Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Diệp Tích Quân lại rời U Ám Tinh đến Thanh Mộc Tinh, điều này ngoài dự liệu của Dương Khai.

Hắn nhíu mày trầm ngâm, thần sắc thay đổi.

Thấy hắn như thế, Quỷ Tổ cùng Nguyệt Hi không dám làm phiền.

Hồi lâu sau, Dương Khai mới đứng dậy, nói: - Trưởng lão, theo ta trở về tông môn một chuyến!

- Cầu còn không được!

Quỷ Tổ cười hắc hắc, dù lão mới gia nhập Lăng Tiêu Tông, được Dương Khai tôn sùng là thái thượng trưởng lão, nhưng vẫn còn chưa đi qua Lăng Tiêu Tông, tự nhiên là muốn đi xem một phen, dựng lên hình tượng uy nghiêm của mình.

Hắn cũng muốn thử cảm thụ được vạn người kính ngưỡng sùng bái.

- Tông chủ, La Lam tiền bối trở về, đã đi hành cung một lần, nói với đệ tử nếu như tông chủ trở về, nhất định phải đi Thanh Mộc Cung một chuyến, hoặc ở đây chờ ngài ấy đến. Thấy Dương Khai muốn đi, Nguyệt Hi vội vàng báo.

- Không chờ được, La Lam tìm ta hẳn không phải chuyện gì lớn. Dương Khai trầm ngâm, lắc đầu. - Nói với nàng, có cơ hội ta sẽ đi gặp.

Có lẽ nàng chỉ muốn cảm tạ mình mà thôi, dù sao ở trong dược cốc Thất Lạc Chi Địa, mình cũng giúp nàng rất lớn, nếu không có dấu ấn không gian của mình, nàng cũng không thể đi lại tự nhiên trong dược cốc.

Tuy rằng Dương Khai không biết nàng thu hoạch thế nào, nhưng khẳng định là không ít.

- Rõ! Cung tiễn tông chủ, cung tiễn thái thượng trưởng lão! Nguyệt Hi dừng chân, lớn tiếng hô.

- Ngươi cũng cực khổ rồi, thứ này, ngươi cầm chơi đi. Quỷ Tổ nói rồi, thuận tay ném ra, Dương Khai cũng không nhìn rõ là thứ gì, nhưng hẳn là một món bí bảo.

Sau lưng truyền đến tiếng hô của Nguyệt Hi: - Cảm tạ thái thượng trưởng lão ban thưởng!

Sau đó, hai người lại đi cung điện bố trí pháp trận không gian, trong ánh mắt lưu luyến của hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu, khởi động pháp trận, truyền tống đi U Ám Tinh.

- Lão phu thật là khổ mệnh mà, đi theo ngươi lang bạc giang hồ, còn chưa nghỉ được một chút, lại phải cảm thụ hành trình khó chịu như vậy. Quỷ Tổ không ngừng oán than, tuy rằng nháy mắt truyền tống hàng tỷ dặm, không phải ai cũng có thể cảm thụ, nhưng trong thời gian ngắn cảm thụ nhiều lần thì không phải là chuyện gì hay ho.

Dương Khai cười hắc hắc, cũng mặc kệ lão, sau đó thân hình của hai người biến mất.

Thanh Mộc Tinh truyền tống đi đến khoáng tinh phong phú, muốn về Lăng Tiêu Tông còn phai trải qua một lượt truyền tống nữa.

Đến khoáng tinh, Dương Khai không làm phiền những đệ tử đang khai thác khoáng sản, lặng lẽ thả ra thần niệm cảm ứng, xác nhận bọn họ bình yên, liền lập tức khởi động pháp trận không gian.

Lặp lại như thế, đợi đến trước quảng trường rộng lớn ở Lăng Tiêu Tông, sắc mặt Quỷ Tổ đã xanh mét, người lung lay.

Lão không tu luyện lực lượng không gian như Dương Khai, trải qua truyền tống cự ly xa không ngừng, quả thật chịu đủ hành hạ.

Cũng may lão có tu vi cao thâm, có khi sẽ không đứng vững được.

Trên quảng trường có đệ tử đang canh gác, thấy là Dương Khai, liền mừng rỡ: - Tông chủ đã trở lại, tông chủ đã trở lại!

Những đệ tử này đều là võ giả đi theo Dương Khai từ sớm nhất, vốn thuộc Hải Khắc gia tộc, những năm qua, mỗi người đều có tiến bộ rất lớn. Nhân tài như Vũ Y cùng Dư Phong đều đã chạm đến huyền bí Phản Hư Cảnh, những người còn lại phần lớn cũng đến tầng thứ Thánh Vương Cảnh.

