Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bóng đen to lớn kia vừa thành hình, liền phóng hai cánh tay dài ngoằng tựa như hai chiếc vòi bạch tuộc lao tới bốn người với khí thế vừa hung mãnh vừa nhanh như chớp.

Cảm nhận được lực lượng khủng bố từ trong hai luồng công kích này, La Lam đang chặn hậu liền tái mặt đi, không chậm trễ chút nào cắn vào đầu lưỡi rồi phun ra một ngụm máu. Thanh đoản kiếm được nhuộm máu của nàng liền biến thành khổng lồ, chém mạnh về phía cánh tay đang lao tới.

Va chạm không phát ra chút âm thanh nào, chỉ thấy trong chớp mắt, hai cánh tay của bóng đen đã bị chặn lại, thanh kiếm bí bảo của La Lam cũng bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi dung hợp, bóng đen này có thể tự phát ra công kích, so với những bóng đen khác mạnh mẽ hơn vô số lần!

Bí bảo thần hồn dùng thần hồn lực để phát động, uy năng tuy rằng biến hóa khó lường, nhưng nếu như bị tổn thương thì thần hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên khi đoản kiếm bị đánh bay đi, trong nháy mắt vẻ mặt của La Lam liền trở nên trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu.

Dù có tu vi Hư Vương Cảnh mạnh mẽ, cũng bị đả thương chỉ sau một chiêu.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều sâu sắc nhận thức được chỗ mạnh mẽ của những bóng đen quỷ dị này.

Cũng may vào lúc này bốn người đã thoát ra khỏi lòng đất, bay lên trời cao. Mọi người không dám quay đầu nhìn, cũng không dám dừng lại, tiếp tục phóng thẳng lên trên cao.

Mà lúc này, từ sâu dưới khe kia cũng truyền đến tiếng gầm thét vang trời, hai cánh tay to lớn từ dưới lòng đất vươn lên, mười ngón tay cong lại biến thành ma trảo to lớn, chộp thẳng tới phía bốn người.

Nhưng có vẻ như nó vươn không tới, hai bàn tay to lớn chộp xuống còn cánh La Lam mười mấy trượng, bị hụt mất.

Ngay sau đó, 2 bàn tay to lớn kia liền chậm rãi rụt trở về, tiếng kêu gào cũng dần dần lắng xuống, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Nghê Quảng dẫn đầu bay chậm dần lại, cuối cùng dừng lại ở giữa không trung, rồi như có điều suy nghĩ liền quan sát khắp nơi phía dưới.

- Những thứ này... dường như không tiếp tục đuổi theo nữa.

Dương Khai cũng phát hiện ra vấn đề.

- Nhìn qua thì có vẻ như vậy. Nghê Quảng gật gật đầu, đồng ý với Dương Khai, rồi nói: - Tuy nhiên vẫn không thể chủ quan được, tốt nhất là cứ rời khỏi chỗ này trước đã.

Ba người còn lại vội vàng gật đầu, rồi lập tức theo sau Nghê Quảng tiếp tục bay về phía xa.

Một khắc sau, bốn người liền đáp xuống một vị trí an toàn. Tuy rằng xung quanh đó vẫn hoang vắng như cũ, nhưng cũng không có khe rãnh chằng chịt, sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, bốn người liền dừng lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nguy cơ trước đó vừa trải qua, tuy rằng đã được hóa giải, nhưng cho tới lúc này trong lòng mọi người vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì lần này mọi người gặp phải công kích rất khó phòng bị. Mặc dù trước khi xuống khe sâu kia mọi người đã dò xét kỹ lưỡng xung quanh, lại có hai vị cường giả Hư Vương Cảnh trấn giữ, nhưng vẫn như cũ không có thể tránh khỏi bị tập kích. Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

- La trưởng lão, thương thế của ngươi sao rồi? Nghê Quảng nhìn về phía La Lam sắc mặt đang trắng bệch, lên tiếng hỏi.

- Không có gì đáng ngại, chỉ bị chấn động thần hồn một chút mà thôi. La Lam cau mày cảm ứng một lát, rồi lên tiếng trả lời.

- Vậy là tốt rồi. Nghê Quảng cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn lão tưởng rằng với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh của mình, ở trong Thất Lạc Chi Địa này cho dù không thuận buồm xuôi gió cũng sẽ không gặp phải uy hiếp trí mạng, nhưng sau khi trải qua chuyện này lão không còn dám nghĩ vậy nữa.

Vừa rồi nếu không có Dương Khai giúp lão thoát hiểm, không biết lão còn phải trầm luân trong ảo cảnh tới khi nào, có lẽ mãi đến khi thân thể khô héo, lão cũng không thể tỉnh lại được, đến lúc đó ắt sẽ thần hồn câu diệt.

- Nghê thúc, những thứ kia rốt cuộc là gì vậy? Tuyết Nguyệt vẫn còn hơi sợ hãi lên tiếng hỏi. Trước đó, trong ảo cảnh nàng đã trải qua đủ chuyện hết sức chân thật, mặc dù được Dương Khai đánh thức, nhưng trong thời gian ngắn sau khi tỉnh lại nàng vẫn chưa thể thích ứng với thế giới thực được.

