương Khai dời ánh mắt nhìn về phía những người Vạn Thú Sơn khác.

Nhóm cao tầng Vạn Thú Sơn đi theo Phong Bà Tử tới nơi này đều sắc mặt trắng bệch, biểu hiện không giống nhau.

Có người quỳ sụp xuống đất, khóc rống nước mắt nước mũi tèm lem lớn tiếng xin tha; có người quyết định thật nhanh giống như Phong Bà Tử, muốn chạy thoát khỏi chỗ này; cũng có người biết căn bản không đi được, chỉ đứng tại chỗ mặt xám như tro tàn... vận chuyển thánh nguyên, tùy thời chuẩn bị ra tay phản kích.

Mà Phong Nghiên thì sững sờ đứng tại chỗ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ chấn động, dường như cho tới bây giờ nàng ta còn chưa kịp có phản ứng.

Ba người Dương Tu Trúc một lần nữa đánh ra, lần này không cần Dương Khai hạ lệnh, bọn họ cũng biết mình nên làm gì.

Sau mười hộ hấp, nhóm cao tầng Vạn Thú Sơn toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình Phong Nghiên đứng tại chỗ ngây ngốc.

Bốn phía máu tanh cùng rất nhiều các sư thúc chết thảm rốt cục làm Phong Nghiên thanh tỉnh không ít, thân thể mềm mại run rẩy, suy nghĩ trong đầu một mảnh hỗn loạn, nhưng nàng lại làm ra một động tác khiến mọi người đều không thể tưởng tượng: Nàng vọt thẳng tới hướng Dương Khai, miệng quát to: - Ta liều mạng với ngươi!

Dương Khai mặt không đổi sắc nhìn chăm chú vào nàng, cũng không có ý cản trở hay ra tay.

Lâm Ngọc Nhiêu đứng ở phía sau hắn bước ra một bước, nhẹ nhàng vung lên bàn tay trắng nõn, một luồng sáng lóe lên từ đầu ngón tay nàng, đồng tử trong đôi mắt đẹp của Phong Nghiên bỗng chốc trợn tròn, đang lúc vọt tới trước mặt chừng năm trượng Dương Khai, bỗng nhiên nàng ta ngã nhào xuống đất, chỗ cần cổ trắng muốt thon dài, hiện ra một vệt đỏ sẫm rồi từ nơi đó tràn ra máu đỏ tươi.

Đến đây, Vạn Thú Sơn đúng thật là chết không còn một mống, tông môn này cũng hoàn toàn xoá tên trên U Ám Tinh.

- Ngươi không thể giết ta! Trong đám người bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét to thất kinh: - Lão phu chính là luyện đan sư đứng đầu nhất trên U Ám Tinh, từng làm ra cống hiến lớn lao cho Nhân tộc, ngươi không thể giết ta!

Dương Khai theo thanh âm nhìn lại, bất ngờ phát hiện người nói chuyện kia lại là Lý Kiến Minh đại trưởng lão của Dược Đan Môn.

Sắc mặt lão không có chút máu. Sau khi chứng kiến thủ đoạn tanh máu của Dương Khai, lão không khỏi có chút suy sụp.

- Xem ra chuyện này cũng có một phần của Dược Đan Môn các ngươi? Dương Khai nheo mắt, thân hình hơi chao đảo một cái, liền đi thẳng tới trước mặt Lý Kiến Minh, đưa ra một tay chụp tới.

Tuy rằng Lý Kiến Minh thân là đại trưởng lão của Dược Đan Môn, nhưng nói cho cùng bất quá là một Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, hàng năm luyện đan nên lão vốn không có tinh lực dư thừa đi sâu vào võ đạo, vì thế tu vi cũng không cao, càng không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu.

Dương Khai một chưởng chụp tới, lão lại hoàn toàn không có ý muốn tránh né, chỉ là trong miệng liên tục rống to: - Ngươi không thể giết ta!

Dương Khai đâu thèm để ý tới lão, một bàn tay chụp một cái đã bóp nát vụn đầu của lão.

