Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai chỉ liếc qua, liền nhìn ra bên phía Cổ Kiếm Tâm có chút không ổn.

Trước đó hắn cùng hai cô gái thi triển bí thuật, ba loại dị tượng nhật nguyệt tinh kia cực kỳ sáng rọi, trăng rằm cùng sao trời quấn quanh mặt trời, hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng bây giờ, dị tượng nhật nguyệt tinh có dấu hiệu tan rã, khí thế ba người đã không còn được như trước.

Ngược lại Lệ Minh Hải vẫn như cũ, không có dấu hiệu suy yếu.

Xem ra nếu không có gì bất ngờ, cuối cùng vẫn là Cổ Kiếm Tâm thất bại.

Thừa lúc bọn họ chiến đấu kịch liệt, Dương Khai cũng bắt đầu di chuyển, đi đến gần.

Cổ Kiếm Tâm có thể làm đến nước này đã không dễ dàng, dù cho cuối cùng không thể trọng thương Lệ Minh Hải, cũng có thể ảnh hưởng được hắn. Dù sao, cũng có thể thu hút chú ý của Lệ Minh Hải.

Chỉ cần Lệ Minh Hải phân tán chú ý, Dương Khai sẽ có cơ hội ra tay.

Dương Khai chầm chậm đến cách vòng chiến 10 dặm! Đây là cực hạn mà hắn có thể đi tới, còn tiến lên, Lệ Minh Hải tuyệt đối sẽ phát giác.

Vừa ẩn nấp, Lệ Minh Hải liền quát: - Thiếu minh chủ, nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, vậy lão phu đưa ngươi lên đường!

Cổ Kiếm Tâm không nói, không rõ là không rảnh hay không muốn đáp, cùng Tả Hữu Kiếm Thị bỗng nhiên bùng nổ biến thành, hóa thành kiếm mang lớn trăm trượng, hung hăng chém xuống Lệ Minh Hải.

Lệ Minh Hải cười ha ha: - Chút tài mọn! Đến nước này, thiếu minh chủ ngươi còn muốn ngoan cố chống cự hay sao?

Dứt lời, Đoạn Hồn Thương trên tay hắn rung lên, mũi thương bắn ra tia sáng đen, đón đỡ kiếm mang to lớn.

Hai hào quang trắng đen đụng giữa không trung, quầng sáng như gợn sóng lan tỏa ra, bên trong ẩn chứa lực lượng khủng bố làm cho Phản Hư Cảnh cũng phải lùi bước, có thể thấy lần giao chiến này mãnh liệt cỡ nào.

Hai hào quang khác biết rõ ràng giằng co trong hư không, nhưng cục diện nhanh chóng bị phá vỡ.

Không biết Lệ Minh Hải thi triển bí thuật gì, hào quang đen bùng to ra, trực tiếp áp chế kiếm mang.

Tiếng nổ oành thật lớn.

Kiếm mang vỡ tung, trong tiếng hừ nặng, ba bóng người bắn ra những hướng khác nhau.

Cổ Kiếm Tâm sắc mặt tái nhợt, khóe miệng trào máu, rõ ràng đã bị thương.

Còn Tả Hữu Kiếm Thị càng không chịu nổi, theo hầu Cổ Kiếm Tâm cùng tu luyện từ nhỏ đến lớn, các nàng vốn là tồn tại vì Cổ Kiếm Tâm, tu vi luôn thấp hơn hắn một đoạn.

Hơn nữa vừa rồi chia sẻ tổn thương, lúc này Tả Hữu Kiếm Thị cả người run rẩy, lung lay sắp sụp đổ, mũi miệng trào máu nhuộm đỏ quần áo.

Trong mắt Lệ Minh Hải xẹt qua tia hung ác, nhưng không thừa cơ lấy mạng Cổ Kiếm Tâm, mà người chợt lóe, rung trường thương đánh về phía Tả Kiếm Thị ở gần hơn.

Thân là cường giả Hư Vương Cảnh, kinh nghiệm chiến đấu của hắn tự nhiên cực kỳ phong phú, tuy rằng đây là thời cơ tốt nhất giết chết Cổ Kiếm Tâm, nhưng dù sao thân phận Cổ Kiếm Tâm không bình thường, ngay cả dị bảo Minh Hải Phân Vực Kính cũng nằm trên người hắn, nói không chừng hắn còn có bí bảo càng mạnh hơn.

Lệ Minh Hải không có lòng tin một chiêu giết được.

Cho nên hắn mới lựa chọn mục tiêu là Tả Kiếm Thị, chỉ cần không còn trợ lực Tả Kiếm Thị, Cổ Kiếm Tâm sẽ không thể thi triển bí thuật Nhật Nguyệt Tinh Tam Kiếm Đồng Huy, đến lúc đó hắn chỉ cần kéo dài thời gian cũng có thể kéo chết Cổ Kiếm Tâm!

