Dương Khai một thân một mình trên bán đảo đi lại như con thoi, càng đi càng sâu.
Đi vào bán đảo đã hơn một ngày rồi, trên đường cũng đã phát hiện không ít quả Hắc Huyền, nhưng Dương Khai căn bản không muốn giúp Vân Hà tông hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không đi hái.
Người luyện võ trong Vân Hà tông cho kỳ hạn ba ngày, chắc là người bình thường có thể đủ thời gian chèo chống được ở đây, nhưng Dương Khai có Địa Ma tương trợ, căn bản không phải lo lắng bị tà khí nhập vào người.
Ngược lại là Địa Ma nhu cầu cấp bách cần những tà khí này để phục hồi bản thân, cắn nuốt không biết trời đất.
Dương Khai quyết định thăm dò một hồi trên bán đảo này trước, xem xem nơi đây rốt cuộc chứa đựng điều thần bí gì, sau đó sẽ nghĩ cách rời khỏi đảo Vân Hà.
Nửa phải đảo chiếm diện tích lớn, có mấy ngọn núi, không coi là quá cao, lại tương đối dốc, người bình thường căn bản không cách nào trèo lên.
Mục tiêu của Dương Khai chính là mấy ngọn núi này, hắn tin ở nơi đó nhất định có thể tìm được chút thiên tài địa bảo.
Trong lúc đang đi lại, bước chân của Dương Khai dừng lại, hắn ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc tươi mát, mùi thuốc này vừa vào mũi, lập tức làm người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, như đột nhiên hiểu ra một loại khoan khoái dễ chịu.
Cẩn thận phân biệt hướng hương thuốc truyền đến, Dương Khai đi về bên phía tay phải, không bao lâu, một cây hoa cao khoảng nửa người hiện ra trước mặt.
Trên đỉnh có một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, nhị hoa nở rộ, hương hoa dễ chịu, nhìn kỹ lại, đóa hoa này dường như là gương mặt của một mĩ nhân, đang cười với mình.
Mà thân hoa cũng kì quái, giống như là vòng eo xinh xắn của con gái, cái mông, lung linh uyển chuyển, làm người ta mơ màng.
- Mỹ nhân hoa!
Ánh mắt Dương Khai tỏa sáng, không ngờ mới đến có hơn một ngày đã tìm được một thứ đồ tốt. Căn cứ theo giới thiệu trên quyển sách nhỏ mà đệ tử Vân Hà phát, Mỹ Nhân hoa này chính là linh dược thượng phẩm Địa cấp, nếu dùng thêm với dược liệu khác luyện thành đan dược, khiến người con gái sau khi ăn vào, có thể có được vài hiệu quả kì lạ, cho dù không thể biến người phụ nữa xấu xí thành mỹ nữ, tối thiểu cũng có thể khiến da thịt người con gái càng thêm mềm mại.
Dương Khai đương nhiên sẽ không khách khí, đưa tay hái đóa mỹ nhân hoa này xuống, bỏ vào trong cái sọt thuốc sau lưng.
Tiếp tục vào sâu thăm dò.
Có lẽ Dương Khai đã đến được nơi mà những người bình thường trước đây chưa từng đặt chân qua, sau khi tự mình phát hiện ra đóa Mỹ Nhân hoa kia, lại liên tục có thêm thu hoạch.
Sâu trong nửa phải đảo Vân Hà, căn bản chính là một kho báu còn đợi khai thác.
Người học võ của Vân Hà tông không dám xâm nhập, sợ bị tà khí ảnh hưởng, người bình thường không có cách nào tiến vào sâu như vậy, hiện tại tất cả đều thuận lợi cho Dương Khai.
Bay qua một ngọn núi lại một ngọn núi, trong sọt thuốc sau lưng Dương Khai, dị thảo hiếm quý và linh quả cũng dần tăng lên.
Duy nhất một điều làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, diện tích của nửa phải đảo này tuy không nhỏ, nhưng căn bản đã không ngăn được sự tìm kiếm như vậy của Dương Khai, chỉ không quá ba năm ngày, thì Dương Khai cơ bản đã chạy hết một vòng nửa phải đảo.
Cái sọt thuốc sau lưng đã đầy hơn phân nửa, đồ trong sọt kém nhất cũng là hạ phẩm Địa cấp, thậm chí có Thiên cấp kì hoa dị thảo. Những thứ này nếu đem bán, cho dù tùy tùy tiện tiện cũng được trên mấy trăm vạn lượng hoa tuyết ngân.
Hơn nữa, nơi này còn không có nguy hiểm quá lớn, không giống núi Hắc Phong, bên trong yêu thú thường lui tới, kẻ thực lực yếu đi vào chỉ có thể bị biến thành đồ ăn của yêu thú.
