Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bất quá bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để thể hội những thứ này. Thời khắc này Dương Khai thật giống như có một kho báu đầy ắp, cũng có chìa khóa, thậm chí cả người đều đứng ở trong kho báu, nhưng hắn lại không thời gian để kiểm tra xử lý bảo vật của mình!

Thu lại tâm thần, hắn quay đầu nhìn lại chỗ vị trí Tuyết Nguyệt.

Hắn chưa quên, tại một địa phương thế này, còn có một người đang lo lắng quan tâm vì mình, không ngừng kêu gọi tên của mình, xem mình là chỗ dựa.

Nhưng vừa nhìn thấy, Dương Khai không khỏi nhướn mày, bởi vì ở hướng đó không có một bóng người, không thấy bóng dáng Tuyết Nguyệt đâu.

Ngắm nhìn bốn phía, trong phạm vi thần niệm có thể chạm tới, cũng không có bóng dáng Tuyết Nguyệt.

Đi đâu vậy? Dương Khai cau mày. Hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ là Tuyết Nguyệt thấy thời cơ bất ổn nên bỏ mình. Tuyết Nguyệt người nữ nhân này, tuy rằng mình tiếp xúc với nàng không nhiều lắm, biết về nàng không tính là sâu, nhưng xem từ thời gian ngắn ngủi chung sống đối xử chân thành này, nàng không phải là hạng người như vậy.

Mà ở trong khe nứt hư không này, nàng không có tu luyện qua lực lượng không gian thì dù thực lực có mạnh mấy đi nữa, cũng như con ruồi không đầu, dù hao phí ngàn vạn năm, cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này.

Cho nên cũng không có khả năng nàng tự mình đi tìm đường ra.

Chẳng lẽ gặp nguy hiểm gì? Dương Khai máy động trong lòng, nghĩ tới một khả năng, nhưng ở trong khe nứt hư không này, lại có nguy hiểm gì sao? Nơi này mặc dù là khu vực hư vô hỗn độn tách rời ở bên ngoài Thất Lạc Chi Địa, nhưng hai người một đường đi tới, cũng không hề gặp bất kỳ hung hiểm gì.

Đứng tại chỗ trầm tư một hồi, Dương Khai liền bắt đầu hành động, bất kể như thế nào, trước phải tìm cho được Tuyết Nguyệt rồi tính sau.

Hắn sãi chân bước ra một bước, người đã xa ngoài trăm dặm, thần thái ung dung, mỗi một bước đều ngầm hợp với không gian kỳ diệu.

Trước kia Dương Khai cần phải thi triển xé rách không gian, mới có thể một lần di động hơn mấy trăm ngàn dặm, sau này theo trình độ lực lượng không gian của hắn tăng lên, tuy rằng có thể làm được thuấn di cự ly ngắn, nhưng cũng chỉ là mười mấy hai mươi dặm... nên loại khoảng cách này đích thực không tính là gì.

Nhưng thời khắc này, hắn lại dễ dàng liền có thể một bước bước ra trăm dặm, mà đây là còn xa chưa tới cực hạn của hắn.

Trong lúc hắn di chuyển, ấn chứng cảm ngộ lực cắn nuốt hình xoắn ốc của mình, lĩnh ngộ về lực lượng không gian càng thêm tinh tiến.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, cho dù Tuyết Nguyệt tự bỏ đi, cũng không có khả năng chạy quá xa, dù sao ở loại địa phương quỷ quái này, nàng muốn chạy xa cũng không thể làm được.

Cho nên hắn lấy chỗ mình đứng trước đó làm trung tâm, đi vòng vòng rộng ra hướng bốn phía tìm kiếm.

Sự thật quả nhiên như thế, ước chừng sau nửa nén hương, Dương Khai liền phát hiện bóng dáng của Tuyết Nguyệt!

Chỉ có điều, thời điểm này nàng vô cùng chật vật, đang hoảng hốt chạy tới chạy lui trong hư không trống vắng kia, mái tóc dài đều có chút rối bù, mà bên khóe miệng thì tràn ra máu tươi đỏ sẫm.