Nhìn thấy hành động của Lệ Minh Hải, trong mắt Hữu Kiếm Thị trào ra một tia bất an quyết liệt, vội vàng khựng người lại, thúc đẩy thánh nguyên, kéo theo kiếm quang dùng hết sức tiến về phía Tả Kiếm Thị.

Cổ Kiếm Tâm càng điên cuồng gào thét: - Linh Nguyệt, mau tránh!

Vừa hét lên, hắn cũng giống Hữu Kiếm Thị, liều mạng chạy tới.

Ba đạo độn quang cùng lúc đuổi theo Tả Kiếm Thị, khoảng cách nhanh chóng rút ngắn.

Khóe miệng Lệ Minh Hải toát ra châm chọc, cảm thấy thời cơ vừa đúng, bỗng nhiên đánh một chiêu hồi mã thương, hung hăng ném ra Đoạn Hồn Thương, đánh về phía Hữu Kiếm Thị.

Mọi người đều ngây ra.

Thẳng đến lúc này, mọi người mới hiểu được, mục tiêu từ đầu của Lệ Minh Hải không phải Tả Kiếm Thị, mà là Hữu Kiếm Thị!

Hoặc là hắn tùy cơ ứng biến, chọn lựa mục tiêu công kích dễ dàng hơn....

Đoạn Hồn Thương rời khỏi tay Lệ Minh Hải, rung lên hóa thành một con mãng xà khổng lồ, há to miệng máu, lệ khí tận trời, khoảng khắc giáng xuống trước Hữu Kiếm Thị, thấy sắp nuốt lấy nàng.

Đây mới là bí bảo cấp Hư Vương chân chính, chỉ có một mình Hữu Kiếm Thị, mặc kệ thế nào cũng không đỡ nổi, bị đánh trực diện, chỉ có kết cục hoa tan ngọc nát.

Đúng lúc này, trên người Cổ Kiếm Tâm lóe lên hào quang, không biết là bí thuật hay bí bảo, người bỗng nhiên đột ngột xuất hiện trước mặt Hữu Kiếm Thị, một tay ôm nàng ra sau bảo vệ, trên người trào ra bảo giáp màu xanh ghép từ những mảnh vảy.

Trên bảo giáp lưu chuyển quầng sáng, vừa nhìn là biết bí bảo phòng ngự cực tốt, thánh nguyên thúc đẩy, trên bảo giáp trào ra màng năng lượng, nhìn rất chắc chắn.

Làm xong hết, công kích của Lệ Minh Hải đã đánh tới.

Mãng xà lắc người, đánh vào bảo giáp của Cổ Kiếm Tâm.

Màng sáng năng lượng mờ đi rõ ràng, chỉ không chịu được quá hai nhịp thở, liền nổ ầm ầm, dư sóng đánh vào người Cổ Kiếm Tâm, cả người hắn đẫm máu, ngửa mặt văng ra sau, ngay cả Hữu Kiếm Thị được hắn che chở cũng phun máu, sắc mặt trắng bệch.

- Thiếu minh chủ quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, lão phu bội phục, chẳng qua... ngươi có thể cứu được một người, còn có thể cứu được người thứ hai hay không? Lệ Minh Hải đắc ý nói, mang theo châm chọc đùa cợt.

Cổ Kiếm Tâm bay ra vội nhìn lại, phát hiện không biết lúc nào Lệ Minh Hải đã đánh tới trước Tả Kiếm Thị, đang vung tay vỗ xuống.

Trên chưởng tuôn trào thánh nguyên, đã hình thành lốc xoáy!

Lực lốc xoáy cộng thêm uy áp cường giả Hư Vương Cảnh áp chế Tả Kiếm Thị không thể động đậy, cũng không thể chống trả.

Nhưng tử vong ập xuống, nàng không lo cho an nguy của mình, mà ánh mắt nhìn lại Cổ Kiếm Tâm. Thấy được Cổ Kiếm Tâm không bị đánh chết, chỉ là bị trọng thương, lại mỉm cười như trút được gánh nặng, sau đó môi hồng mấp máy.

Không nghe được tiếng của nàng, nhưng Cổ Kiếm Tâm lại biết nàng bảo mình chạy trốn!

- Lệ Minh Hải! Cổ Kiếm Tâm như dã thú bị thương rống giận, vang dội hư không, thoáng cái, hai mắt của hắn đỏ rực.

