Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thời khắc này, trên tay nam nhân còn bưng một chén rượu, rượu ngon trong chén tỏa mùi hương bốn phía.

Sau khi đối mặt một chiêu với Công Tôn Lương, rượu ngon trong chén kia lại không có bắn ra một giọt.

Hắn cười híp mắt nhìn Công Tôn Lương, mở miệng nói: - Đại trưởng lão, đã lâu không gặp!

Công Tôn Lương trên mặt lóe lên vẻ ngưng trọng, nhìn nam nhân nói:

- Lý Mậu Danh! Ngươi quả nhiên ở trong Tử Tinh Thành, xem ra đứng ở sau lưng nhị công tử làm chỗ dựa cho hắn, chính là ngươi?

Nam nhân tên Lý Mậu Danh nghe vậy cười nói: - Đại trưởng lão nghiêm trọng rồi! Lý mỗ thân là tôn giả thứ hai của Tử Tinh, Tử Tinh xảy ra chuyện lớn như vậy tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Về phần nói chỗ dựa cho nhị công tử cái gì... Ái chà... Lời nói này không đúng, ta chỉ là được người nhờ vã thôi!

Công Tôn Lương cười lạnh một tiếng: - Có thể mời được ngươi, có lẽ cũng chỉ có người kia thôi! Lý Mậu Danh! Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không đi ra, thật sự là khiến lão phu nghĩ không thông mà!

Lý Mậu Danh trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, lắc đầu gượng cười nói: - Lý mỗ cũng không hiểu rõ... hôm nay không nói cái này... Đại trưởng lão không bằng theo Lý mỗ đi uống vài chén rượu ngon, mọi người ngồi xuống tâm sự một phen như thế nào? Đều là người một nhà, làm gì động đao động thương gây khó xử như vậy?

Khi nói chuyện, hắn lại bưng chén rượu ra hiệu về phía Công Tôn Lương, dường như thật muốn mời lão đi uống rượu.

Vốn bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, Lý Mậu Danh này vừa xuất hiện làm xáo trộn như vậy, lại trở nên có chút bình hòa.

Có một vài cao tầng Tử Tinh cau mày nhìn Lý Mậu Danh giữa hư không, hồ nghi không hiểu: bởi vì trước đây mặc dù Tử Tinh có hai vị tôn giả, nhưng hai vị tôn giả này rốt cuộc là người nào, cũng không ai biết.

Mà giờ khắc này xem ra, Lý Mậu Danh hiển nhiên là một người trong đó.

- Thì ra là hắn! Ta nhớ ra rồi! Có người bỗng nhiên lộ ra vẻ như chợt hiểu, hô nhỏ một tiếng.

Bên cạnh lập tức có người hỏi: - Trương huynh nhận được vị tôn giả này ư?

- Chỉ nghe nói, chưa từng thấy qua, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy! Võ giả họ Trương thấp giọng trả lời.

- Trương huynh hãy nói rõ một chút, vị Lý tôn giả này rốt cuộc là lai lịch gì? Vì sao vừa rồi đại trưởng lão lại nói đã nhiều năm như vậy còn chưa đi ra?

Nghe người này hỏi như vậy, võ giả họ Trương lập tức tinh thần tỉnh táo, gương mặt hớn hở thấp giọng nói: - Đây chính là một bí mật rất ít người biết, ta hỏi huynh: mẫu thân của nhị công tử, hẳn huynh từng nghe nói chứ?

- Chính là đệ nhất mỹ nhân của Tử Tinh năm xưa, như sấm vang bên tai, ta như thế nào chưa từng nghe qua?

- Vậy cũng dễ giải thích, nghe nói nữ nhân được Lý tôn giả này hâm mộ chính là mẫu thân của nhị công tử!

- A? Tên võ giả này thất kinh, ngạc nhiên nói:

- Nhưng... mẫu thân của nhị công tử không phải cùng chủ thượng...

- Không sai! Năm đó vị Lý tôn giả này cũng là hảo huynh đệ cùng chung giành thiên hạ với chủ thượng, nhưng bởi vì mẫu thân của nhị công tử... Ôi... Ngươi cũng biết đấy, chuyện tình yêu nam nữ là theo số phận mà thôi... Năm đó vị đệ nhất mỹ nhân Tử Tinh kia đã chọn chủ thượng đại nhân, vị Lý tôn giả này liền ẩn náu hành tung. Ngay cả chủ thượng cũng không biết tung tích của hắn, cho nên nói: nếu như trên đời này có người nào có thể mời được hắn ra mặt, cũng chỉ có mẫu thân của nhị công tử!