- Ta cũng không biết, chưa từng nghe qua Thất Lạc Chi Địa lại có những thứ này, La trưởng lão đã từng nghe nói qua chưa? Nghê Quảng lắc lắc đầu, rồi nhìn La Lam hỏi.

- Thiếp cũng không biết nhiều về Thất Lạc Chi Địa, cũng chưa từng nghe nói có thứ cổ quái như vậy.

- Xem ra rất có thể là những người đã gặp trước đó đều đã chết hết, cho nên mới không thể truyền tin ra ngoài. Nghê Quảng trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói tiếp: - Cũng may là từ tình hình trước mắt cho thấy, tuy bọn chúng ẩn nấp vô cùng kín đáo, khiến ngay cả lão phu cũng không thể nhận ra sự tồn tại của chúng, nhưng bọn chúng chỉ có thể sinh tồn ở phía dưới lòng đất lờ mờ tối, chỉ cần chúng ta không chui xuống dưới thì sẽ không gặp phải. Hơn nữa... chúng ta cũng không bị trì hoãn nhiều thời gian, ở trong ảo cảnh, dường như lão phu đã trải qua rất nhiều năm rồi, nhưng hiện tại nhìn vào trạng thái thân thể cho thấy, nhiều nhất chúng ta chỉ lãng phí có một hai canh giờ mà thôi. Thủ đoạn của những thứ quỷ quái này quả thật rất đáng sợ!

Nghe lão nói như vậy, ba người còn lại đều khẽ gật đầu.

- La trưởng lão trị thương trước đi, chờ ngươi cơ bản bình phục, chúng ta lại đi tiếp.

Nghê Quảng nhìn về phía La Lam nói.

- Vậy làm phiền các vị, thiếp sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ. La Lam hiện ra vẻ cảm kích nói.

Nàng và Nghê Quảng cũng không quá thân thiết, lúc này Nghê Quảng lại nguyện ý chờ nàng, hiển nhiên khiến nàng rất cảm kích, điều này đã thể hiện được nhân phẩm của Nghê Quảng, là một đối tượng có thể hợp tác được

Thực lực của Nghê Quảng mạnh hơn nàng, hợp tác với người như vậy, dĩ nhiên là La Lam cầu còn không được.

Tuy nhiên, cũng có khả năng bởi vì trước đó nàng đã chủ động chặn hậu, nên thái độ của Nghê Quảng đối với nàng hoà nhã hơn không ít so với lúc ban đầu.

La Lam cũng không nghĩ tới, vốn nàng dẫn Dương Khai vào Thất Lạc Chi Địa này mục đích chỉ là muốn dựa vào trình độ lực lượng không gian của Dương Khai, không ngờ vì vậy mà lại được Nghê Quảng trợ giúp. Nếu không có Dương Khai, Nghê Quảng cũng sẽ không mời nàng hành động chung.

Tiếp theo, La Lam liền uống linh đan vào, rồi bắt đầu điều tức khôi phục lại thần hồn của mình.

Trong khi đó, ánh mắt Dương Khai lại nhìn lên không trung cách đó không xa.

Hắn cảm ứng được, ở không gian phía trước khẽ có dao động lực lượng không gian truyền tới, thậm chí từ dấu vết dao động lực lượng không gian kia hắn đã phát hiện ra ở phía trên đó đang ẩn tàng một khe nứt không gian!

Xem ra La Lam nói không sai, Thất Lạc Chi Địa này quả thật là vùng đất nguy hiểm, lại có cả khe nứt không gian mà mắt thường không thấy được.

Nếu như có người tùy tiện xuyên qua nó, ắt sẽ bị khe nứt không gian này cắt thành hai nửa, chết không nhắm mắt.

- Ngươi đang nhìn gì đó? Tuyết Nguyệt bỗng nhiên tiến sát lại, nhẹ giọng hỏi.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà từ khi tỉnh lại, Dương Khai liền phát hiện thái độ của Tuyết Nguyệt đối với mình dường như có chút thay đổi tinh tế. Trước đó, ánh mắt Tuyết Nguyệt nhìn hắn có vẻ rất mâu thuẫn, yêu hận đan xen.

Nhưng hiện tại, ánh mắt của nàng rất dịu dàng, ngay cả vừa rồi khi đang chạy trốn, Tuyết Nguyệt cũng nắm chắc cánh tay Dương Khai không thả, dáng vẻ rất tin tưởng, yên tâm.

- Không nhìn gì cả. Dương Khai lắc lắc đầu, nói tiếp: - Cô nương đã gặp phải chuyện gì? Với tính cách của cô nương, trải qua ảo cảnh vừa rồi lẽ ra sẽ không bị ảnh hưởng sâu như vậy mới phải chứ?