Đuổi theo phía sau nàng, là một con yêu thú cổ quái dài 7, 8 trượng, thoạt nhìn giống như một con sư tử biển. Thân thể yêu thú kia mập mạp béo phì, cái đuôi rộng lớn, thân mình uốn éo, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Tuyết Nguyệt, thỉnh thoảng nó phát ra một tiếng rống dài chói tai.

Vừa nhìn thấy con yêu thú này, mi mắt Dương Khai co rụt lại, lộ vẻ kinh ngạc.

Bởi vì rõ ràng từ trên thân con yêu thú hắn cảm nhận được dao động lực lượng có cùng nguồn gốc với mình là lực lượng không gian!

Mỗi một động tác, mỗi một lần thân thể uốn mình của con yêu thú, đều ngầm chứa diệu kỳ của không gian, dường như nó có thể để thân mình trợt đi tới theo quỹ tích của không gian. Cho nên hành động của nó thoạt nhìn tuy rằng cực kỳ vụng về, nhưng lại có thể thoải mái đuổi sát phía sau Tuyết Nguyệt đang liều mạng chạy trốn.

Hoặc là nói, nó cũng không có ý muốn lập tức đánh chết Tuyết Nguyệt, mà là ôm một loại tâm tính mèo vờn chuột, đang trêu đùa Tuyết Nguyệt, dùng chuyện truy đuổi nàng làm thú vui.

Lúc Dương Khai nhìn thấy Tuyết Nguyệt, vừa lúc con yêu thú há cái miệng rộng như cá ngát, từ trong miệng phun ra một luồng năng lượng mắt thường có thể thấy được.

Năng lượng kia giống như một lưỡi dao sắc bén, dễ dàng cắt xé không gian, đánh thẳng tới phía sau Tuyết Nguyệt.

Nhận ra lực lượng khiếp người phía sau mình, Tuyết Nguyệt mặt mày biến sắc, há miệng cắn chót lưỡi, lập tức trên đỉnh đầu nàng hiện lên hư ảnh yêu linh Giải Trĩ cộng sinh với nàng kia. Toàn thân Giải Trĩ hiện đầy lông xanh đen dày đặc, hai mắt sáng rực có thần, trên trán mọc một sừng, thoạt nhìn rất có lực... nó vừa xuất hiện liền gào thét, quên mình đánh ngược ra phía sau.

Giải Trĩ là một con yêu linh cộng sinh có chiến lực đủ để sánh ngang với bản thân Tuyết Nguyệt, Phản Hư tam tầng cảnh bình thường căn bản không phải đối thủ của nó.

Nhưng đạo công kích kia lại dễ dàng cắt xé hư ảnh Giải Trĩ thành hai nửa.

Trong tiếng rên rĩ hét thảm, hư ảnh Giải Trĩ tiêu tan biến mất.

Mà Tuyết Nguyệt thân là kí chủ dường như cũng bị thương nặng, lần nữa há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại loạng choạng sắp ngả, ngay cả tốc độ chạy trốn cũng trở nên chậm lại.

Tuyết Nguyệt không dám quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt đẹp mờ tối không màu.

Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một tay ôm nàng vào lòng.

Tuyết Nguyệt gian khổ ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của Dương Khai, mặc dù đang trong bóng tối, nàng cũng cảm thấy trên gương mặt này phát sáng rạng rỡ, dường như là vì nàng đốt lên một ngọn đèn chiếu sáng trên con đường mờ tối phía trước.

- Cuối cùng huynh cũng tới rồi! Tuyết Nguyệt nặn ra một nụ cười, thở hổn hển nói nhỏ như tơ nhện.

- Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn! Dương Khai gật gật đầu, vừa nói, vừa thúc giục thánh nguyên dò xét trong cơ thể Tuyết Nguyệt một vòng, khẽ cau mày, hắn phát hiện trạng huống của Tuyết Nguyệt không tính là lý tưởng lắm, cũng không biết rốt cuộc nàng dây dưa với con yêu thú này đã bao lâu, thánh nguyên trong cơ thể gần như khô cạn, kinh mạch cùng thân thể cũng có nhiều hao tổn, nếu mình trở lại chậm một chút, thì dù Tuyết Nguyệt không bị yêu thú kia đánh chết, cũng có khả năng bị kiệt lực mà chết.

- Thế nào lại trêu chọc nó? Dương Khai nhìn con yêu thú trôi lơ lửng trong hư không kia hỏi.

- Tự nó xuất hiện! Tuyết Nguyệt cả người nằm trong lòng ngực Dương Khai, nhẹ giọng đáp: - Ta ở nơi đó đợi huynh đã mấy ngày, huynh cũng không có động tĩnh gì, bỗng nhiên yêu thú này không biết khi nào xuất hiện ở phụ cận, tựa hồ bị huynh hấp dẫn, vọt tới chỗ huynh, ta sợ huynh bị quấy rầy, cho nên...

- Cho nên đã dẫn dắt nó rời đi phải không? Dương Khai cúi đầu nhìn nàng.

Tuyết Nguyệt chần chờ một chút, lúc này mới gật gật đầu.

Dương Khai nhẹ thở dài một hơi, trong lòng một mảnh ấm áp.

- Thân thể của huynh... chuyện gì xảy ra?

Bỗng nhiên Tuyết Nguyệt lại kinh hô một tiếng, sắc mặt kinh hoảng quan sát dị thường trên thân thể Dương Khai, thấy máu thịt và sợi đen như ẩn như hiện kia làm cho Tuyết Nguyệt nghĩ là Dương Khai đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lập tức vô cùng lo lắng hỏi thăm.

- Có một số lực lượng không khống chế được, nhưng không có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần ta dung hợp hoàn toàn lực lượng kia là được rồi! Dương Khai giải thích một câu, vỗ vỗ sau lưng Tuyết Nguyệt nói: - Đừng lo lắng, hiện tại nên giải quyết là con vật này!

Khi nói chuyện, hắn ngưng trọng nhìn con yêu thú cổ quái phía trước.

Tuyết Nguyệt hơi biến sắc, thấp giọng nói: - Huynh hãy cẩn thận, nó rất lợi hại, thực lực tuyệt đối không thua kém cường giả Hư Vương Cảnh, mà còn tinh thông lực lượng không gian... nếu ta không có đoán sai, nó hẳn là...

- Kinh Không Thú! Dương Khai toét miệng cười: - Ta biết!

Chuyến này hắn theo La Lam vào Thất Lạc Chi Địa, mục đích chủ yếu nhất chính là Kinh Không Thú.

Nhưng điều hắn không nghĩ tới là, mình lại ở dưới tình huống này phát hiện dấu vết của Kinh Không Thú.

Có thể bơi lội trong khe nứt hư không, bản thân lại tinh thông lực lượng không gian, trừ Kinh Không Thú còn có thể là con gì? Cho nên mặc dù Dương Khai chưa từng thấy loại yêu thú này, cũng có thể trong nháy mắt phán đoán ra.

- Huynh biết thì tốt! Tuyết Nguyệt yên lòng, lúc này mới rúc trong ngực Dương Khai, bày ra một tư thế thanh thản thoải mái, nhẹ giọng nói: - Kế tiếp trông vào huynh đó, ta giao cái mạng này cho huynh!

Nói xong, nàng lại trực tiếp vận chuyển một loại bí thuật, liền ngủ say.

Nàng đã tới thơi điêm đèn hết dầu, cho nên phải lập tức trị thương, mà bí thuật nàng thi triển, lại nhất thiết phải ở dưới trạng thái ngủ say mới được.

- Tin tưởng ta như vậy ư? Dương Khai mỉm cười, lập tức ý thức trách nhiệm tràn đầy, lẩm bẩm: - Vậy ta cũng không thể để nàng quá thất vọng!

