Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Chim thần này... Hứa Nguy mơ hồ, không biết chim thần bị cái gì mà vừa bỏ chạy vừa cắn bậy như chó nhà có tang vậy.

- Dường như là đột phá. Tử Long nghĩ.

Không phải là hắn không đủ kiến thức, thật sự là dính đến pháp tắc thiên địa, hắn khó mà biết được.

- Nhìn bên kia!

Tử Đông Lai như phát hiện ra châu lục mới, chỉ qua bên kia hét: - Là tiểu tử kia, chắc chắn là tiểu tử kia! Hắn vẫn chưa chết!

Cách mấy ngàn dặm, độn quang lóe lên, mặc dù cách quá xa, Tử Đông Lai không thấy rõ diện mạo Dương Khai, nhưng đoán chắc đó là Dương Khai.

Dù sao ở thời điểm này, ở địa phương này, trừ Dương Khai ra còn có thể là ai?

- Không chết là tốt! Tử Long sang mắt.

- Quả là trời cũng giúp ta.

Lúc nãy hắn còn lo Dương Khai bị chim thần giết, Bất Lão Thụ bị đoạt lại, giờ biết Dương Khai vẫn bình yên, tâm tình lập tức chấn động.

Chỉ cần Bất Lão Thụ còn trong tay Dương Khai, vậy hắn còn có cơ hội!

Hắn lập tức không dám chậm trễ, thánh nguyên bao lấy Tử Đông Lai, nhanh chóng đuổi theo Dương Khai.

Cách ba người Tử Long không xa, đám người Nghê Quảng Quỷ Tổ cũng gặp chim thần đang chạy ngược về, bị chim thần phun ra Thất Diệu Bảo Quang làm cho luống cuống tay chân.

- Chim thần về tổ... vậy Dương Khai hắn... Sau khi Tuyết Nguyệt ổn định thân mình, sắc mặt không khỏi trắng nhợt, nghĩ tới một khả năng nàng không thể chấp nhận, thân thể lung lay sắp đổ.

Nữ nhân khác với nam nhân, nhiều năm trước lúc ở Tử Tinh, nàng bị Dương Khai sờ soạng khắp người, mặc dù lúc đó hận hắn thấu xương, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân đầu tiên xâm phạm thân thể nàng, đã chiếm vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng nàng, sau đó nàng bị Huyền Âm Quỳ Thủy ăn mòn, tính mạng treo trên sợi tóc, Dương Khai lại luyện chế linh đan cứu nàng một mạng.

Nàng lôi kéo Dương Khai, muốn giữ hắn lại bên mình, lại bị hắn cự tuyệt làm Tuyết Nguyệt cảm thấy tổn tương.

Cho nên những năm gần đây, Tuyết Nguyệt một mực canh cánh trong lòng... nhớ mãi không quên.

Nhưng nàng lại kiêu ngạo, nàng có phong cách hành sự của mình, nàng không thể như nữ nhân bình thường bám lấy Dương Khai không biết mắc cỡ, thân là người nối nghiệp Hằng La Thương Hội, điều nàng cần lo nghĩ nhất chính là phồn vinh thịnh vượng của thương hội, còn hạnh phúc của mình, đó bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Trong Đế Uyển gặp lại Dương Khai, Tuyết Nguyệt vô cùng vui sướng, vốn định thân thiết với Dương Khai một chút, nhưng thấy Dương Khai và yêu nữ Phiến Khinh La kia âu yếm, Tuyết Nguyệt giận không chỗ nào phát tiết.

Lần đó gặp lại không có kết quả tốt đẹp gì.

Chuyện này làm Tuyết Nguyệt tiếc nuối rất lâu, cũng tự trách rất lâu, âm thầm hạ quyết tâm nếu lần sau có cơ hội gặp lại Dương Khai, nhất định phải nói rõ với hắn.

Nhưng nàng cũng biết Tinh Vực rộng lớn như thế nào, hai người không có liên lạc mà muốn gặp lại còn khó hơn lên trời.

Nhượng nàng không ngờ lại thật sự gặp lại.

Ở cửa vào Thất Lạc Chi Địa, Tuyết Nguyệt thấy Dương Khai chạy đến, quả thực không tin vào mắt mình.

Nàng không phải một thiếu nữ dễ bị mê hoặc, không tin cái gì gọi là duyên phận, nhưng lần này nàng tin rồi.

Trong Thất Lạc Chi Địa, dưới nguy cơ sinh tử, rốt cục đã Tuyết Nguyệt vứt bỏ hết thảy, dùng thủ đoạn cường ngạnh không biết xấu hổ, bức bách Dương Khai biểu lộ, đạt được tâm nguyện của mình.