- Dừng tay! Chợt vang lên một tiếng la muộn màng, thẳng đến đầu của Lý Kiến Minh nổ tung, thanh âm kia mới truyền vào trong tai Dương Khai.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy vị cao tầng Dược Đan Môn khác đang trợn mắt nhìn về phía mình.

Mới vừa chạm với hai tròng mắt lạnh lẽo kia, nhóm cao tầng Dược Đan Môn liền cảm giác toàn thân phát lạnh như rơi vào hầm băng.

Cầm đầu chính là một vị trưởng lão Dược Đan Môn khác, vừa rồi đúng là lão kêu gọi, thấy Dương Khai nhìn chăm chú vào mình, răng lão va vào nhau, run giọng nói: - Dương tông chủ... chúng ta nguyện ý quy thuận Lăng Tiêu Tông, còn xin Dương tông chủ tha cho chúng ta một mạng.

Lời vừa nói ra, mọi người đều không khỏi động lòng.

Tuy rằng Dược Đan Môn nhân số không nhiều lắm, nhưng từ trước đến nay là một tông môn cực kỳ cao ngạo.

Năm đó lúc Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông cường thịnh, không phải không có đánh chủ ý tới Dược Đan Môn, muốn tóm thâu tông môn này, để luyện đan sư trong đó phục vụ cho mình, nhưng Dược Đan Môn luôn không có thỏa hiệp, cho nên Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông mặc dù đỏ mắt, cũng không có biện pháp.

Mỗi năm đều chỉ có thể hợp tác cùng Dược Đan Môn, cung cấp ra một lượng lớn dược liệu, để Dược Đan Môn luyện chế thành đan dược cho mình.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay nhóm cao tầng Dược Đan Môn lại chủ động nguyện ý quy thuận Lăng Tiêu Tông.

Tuy rằng đại trưởng lão Lý Kiến Minh đã chết, nhưng trong Dược Đan Môn còn có bốn vị luyện đan sư Hư cấp hạ phẩm a! Luyện đan sư cấp Thánh Vương cũng còn có mười mấy người... đây tuyệt đối là một lực lượng khiến người ta đỏ mắt tới cực điểm.

Bất kỳ một thế lực nào nếu nắm trong tay lực lượng này, đều đủ để trong một thời gian ngắn trong tương lai thực lực chỉnh thể thu được tăng lên trên diện rộng.

Mặc dù bầu không khí trên quảng trường và thủ đoạn của Dương Khai trước đó làm cho lòng người phát lạnh, nhưng khi vị trưởng lão Dược Đan Môn này nói ra lời này, mọi người đều không khỏi nhìn Dương Khai với ánh mắt hâm mộ.

- Chúng ta nguyện ý quy thuận, còn xin Dương tông chủ tha mạng! Mấy vị trưởng lão khác thấy đại thế đã mất, sao còn dám cương ngạnh kiêu ngạo? Ai nấy đều rối rít cúi xuống cái đầu cao ngạo ngày xưa, bày tỏ thần phục.

Mấy người Dương Tu Trúc nhướng mày lên, đều lộ vẻ phấn chấn nhìn Dương Khai, dường như muốn đề nghị hắn đáp ứng thỉnh cầu của Dược Đan Môn.

Dương Khai cười chế giễu: - Ta giết Lý Kiến Minh, các ngươi sẽ không oán hận ta sao?

Mấy người Dược Đan Môn sắc mặt hơi đổi, vị trưởng lão trước nói chuyện lên tiếng: - Chim khôn chọn cành mà đậu, chúng ta chỉ là làm ra lựa chọn tốt nhất!

- Ha Ha... Dương Khai cười nhẹ một tràng, sau đó sắc mặt sa sầm xuống, phất tay nói: - Giết bọn họ!

Mọi người Dược Đan Môn ngẩn ra, ngay cả mấy người Dương Tu Trúc cũng ngây ngẩn cả người, dường như không nghĩ tới Dương Khai lại ra một mệnh lệnh vô tình lãnh khốc như vậy.

Tuy vậy bọn họ cũng không chần chờ, chỉ là thất thần một chớp mắt liền ào ào vọt ra.