Dương Khai đi vòng vo ở chỗ này mấy ngày, chỉ đụng phải hai ba con sài lang.
Ngày thứ ba, thuyền lớn của Vân Hà tông đến đúng hẹn, Dương Khai đứng ở một chỗ trên đỉnh núi thấy được cảnh tượng này, có điều người bình thường còn sống trở ra, chỉ có sáu bảy mươi người.
Những kẻ khác chắc đều đã bị tà khí cắn nuốt tâm thần rồi, lâm vào cảnh cuồng dại, cuối cùng chỉ có thể chết trên nửa phải đảo này.
Ngày thứ tư, Dương Khai đứng phía dưới một ngọn núi nhỏ, nhìn lên đỉnh núi cao xấp xỉ ba trăm trượng trước mặt.
Đây là ngọn núi cuối cùng ở đây, thăm dò hết nơi này, là Dương Khai chạy hết nửa phải của đảo.
Địa Ma cứ buồn bực không lên tiếng bỗng nhiên kích động hét nói:
- Thiếu chủ, ngọn núi này hình như là khởi nguồn của tà khí trên nửa phải đảo này!
- Chắc không?
Dương Khai hoài nghi, bản thân hắn cũng cảm thấy được, tà khí ở đây, quả thực nặng hơn rất nhiều những nơi khác.
- Đương nhiên chắc chắn! Thần hồn của Lão nô đều đang run rẩy…
- Ngươi sợ?
Dương Khai khó hiểu.
Địa Ma khằng khặc cười lớn:
- Không phải sợ, là kích động! Thiếu chủ, nếu như người bị đói rất lâu rồi, có một mâm món ngon mỹ vị bày ra trước mặt người, người sẽ có phản ứng gì?
- Ăn nó!
- Khẩn cầu Thiếu chủ cho Lão nô cơ hội này!
Mơ hồ trong đó, Dương Khai thậm chí đã nghe được tiếng Địa Ma nuốt nước miếng.
Dương Khai khẽ mỉm cười, thuận theo vách núi trèo lên trên.
Hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì gây ra khác biệt này trên nửa phải đảo!
Vừa trèo lên trên, Dương Khai vừa quan sát bốn phía, xem hay không có thể thuận tay tìm chút thiên tài địa bảo, nhưng mà trèo lên đến đỉnh núi, cũng không có phát hiện gì, không khỏi làm người thất vọng.
Trên đỉnh núi, Dương Khai đứng thẳng người quan sát mọi nơi.
Đỉnh núi này rất cổ quái, là một đỉnh núi bằng phẳng, lúc nhìn từ xa đã biết trên mặt nó trụi lủi một mảnh, bây giờ đặt chân lên nó, cảm nhận càng sâu sắc.
Nơi đây không một cành cây không một ngọn cỏ, đất của đỉnh núi đều đỏ tươi như máu, trong không khí lại càng tràn ngập một mùi tanh.
Tà khí đập vào mặt!
Dương Khai hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại trên một khối nham thạch cực lớn ở giữa đỉnh núi.
Khối nham thạch này, cũng là màu đỏ rực, đưa mắt nhìn qua, thậm chí có thể nhìn rõ ràng được huyết khí bốc hơi trên đó, như sương khí bàn dày đặc thấm vào người.
Tinh thần cảnh giác, chậm rãi đi đến phía tảng đá lớn, đợi đến trước mắt cũng vẫn không có gì nguy hiểm.
Bình tĩnh nhìn, chỉ thấy giữa tảng đá lớn bằng phẳng như gương, có vài giọt chất lỏng đỏ tươi, dày đặc, máu tanh, như là máu tươi.
- Ngưng Huyết Châu!
Địa Ma tấm tắc kêu kì lạ, ngữ khí ngược lại không gay cấn gì lớn, hiển nhiên rất bình thản, nhưng thời gian Dương Khai và hắn ở chung với nhau không ngắn, biết Lão nô nhãn giới rất cao, thứ có thể khiến hắn tấm tắc kêu kỳ lạ, đối với mình mà nói đều là hảo bảo bối của đính thiên.
- Thiếu chủ, Lão nô hiểu rồi.
Địa Ma mở miệng nói:
- Vốn dĩ nơi này từng ngã xuống một tiểu ma đầu, cho nên mới có thể có nhiều tà khí như vậy.
- Tiểu ma đầu?
- À…so sánh với Lão nô, quả thực là một tiểu ma đầu, nhưng mà lấy trình độ tiêu chuẩn của người luyện võ mà nói, đây là một đại gia hỏa.
Trong giọng nói của Địa Ma lộ ra vẻ đắc ý tự thổi phồng.
- Có thể lớn bao nhiêu?
Dương Khai hiếu kỳ.