Nên biết, Hải tộc năm đó, võ giả lợi hại nhất cũng chỉ là Thánh Vương Cảnh mà thôi, nếu như bọn họ vẫn ở trong gia tộc, dốc sức cả đời cũng chưa chắc đột phá đến cảnh giới hiện tại. Nhưng từ khi đi theo tùy tùng Dương Khai, chỉ trong hai ba mươi năm đã có thành tựu này.

Đệ tử canh gác lớn tiếng hô, vừa chạy tới chiếc chuông lớn bên cạnh, ra sức đẩy cột đụng vào.

Coong coong coong coong...

Tiếng chuông vang vọng trong 81 ngọn núi Lăng Tiêu Tông, truyền khắp các góc tông môn.

Sau đó, toàn bộ tông môn sôi trào, từ trong những ngọn núi nguy nga, không ngừng có bóng người bay ra, tụ tập tới quảng trưởng.

Nhìn thấy Dương Khai khó hiểu, đệ tử canh gác vội bẩm báo: - Hai vị phu nhân tông chủ từng truyền lệnh, nếu như tông chủ trở về liền gõ chuông này, báo cho mọi người.

- Ra vậy! Dương Khai gật đầu, nhìn về phía Băng Tú Phong, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng mỉm cười.

Hắn có thể cảm nhận được, trên đỉnh Băng Tú Phong, Tô Nhan đang nhanh chóng bay về bên này.

Ở trên Đan Bảo Phong, tiểu sư tỷ cũng dần hiện ra, đạp gió mà đi.

Trên các ngọn núi khác cũng có bóng người xuất hiện.

- Tông môn có không ít đệ tử. Quỷ Tổ xem mà mừng rỡ, ra sức thu liễm khí tức tà ác, muốn để lại ấn tượng tốt cho mọi người.

Không bao lâu, một bóng người xinh đẹp giáng xuống, áo trắng hơn tuyết, làn da như ngọc, đôi mắt như nước nhìn thẳng vào Dương Khai, như muốn nói lên tưởng niệm lâu dài.

Không phải Tô Nhan thì là ai?

Ngay sau đó, tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường cũng đáp xuống, đứng cạnh Tô Nhan, liếc mắt đưa tình, xấu hổ không thôi.

Quỷ Tổ xem mà ánh mắt sáng lên, hắc hắc cười khẽ: - Tiểu tử diễm phúc không ít mà...

Nói rồi, Quỷ Tổ cũng thầm kinh hãi, tầm mắt của lão tự nhiên nhìn ra được, hai cô gái này chẳng những tuyệt sắc, mỗi người một vẻ, hơn nữa trong người đều có lực lượng khiến lão sợ hãi không yên.

Đồng thời, hai nha đầu này đều là Phản Hư tam tầng cảnh, nhất là nha đầu áo trắng, khí tức mạnh mẽ như vượt trên Phản Hư Cảnh, lạnh băng làm cho thánh nguyên của lão cũng bị ảnh hưởng, sắc bén khiếp người.

Nha đầu áo xanh thì dù không có khí tức áp bách, nhưng trong người ẩn giấu lực lượng vẫn không thể coi thường.

Tông môn này... đường như còn có nội tình lớn hơn mình nghĩ, càng thêm mạnh mẽ, trong lòng Quỷ Tổ lập tức sinh ra cảm giác tiếp nhận.

Dù sao lão là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, tuy rằng bị Dương Khai dùng luyện đan sư cấp Hư Vương dẫn dụ gia nhập, nhưng nếu Lăng Tiêu Tông chỉ là một đám võ giả kém cỏi không ra gì, vậy lão cũng sẽ không thoải mái.

Bây giờ vừa thấy, lập tức tràn đầy hy vọng với tương lai tông môn.

- Tiểu tử thối, đi ra lâu như vậy, cuối cùng cũng biết về. Tiếng quát truyền tới, dám nói chuyện với Dương Khai như vậy, chỉ có một người.

Dương Khai quay sang nhìn, cười hắc hắc:

- Cha!

Dương tứ gia xanh mặt, dù đang mắng, nhưng ánh mắt như trút ra gánh nặng. Dương Khai vừa đi là một hai năm, thân làm cha, hắn tự nhiên lo lắng Dương Khai đi ra ngoài có gặp trắc trở khó khăn gì. Bây giờ thấy Dương Khai bình yên, không thiếu tay chân, trong lòng cũng buông lỏng.

- Được rồi được rồi, con trai lớn rồi, ngươi lo quá làm cái gì? Đổng Tố Trúc trừng Dương tứ gia. - Bản thân mình không có bản lĩnh còn muốn ôm đồm, có ai làm cha như ngươi?

Dương tứ gia cười gường: - Năm đó ở Trung Đô có lão thầy bói đã nói với ta, nói là ta đại tài trưởng thành trễ, không phải nói chưa đến thời điểm hay sao. Đến khi đó, ta nhất định một bước lên trời, vang dội kinh người...