Như nàng nói, yêu cầu của nàng không cao, chỉ cần trên đời này có một nam nhân như vậy, có thể dùng phương thức đối đãi với nữ nhân để đối đãi với nàng, làm cho nàng cảm thấy làm con gái thật tuyệt là nàng thỏa mãn.

Nhưng bây giờ... có thể hắn đã chết!

Tuyết Nguyệt gần như không thể chấp nhận, cả người như bị sét đánh, đứng ngây tại chỗ, gương mặt xinh đẹp trắng bạch không một giọt máu.

- Dương tiểu tử chưa chết! Quỷ Tổ ánh mắt sâu sắc, nhìn chằm chằm phía trước. - Tử Long đuổi theo, nhất định là phát hiện dấu vết của Dương tiểu tử, chúng ta cũng đuổi theo, phải nhanh lên, với thực lực của hắn không thể ngăn cản Tử Long, nếu để Tử Long tới trước một bước, chuyện không thể cứu vãn nữa!

Nghe hắn nói vậy, Tuyết Nguyệt chấn động, vội vàng nhìn Nghê Quảng, thanh âm hơi run nói: - Nghê thúc!

Nghê Quảng im lặng không lên tiếng, thánh nguyên bao phủ Tuyết Nguyệt, bay theo Quỷ Tổ.

Bay một hồi, bỗng nhiên Nghê Quảng mở miệng nói: - Tam thiếu, Dương Khai tiểu tử này là bằng hữu không tệ, nhưng ngươi không nên quá xem trọng hắn, ngươi phải biết mình gánh vác sứ mệnh gì.

Hiển nhiên hắn đã nhìn thấu, vô luận là biểu hiện của Tuyết Nguyệt trong Thất Lạc Chi Địa hay hiện tại, hắn ý thức được phân lượng của Dương Khai trong lòng Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, sắc mặt khó dò gật đầu: - Ta biết, Nghê thúc.

Quỷ Tổ cười quái dị: - Nhi nữ tình trường, tình yêu nam nữ, đạo lý chính đáng, có quan hệ gì với sứ mạng nàng gánh vác? Hắc hắc hắc, Hằng La Thương Hội các ngươi hành sự không tránh khỏi làm người ta xem thường.

Nghê Quảng biến sắc, ngạc nhiên quay đầu nhìn Quỷ Tổ.

- Nhìn cái gì? Lão phu biết cô gái nhỏ này là con gái! Lão phu tin ngươi cũng biết. Quỷ Tổ hừ lạnh. - Bí hiểm quái gì a.

Hằng La Thương Hội dám yên tâm để Nghê Quảng mang Tuyết Nguyệt ra ngoài lịch lãm, hiển nhiên hắn là người đáng tín nhiệm, hơn nữa Nghê Quảng có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, tuyệt đối có tư cách tiếp xúc chuyện cơ mật trong thương hội.

Cho nên Quỷ Tổ không sợ lỡ lời.

Thực tế cũng như Quỷ Tổ đoán, cả Hằng La Thương Hội không có mấy người biết Tuyết Nguyệt là con gái, mà trong mấy người này có bao gồm Nghê Quảng.

Nghê Quảng và hội trưởng Ngả Âu là bạn bè sinh tử từ lúc còn trẻ, những năm gần đây Nghê Quảng có cống hiến to lớn cho sự phát triển của Hằng La Thương Hội, có thể nói địa vị của hắn trong thương hội đã gần với Ngả Âu và thái thượng trưởng lão không màng thế sự kia.

- Sao ngươi biết chuyện này? Nghê Quảng cả kinh thất sắc.

- Có gì ly kỳ đâu. Quỷ Tổ không ngừng cười lạnh. - Chẳng những lão phu biết nàng là con gái, lão phu còn nhìn ra thể chất nàng không bình thường, tuy không biết cụ thể là gì, nhưng nghĩ đến việc nàng ẩn giấu giới tính thật của mình, ồ, để lão phu đoán xem, thể chất cần ẩn giấu giới tính để che dấu trừ bỏ Diệu Lô Thần Thể trong lời đồn ra chỉ còn Long Tủy Phượng Thể, nhìn bộ dáng nàng không quyến rũ lắm, hẳn không phải là Diệu Lô Thần Thể, nàng ăn mặc như nam nhân lại bộc phát vẻ oai hung như thế, xem ra chính là Long Tủy Phượng Thể? Ha... loại thể chất này vạn năm khó gặp a.

Nghê Quảng kinh hãi, ánh mắt âm trầm nhìn Quỷ Tổ, không ngờ ánh mắt của lão giả hỏa này lại sắc bén như thế, không chỉ vậy, chỉ bằng suy đoán đã nói đúng thể chất của Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt cũng khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Quỷ Tổ.

Nàng tin không phải Dương Khai nói cho Quỷ Tổ, Dương Khai không rảnh tới vậy.