- Vượt qua Thần Du cảnh một đại cảnh giới đấy!
Địa Ma dùng cách Dương Khai có thể hiểu được giải thích.
Dương Khai day day trán, mình bây giờ mới Khí Động cảnh, sau Khí Động cảnh mà Ly Hợp cảnh, Chân Nguyên cảnh, sau đó mới là Thần Du cảnh.
Tiểu ma đầu này… ồ, tiểu ma đầu đã vượt qua Thần Du cảnh một đại cảnh giới, trên thế gian còn có ai là địch thủ? Hoàn toàn chính là thiên hạ đệ nhất rồi.
Nhưng lại ngã xuống tại nơi này!
- Tiểu ma đầu này tuy rằng thể xác chết, nhưng một thân tà khí vẫn tụ tập tại chỗ này như cũ, điều này mới tạo nên sự kỳ quái của nửa phải đảo, nếu Lão nô có thể hấp thụ tà khí còn dư lại của tiểu ma đầu này, chắc có thể phục hồi chút sức mạnh thần hồn, đáng tiếc, tiểu ma đầu này xem ra thời gian chết không ngắn, đã lãng phí không ít. Của trời đánh, tại sao không đợi lão phu đến đây rồi mới chết chứ?
Địa Ma một câu một tiểu ma đầu, Dương Khai nghe mà da mặt cứ giật nảy.
- Vậy ngươi nói Ngưng Huyết Châu là để làm gì?
Dương Khai nhìn chất lỏng đỏ như máu trước mặt nói.
- Đây là toàn bộ tinh khí máu thịt của tiểu ma đầu kia ngưng kết thành đấy, ẩn chứa sức mạnh cực lớn. Lão nô không có thân xác, không hấp thụ được, Thiếu chủ nếu như người hấp thụ nó, tuyệt đối có thể tăng thực lực của người trên phạm vi lớn, nhưng mà Lão nô không biết người có thể chịu đựng được hay không. Sức mạnh nơi này ẩn chứa, không phải thứ người thường có thể hấp thụ được.
Dương Khai nghe xong, trên mặt cũng do dự bất định.
Có thể trên phạm vi lớn mà nâng cao thực lực của mình, đương nhiên là Dương Khai mong muốn có được. Nhưng vài giọt Ngưng Huyết Châu này nếu mình không chịu được thì sao?
Hỏi về vấn đề này, Địa Ma cười ha hả:
- Nhập ma! Thiếu chủ, thực ra làm ma đầu cũng không có gì không tốt, muốn làm gì thì làm, thấy ai khó chịu thì giết kẻ đó, thích mỹ nhân nào thì đoạt về chơi bời đùa bỡn, nếu chán rồi thì trực tiếp vứt đi, căn bản không phải băn khoăn quá nhiều, tự do tự tại, không gì trói buộc, chẳng phải sướng à! Huống hồ, cái gì là người, cái gì lại là ma? Nhân thế không phân chia hai cấp người ma, vốn là sai lầm lớn. Chỉ cần nhân tính bất diệt, ai lại là ma đầu chứ? Thiếu chủ người xem cách làm của Vân Hà tông đó, tán tận lương tâm, làm người trơ trẽn, nhưng tông này trong mắt người đời căn bản cũng không phải là ma.
- Người ma vốn một nhà mà!
Địa Ma đậy nắp quan tài kết luận.
Lòng Dương Khai có xúc động, lại chần chừ không dám hạ quyết tâm như cũ.
Chính vào lúc do dự, sau đầu như có gió tanh, lại có một trận động tĩnh xào xạc truyền đến, Địa Ma kinh hãi kêu lên:
- Thiếu chủ cẩn thận!
Dương Khai gần như là trong nháy mắt đã thi triển bộ pháp tự sáng tạo ra, trực tiếp né tránh tại chỗ.
Một tiếng vang cực lớn từ bên kia truyền đến.
Nâng mắt nhìn, da đầu Dương Khai tê dại, ở đó không biết từ lúc nào xuất hiện một con Huyết Sắc Đại Mãng, thân hình thô ráp, dài hơn vài chục trượng, một kích không trúng, xoay mình đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn Dương Khai.
Hai con mắt nó đỏ tươi như máu, lưỡi rắn màu đỏ tươi nuốt vào nhả ra trong cái mồm cực lớn, diện mạo đáng sợ.
Địa Ma kì quái kêu:
- Đại xà này chắc từng muốt Ngưng Huyết Châu.
Không cần Địa Ma nhắc nhở, Dương Khai cũng đã nhìn ra, chả trách trên tảng đá chỉ còn ba giọt Ngưng Huyết Châu ít ỏi, hóa ra những viên khác đều đã thuộc về con đại xà này.
- Ra đây!
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!