Vốn hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng không ngờ sắc mặt củaTuyết Nguyệt lại đỏ lên, dường như nhớ lại chuyện hổ thẹn gì đó, không nhịn được hừ lạnh nói:

- Mắc mớ gì tới ngươi!

Dương Khai nghẹn họng không nói được lời nào, một lát sau mới cười nhạo nói: - Bỏ đi, ta không hỏi thì tốt hơn, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tuyết Nguyệt cắn răng nhìn chằm chằm Dương Khai, hắn lập tức cảm thấy không được tự nhiên khi bị nàng nhìn như vậy, vội vàng nhìn xung quanh, muốn phân tán sự chú ý của Tuyết Nguyệt.

Lúc này, hắn mới chú ý tới, Nghê Quảng lấy ra một mảnh bản đồ da thú, cau mày nhìn chăm chú, dường như đang đang tra xét thứ gì đó, thỉnh thoảng lại thả ra thần niệm, đối chiếu với địa hình xung quanh.

Trên mảnh bản đồ kia cũng không có chú thích gì, đa số đều là những đường cong đan xen, cũng có vài vị trí được đánh dấu bằng những ký hiệu bất đồng

- Thương hội các ngươi lại có bản đồ trong này sao? Dương Khai kinh ngạc hỏi.

Tuyết Nguyệt cười cười: - Điều này có cái gì lạ đâu, người của thương hội chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên tới nơi này, có bản đồ một vài địa phương cũng không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng Thất Lạc Chi Địa quá rộng, chúng ta không thể có bản đồ toàn bộ địa hình trong này, trên tay Nghê thúc chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.

- Thì ra là thế. Dương Khai gật gật đầu: - Nói vậy, chuyến này các ngươi có đích đến rõ ràng sao?

- Ừm, chúng ta muốn đi tới một dược cốc, nơi đó có rất nhiều linh dược chưa từng có trong Tinh Vực. Truyền thuyết đồn rằng linh dược trong đó đều là những loại đã vượt qua cấp Hư Vương, có thể khiến cho người ta từ già trẻ lại, kéo dài tuổi thọ, thậm chí có thể khiến cho thực lực tăng mạnh...

Dương Khai nhìn nàng với vẻ kỳ lạ.

- Sao vậy? Tuyết Nguyệt không hiểu hỏi.

- Ngươi thật đúng là một chút cảnh giác cũng không có mà. Dương Khai cười nói. Mặc dù hiện tại mọi người đều có quan hệ hợp tác lẫn nhau, nhưng tin tức Tuyết Nguyệt tiết lộ ra không thể nghi ngờ là rất quan trọng.

Nàng không phải loại nữ nhân ngực lớn hơn đầu, nếu không, cũng không thể trở thành thiếu chủ Hằng La Thương Hội được.

Tự dưng nàng lại tiết lộ cho hắn những thông tin này, quả thật làm cho Dương Khai rất kinh ngạc.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Tuyết Nguyệt cũng ngẩn ra, rồi dường như nhận ra được điều gì đó, ngay sau đó liền nhìn hắn với vẻ khinh khỉnh, cười lạnh nói: - Nói cho ngươi biết thì thế nào, có Nghê thúc ở đây, ngươi có thể đoạt thức ăn trên miệng hổ sao?

Lời này đúng là giấu đầu lòi đuôi, Dương Khai cũng không hỏi nữa.

Tuy nhiên nghĩ lại Dương Khai liền nhận ra, lần hành động này La Lam khá liều lĩnh, Nghê Quảng dám vào vào chỗ này là dựa vào tu vi mạnh mẽ của bản thân, lại có chuẩn bị trước. Nhưng còn La Lam thì lại bốc đồng, nghĩ rằng dẫn Dương Khai vào là có thể tùy ý này hoành hành trong này, thật ra nàng không hiểu rõ Thất Lạc Chi Địa.

...

Một lúc lâu sau khi đám người Dương Khai đi khỏi khe núi đã dừng lại trước đó, một bóng người từ trên trời liền hạ xuống bên cạnh.

Toàn thân lão đều được bao phủ hắc khí, tỏa ra khí tức tàn ác, người này không ngờ lại chính là vị cường giả Hư Vương Cảnh mà Dương Khai đã chú ý trước đó.

Sau khi người này hạ xuống, liền quay đầu nhìn xung quanh rồi hít sâu một hơi, phát ra tiếng cười quái dị: - Rất tốt, quả nhiên là ở gần đây, vẫn chưa rời đi quá lâu. Dương tiểu tử, không ngờ mới mấy năm không gặp, ngươi đã phát triển đến trình độ như vậy, thật là ngoài dự đoán của mọi người mà.

Nếu Dương Khai nghe nói như vậy, nhất định sẽ hoảng sợ biến sắc, bởi vì hắn không biết cường giả Hư Vương Cảnh này là ai, nhưng từ lời nói của người này cho thấy, hiển nhiên lão biết hắn, hơn nữa còn rất chú ý tới hắn.
Advertisement
';
Advertisement