Vị trưởng lão Dược Đan Môn kia hô to: - Dương tông chủ, lão phu bốn người nhưng đều có trình độ luyện đan sư Hư cấp, tông chủ...

Lời còn chưa nói hết, đã bị Sở Hàn Y tung một chưởng lấy mạng.

Người của Dược Đan Môn không có mảy may sức chiến đấu, ba người Dương Tu Trúc căn bản không có mất chút tay chân gì, liền cho bọn họ đi chầu ở Diêm Vương Điện.

Bất quá trên mặt mỗi người đều hơi lộ ý tiếc nuối.

Những người bọn họ giết chết kia đều là luyện đan sư, có thể luyện chế linh đan cấp Thánh Vương trở lên, đây là hạng người mà bất kỳ thế lực nào cũng muốn mời cho bằng được, thế mà giờ này lại thành những cỗ thi thể, nằm ngổn ngang trên quảng trường Lăng Tiêu Tông, từ từ lạnh giá...

Dương Khai lại cảm thấy không có gì quan trọng, nếu đổi lại là người bên ngoài, có lẽ thật sự sẽ giữ lại tánh mạng của họ. Dù sao luyện đan sư Hư cấp cũng không phải tùy tiện là có thể tìm được, nhất là ở địa phương như U Ám Tinh này.

Mỗi một luyện đan sư cấp Thánh Vương trở lên đều rất trân quý.

Nhưng bản thân Dương Khai chính là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, còn tiểu sư tỷ về trình độ thuật luyện đan so với hắn chỉ mạnh hơn chứ không kém, sao hắn còn để ý tới mấy luyện đan sư Hư cấp hạ phẩm nhỏ nhoi này?

Đưa thảo dược trân quý cho bọn họ luyện chế, Dương Khai còn có chút không yên lòng đâu, giết bọn họ là xong hết mọi chuyện, tiết kiệm được vật liệu bọn họ lãng phí.

Xử lý xong hai đầu têu gây họa Vạn Thú Sơn cùng Dược Đan Môn, cơn giận và sát khí trong lòng Dương Khai cuối cùng cũng bình phục không ít. Dưới ánh mắt nhìn kinh hãi lo lắng của mọi người, hắn thở ra một hơi, lên tiếng: - Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết!

Người ở đây tất cả đều là Phản Hư Cảnh, là một chiến lực không yếu.

Quả thật Dương Khai có năng lực giết sạch bọn họ, nhưng cùng so sánh, Dương Khai càng vui thích thu phục bọn họ hơn.

Hiện nay Thi Linh Giáo làm hại U Ám Tinh, cao thủ Lăng Tiêu Tông vốn lớp chết lớp bị thương thảm trọng, hiện tại đang cần tay chiến cường đại.

Những người trước mắt này chính là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu mặt đen Nhậm Thiên Thụy cũng nói, rất nhiều thế lực không có tham gia chuyện bức bách nhóm người Diệp Tích Quân, còn có một số thế lực có khả năng chỉ là nước chảy bèo trôi, bị người mê hoặc.

Cho nên sau khi tru diệt đầu đảng tội ác, Dương Khai không định đi sâu hơn, nói vậy máu tươi của đám người Vạn Thú Sơn cùng Dược Đan Môn kia, đủ để làm cho những người này tỉnh táo lại.

Một lời nói ra, quảng trường tĩnh lặng xuống.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng so với hoảng loạn vừa rồi, hiện tại vẻ mặt của họ rốt cục đã hòa hoãn không ít.

Bọn họ thật sự sợ Dương Khai nổi lên sát tâm, tận diệt tiếp. Với thủ đoạn của hắn biểu hiện ra cùng với thực lực của ba người Dương Tu Trúc vừa rồi, không có người nào có thể phản kháng.

Không có người nào ngu xuẩn đến mức nghi ngờ quyết định bá đạo của Dương Khai, so sánh với thủ đoạn lôi đình của hắn vừa rồi, giờ này có thể đưa ra lựa chọn như vậy, đã là biểu hiện quá nhân từ rồi... rất nhiều người đều nảy sinh một loại tâm tình phức tạp như được đại xá...
Advertisement
';
Advertisement