Đổng Tố Trúc liếc hắn, vẻ mặt không tin.

Dương tứ gia nói không ai để ý, hung tợn trừng Dương Khai, ánh mắt u oán.

Trên quảng trưởng rất náo nhiệt, dường như mỗi lần Dương Khai trở về, đều được mọi người nhiệt tình hoan nghênh.

- Khụ khụ... Tông môn có lực ngưng tụ như vậy, lo gì ngày sau không hưng thịnh, lão phu thật là yên lòng. Quỷ Tổ bị bỏ mặc một bên cả buổi không ai để ý, đành phải ho khan để thu hút chú ý.

Vốn lão cho rằng mình là Hư Vương lưỡng tầng cảnh vừa đứng ra, nhất định sẽ được các đệ tử nghênh đón quỳ bái, nào ngờ không ai thèm để ý, toàn bộ chú ý danh tiếng đều bị Dương Khai cướp sạch, trong lòng buồn bực.

- Dương Khai, vị này là... Lăng Thái Hư khó hiểu nhìn Quỷ Tổ, sắc mặt ngưng trọng hỏi.

Hiện tại Lăng Thái Hư cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh, các cường giả từ Thông Huyền đại lục đi tới, giống như Lăng Thái Hư cùng Mộng Vô Nhai, đều là tích lũy lâu dài mới bùng nổ, đã đạt đến tầng thứ này. Nhưng với tu vi của bọn họ, tự nhiên không thể thăm dò ra sâu cạn của Quỷ Tổ, trong lòng khó hiểu không thôi, không biết Dương Khai từ đâu dẫn về cường giả cao thâm khó lường như vậy.

- Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người, vị Quỷ Tổ tiền bối này, ngày sau là thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông ta! Dương Khai nghiêm mặt, chỉ sang Quỷ Tổ lớn tiếng hô lên.

- Thái thượng trưởng lão?

Mọi người kinh hô, kinh ngạc nhìn Quỷ Tổ.

Dù sao Diệp Tích Quân mạnh mẽ như vậy, ở trong tông môn cũng chỉ có thân phận đại trưởng lão mà thôi. Lăng Tiêu Tông sáng lập không lâu, còn chưa có chức vị thái thượng trưởng lão, hiện tại bỗng nhiên có thêm một người, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Sau đó, liền suy đoán cảnh giới của Quỷ Tổ.

Nếu là thái thượng trưởng lão, thân phận dưới một người trên vạn người, vậy tất nhiên phải có thực lực làm người ta tin tưởng, vậy phải mạnh hơn đại trưởng lão, đại trưởng lão là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ lão già này là...

Hư Vương Cảnh? Mọi người đều nhảy dựng.

- Thái thượng trưởng lão là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, khắp Tinh Vực cũng là cường giả có tiếng, ngài ấy gia nhập là vinh hạnh của tông môn. Dương Khai nói ra, quảng trưởng liền im nghe tiếng kim rơi, mọi người đều rung động nhìn Quỷ Tổ, không ít đệ tử toát ra thần sắc sùng bái cuồng nhiệt.

Quả thật là cường giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa còn là Hư Vương lưỡng tầng cảnh!

Hiện tại U Ám Tinh đã không còn là hành tinh tu luyện khép kín, mấy người Tiền Thông mang về tin tức bên ngoài đã truyền khắp nơi, chúng đệ tử tự nhiên đều biết Hư Vương lưỡng tầng cảnh đại biểu cho điều gì.

Nó đại biểu cho chiến lực đứng đầu khắp Tinh Vực, ngoài một ít lão bất tử bế quan không ra, Hư Vương lưỡng tầng cảnh chính là cảnh giới tối cao ở Tinh Vực.

Tông môn có thể thu hút được người mạnh mẽ như vậy gia nhập?

Nhất thời, các đệ tử như đang mơ, không tin nổi tai mình.

- Ha ha! Tông chủ nói quá, có thể gia nhập Lăng Tiêu Tông là vinh hạnh của lão phu. Quỷ Tổ cười ha ha, rất hài lòng với phản ứng của các đệ tử, lão cũng không nói quá, vừa chầm chậm thả ra khí tức cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, để các đệ tử cảm nhận được hắn hùng mạnh, vừa mỉm cười nói: - Nếu như lão phu đảm nhiệm thái thượng trưởng lão của bổn tông, vậy sẽ cùng sống tiến lùi với tông môn. Lão phu còn sống, tông môn vẫn tồn tại, kẻ nào dám đối phó tông môn, phải hỏi lão phu có chịu hay không. Có điều... một mình lão phu sức có hạn, một cây không thể chống nên non, ngày sau tông môn phồn vinh vẫn phải dựa vào mọi người cố gắng!
Advertisement
';
Advertisement