- Ngươi... Nghê Quảng há miệng thở dốc.

- Yên tâm yên tâm!

Quỷ Tổ cười híp mắt đưa tay vỗ vai Nghê Quảng, động tác vạn phần âu yếm.

Nghê Quảng vốn có chút cảnh giác, nhưng phát hiện Quỷ Tổ không có ác ý nên không phản ứng mạnh mẽ, để hắn vỗ vai mình.

- Lão phu sẽ không làm gì nàng, dù sao nha đầu này cũng là nữ nhân của bổn tông tông chủ, khặc khặc khặc... tính ra chúng ta cũng là người một nhà, bất quá, tông chủ đúng là có phúc, ngày sau chỉ cần hai người âm dương điều hòa, chỉ sợ thực lực của hắn lại đại tăng. Quỷ Tổ không ngừng cười quái dị.

- Tiền bối! Tuyết Nguyệt thẹn thùng, mặt đỏ rần, oán trách nhìn Quỷ Tổ, trách hắn không có ý tứ, già mà không nên nết.

Nghê Quảng mơ mơ hồ hồ, bị Quỷ Tổ chơi đùa, chỉ có thể nhìn Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

- Ai! Nghê Quảng thở dài thật sâu. - Nguyệt Nhi, chuyện này... trước hết đừng cho phụ thân ngươi biết, ta sợ hắn sẽ tức giận, ta đã nhìn ngươi lớn lên, Nghê thúc không con không cái, ngươi chính là con gái của ta, chuyện này... ta tìm cơ hội nói với phụ thân ngươi, xem hắn phản ứng ra sao.

- Cám ơn Nghê thúc nhiều! Tuyết Nguyệt khẽ cắn môi, thấp giọng nói.

- Ngươi đừng có cám ơn ta, tính tình của phụ thân ngươi ngươi cũng biết đấy, chuyện này... khó a. Nghê Quảng thở dài, bỗng nhiên phẫn nộ nhìn Quỷ Tổ: - Lão hỗn đản này không biết xấu hổ sao, nói vậy trước mặt một vãn bối.

- Hắc hắc! Quỷ Tổ cười quái dị, không chút phật lòng.

- Bất quá... Nghê Quảng nghiêm mặt nhìn Quỷ Tổ. - Vừa rồi ngươi gọi tiểu tử kia là tông chủ, nói vậy ngươi và hắn cùng một tông môn? Các ngươi ở tông môn nào, sao trước đây ta chưa từng nghe qua danh tiếng của ngươi?

Nghê Quảng nghĩ, tu vi Quỷ Tổ cường đại như thế, không thể ở trong một tông môn không có tiếng tăm được, phải có danh tiếng vang dội mới đúng.

Nhưng trước đây hắn chưa từng nghe qua Quỷ Tổ, cũng chưa từng thấy mặt.

- Lão phu và Dương tiểu tử đúng là cùng một tông môn, bất quá... lúc ở Thất Lạc Chi Địa, lão phu mới quyết định gia nhập, hình dáng của tông môn ra sao lão phu còn chưa biết.

Nghê Quảng ngây ra nhìn Quỷ Tổ, ngạc nhiên nói: - Mới quyết định gia nhập? Tông môn của tiểu tử kia có gì để hấp dẫn một người như ngươi?

Có thể lôi kéo một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, vậy phải có thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn, nếu không sao một Hư Vương lưỡng tầng cảnh lại có thể đáp ứng gia nhập? Nghê Quảng rất tò mò, rốt cuộc tông môn của Dương Khai có thứ gì có thể hấp dẫn Quỷ Tổ.

- Hắc hắc! Quỷ Tổ cười mà không nói gì, bộ dáng thần thần bí bí.

Hừ, nếu lão phu để ngươi biết trong tông môn có ba vị luyện đan sư cấp Hư Vương, chẳng phải là hù chết ngươi sao? Chuyện như vậy lão phu không thể tùy tiện nói được.

- Thôi thôi. Nghê Quảng mất hứng phất tay. - Ngươi không nói thì thôi, bất quá có ngươi trấn giữ, tông môn của tiểu tử kia chắc chắn không tệ, hơn nữa ta xem tư chất và phẩm hạnh của hắn không tồi, ánh mắt Nguyệt Nhi coi như tốt, vậy cũng có tư cách xứng đôi với Nguyệt Nhi.

Tuyết Nguyệt cười ngọt ngào, nghe Nghê Quảng khen ngợi Dương Khai, dường như còn vui hơn chính mình được khen.

Nghê Quảng thấy vậy, trong lòng thở dài, Nguyệt Nhi anh minh như vậy, sao dính tới chuyện tình cảm cũng giống nữ nhân bình thường vậy? 
Advertisement
';
Advertisement