- Thiếu chủ đi mau! Hữu Kiếm Thị được Cổ Kiếm Tâm ôm trong lòng nắm chặt tay hắn, giọng nức nở hét bên tai hắn: - Linh Nguyệt tỷ tỷ sẽ không muốn ngài liều mạng, chỉ cần ngài chạy đi, Linh Nguyệt tỷ tỷ sẽ chết đáng giá!

Cổ Kiếm Tâm vẫn đứng yên ở đó, nhưng thần sắc dữ tợn đến vặn vẹo của hắn lại tuôn ra kinh ngạc vô cùng, sau đó phun ra mừng rỡ nhìn đằng sau Lệ Minh Hải.

Hắn phát hiện không biết khi nào, một bóng người xuất hiện ở đằng sau Lệ Minh Hải, người đó như quỷ mị, tới gần Lệ Minh Hải không quá ba tấc, Lệ lão cẩu lại không hề phát giác.

Ngay sau đó, người kia đưa tay chỉ ra, hình thành những công kích như vầng trăng khuyết màu đen, như bão tố ập về phía Lệ Minh Hải.

Trong công kích đó chứa dao động huyền ảo tối nghĩa,dù cách thật xa, Cổ Kiếm Tâm cũng có thể phát hiện được.

Công kích xuất hiện, cuối cùng Lệ Minh Hải cũng phát giác, miệng quát lớn "Kẻ nào", vội vàng quay lại đánh ra một chưởng về phía kẻ đánh lén.

Chuyện mà Cổ Kiếm Tâm khiếp sợ lại hưng phấn xuất hiện, một chưởng của Lệ Minh Hải vẫn không thể đánh tan những công kích kia, vẫn có một công kích ánh trăng đánh vào cánh tay Lệ Minh Hải.

Cánh tay của Lệ lão cẩu, lại quỷ dị biến mất từng chút một!

Giống như chưa bao giờ tồn tại, lại như bị hư không cắn nuốt....

Đau đớn dữ dội truyền tới, Lệ Minh Hải rống giận điên cuồng, cánh tay nguyên vẹn vẫy gọi, Đoạn Hồn Thương bay về, ánh mắt của hắn phun lửa nhìn người thanh niên đánh lén mình, dữ tợn nói: - Tiểu bối, ta muốn ngươi trả giá đắt!

- Ngươi không có cơ hội này! Thanh niên hừ lạnh, lật tay, một thanh trường kiếm xanh biếc không mài lưỡi xuất hiện, trường kiếm run lên, hóa thành cự long xanh biếc đánh vào Lệ Minh Hải.

Rồng gầm rung trời, long uy tràn ra, Lệ Minh Hải hú lên, vội vàng thúc đẩy uy năng Đoạn Hồn Thương, hóa thành mãng xà chống đỡ.

Hai con quái vật từ bí bảo hóa thành giao chiến trong hư không, nhưng mãng xà làm sao đánh lại rồng? Chỉ chống được một nhịp thở, đã bị cự long phá hủy!

Trong mắt Lệ Minh Hải cuối cùng toát ra kinh sợ, hắn muốn tìm bóng đáng tên thanh niên đánh lén mình, nhưng hoảng sợ phát hiện mình lại không thể tìm ra! Hắn xuất hiện như quỷ mị, tế ra bí bảo, hắn lại biến mất như bóng ma.

Sau lưng có sát khí ập tới, trong lòng Lệ Minh Hải khẽ động, vội thả ra Vực tràng, muốn xoay chuyển cục diện.

Tuy rằng chỉ thoáng giao đấu nháy mắt với người thanh niên này, nhưng hắn đã nhạy cảm nhận ra, đối phương chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi, đối phó Phản Hư Cảnh, Vực tràng chính là tốt nhất!

Không phải ai cũng như Cổ Kiếm Tâm, có được dị bảo Minh Hải Phân Vực Kính khắc chế Vực tràng!

Lệ Minh Hải tính toán rất hay, nhưng làm hắn lại cả kinh, là Vực tràng của mình trào ra, một cỗ Thế tràng khác cũng bắt đầu hình thành, chẳng những không bị Vực tràng của mình áp chế, ngược lại còn chống đỡ ngang hàng.

Trong Thế tràng đó, còn bao hàm một cỗ lực lượng huyền diệu.

Không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, những khe nứt không gian như mạng nhện bao kín mít xung quanh Lệ Minh Hải!

- Lực lượng không gian! Lệ Minh Hải kinh hô.

Đúng lúc này, cự long xanh biếc phá hủy mãng xà đã lao tới, há miệng cắn vào Lệ Minh Hải.

Còn sau lưng, khí lạnh bức người, sát khi như thủy triều bao phủ Lệ Minh Hải

Hắn đã bốn bề thọ địch, rơi vào đường cùng!
Advertisement
';
Advertisement