Nói xong, hắn đỡ Tuyết Nguyệt nằm trên lưng mình, rồi thúc giục thánh nguyên ngưng tụ thành hình dáng dây thừng, cột chặt Tuyết Nguyệt vào thân mình, hoạt động chút tay chân, sau khi xác định bất luận mình cử động như thế nào cũng không quăng Tuyết Nguyệt rơi ra ngoài, lúc này mới ung dung nhìn lại hướng con Kinh Không Thú.

Từ khi Dương Khai hiện thân, Kinh Không Thú cũng không có động tĩnh.

Chỉ có điều trên cái đầu mập mạp của nó, hai con mắt nhỏ lại toát ra tia sáng khiếp người, nhìn chằm chằm vào Dương Khai, dường như đối với nó, Dương Khai chính là một bữa ăn ngon miệng, làm nó rục rịch muốn động.

Kinh Không Thú trời sinh đã tinh thông lực lượng không gian, Dương Khai mới vừa cắn nuốt hấp thu không gian hình xoắn ốc kia, lĩnh ngộ đối với lực lượng không gian càng thêm cao thâm, hơn nữa trong cơ thể chứa đựng lực lượng không gian khổng lồ cũng hơi mất khống chế, nên khí tức trên người phát ra tự nhiên khiến Kinh Không Thú vô cùng vui mừng.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Dương Khai hùng hổ dọa người, cặp mắt thú của Kinh Không Thú cũng không thối lui chút nào.

Ở trong khe nứt hư không vô số không bờ không bến này, một người một thú đều cảm nhận được chiến ý của đối phương.

- Đến đây đi! Hồi lâu sau, Dương Khai mới vẫy vẫy tay về phía Kinh Không Thú: - Ta muốn nội đan của ngươi, ngươi muốn thân thể của ta, vậy chúng ta đánh nhau mới biết cao thấp, để xem cuối cùng ai có thể được như mong muốn, ai lại làm để người khác hưởng!

Cũng không biết có phải Kinh Không Thú nghe hiểu lời nói của Dương Khai hay không, hay chỉ đơn thuần là bị động tác khiêu khích của hắn chọc giận, ngay sau đó, Kinh Không Thú liền há cái miệng rộng phát ra tiếng gào rung trời, đoàn đoàn năng lượng đen như mực như đạn pháo liên tục bắn tới hướng Dương Khai.

Những công kích năng lượng này là Hư Không Hống, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, dù sao cũng là Kinh Không Thú phun ra, bao hàm vận dụng lực lượng không gian, trong nháy mắt liền vượt qua hạn chế khoảng cách, đánh tới trước mặt Dương Khai.

Đây là công kích cường hãn đủ để uy hiếp Hư Vương Cảnh!

Dương Khai ánh mắt sáng rực, đối mặt với tập kích như thế, chẳng những không có ý lùi bước, ngược lại chiến ý ngẩng cao, co ngón tay bắn ra liên tiếp.

Bí thuật, Không Gian Nhận!

"Vù Vù Vù..." Từng lưỡi dao không gian sắc bén hình dạng trăng lưỡi liềm bắn ra, tinh chuẩn không bỏ sót đón đỡ Hư Không Hống của Kinh Không Thú.

Không Gian Nhận là bí thuật không gian duy nhất Dương Khai lĩnh ngộ có thể công kích, từ trước tới nay đều là một trong đòn sát thủ của hắn, nhiều lần sáng tạo chiến công cho hắn.

Mà sau khi cắn nuốt dung hợp hình xoắn ốc không gian kia, uy lực của bí thuật này cũng gia tăng không chỉ gấp mấy lần so với trước!

Không Gian Nhận hắn bắn ra ngoài mặc dù không có biến hóa độ lớn nhỏ, nhưng khống chế càng thêm tinh chuẩn, lực sát thương cũng tăng lên rất nhiều...
Advertisement
';
Advertisement