- Thì ra có chuyện như vậy, có vị tôn giả này trấn giữ, chẳng phải là nói đại trưởng lão không có biện pháp làm gì nhị công tử rồi! Người nói chuyện vô cùng phấn chấn, dù sao hắn cũng đứng ở phe Tử Vô Cực bên này, Tử Vô Cực bên này thực lực càng mạnh, hắn sẽ càng an toàn.

- Có lẽ vậy! Võ giả họ Trương tuy rằng biết một chút bí mật, nhưng trong lòng cũng không buông lỏng bao nhiêu.

- Lý Mậu Danh! Nếu hiện tại ngươi thối lui đi, ngày khác lão phu nhất định sẽ cùng ngươi uống rượu vui say! Công Tôn Lương chăm chú nhìn Lý Mậu Danh, trầm giọng nói:

- Lão phu đề nghị này như thế nào?

- Được người nhờ vã, có việc trong người, không tiện không tiện! Lý Mậu Danh chậm rãi lắc đầu. Giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, thuận tay vứt chén rượu, hứng thú nói: - Rượu không có tri kỷ một chén đã say a!

Công Tôn Lương khẽ nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu mới nói: - Nếu lão phu bảo ngươi trả lại mối nhân tình năm đó thì sao?

Lời vừa nói ra, Tử Vô Cực đang dương dương đắc ý liền biến sắc, hoảng sợ nhìn Lý Mậu Danh, cả kinh nói:

- Lý tôn giả, ngài thiếu lão già này nhân tình gì?

Lý Mậu Danh nháy mắt một cái, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới bật cười khanh khách nói: - Ái chà... Đúng là thiếu nhân tình của hắn, đại trưởng lão không nói, Lý mỗ đều quên rồi!

Công Tôn Lương hơi nhếch khóe miệng: - Lý huynh quên, nhưng lão phu không có quên! Mối nhân tình đó cũng không nhỏ, năm đó lão phu nhưng là bỏ ra không ít giá cao!

Lý Mậu Danh nghiêm sắc mặt, ôm quyền nói:

- Ân tình của đại trưởng lão năm đó, Lý mỗ tự ghi nhớ trong lòng!

- Vậy cũng dễ nói, lão phu muốn ngươi hiện tại thối lui đi, từ nay về sau ta và ngươi không thiếu nợ nhau!

Lý Mậu Danh còn chưa có tỏ ý gì, Tử Vô Cực khẩn trương nói: - Không được, Lý tôn giả đừng quên ngài đã đáp ứng người kia cái gì!

Lý Mậu Danh nhướn mày, gật gật đầu nói: - Ta đương nhiên là nhớ! Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không có người nào có thể gây tổn thương cho ngươi!

Tử Vô Cực mừng rỡ: - Đa tạ Lý tiền bối!

Công Tôn Lương cả giận nói: - Lý huynh đây là nói không giữ lời!

Lý Mậu Danh nhức đầu nói: - Đại trưởng lão! Phàm có trước có sau a, Lý mỗ là trước đã đáp ứng che chở nhị công tử an toàn, ngươi làm khó ta như vậy, khiến Lý mỗ rất khó làm người!

Công Tôn Lương vốn vô cùng căm tức, nhưng cẩn thận suy nghĩ câu nói của Lý Mậu Danh, lập tức trong mắt lóe sáng, nói: - Nói như thế, an toàn của nhị công tử là ngươi nhất định bảo vệ?

- Đúng vậy! Lý Mậu Danh nghiêm nghị gật đầu: - Trong cơ thể nhị công tử dù sao chảy xuôi huyết mạch Tử gia, không thể có sai lầm gì!

- Được! Công Tôn Lương cười to: - Nếu như thế, thì ngươi cứ bảo vệ đi, lão phu không động tới hắn là được!

Nói xong, Công Tôn Lương vung tay lên, cười lạnh nói: - Bắt hết những người bên cạnh nhị công tử cho ta, cẩn thận một chút, chớ làm tổn thương nhị công tử!

- Dạ! Mọi người nghe vậy, rối rít ứng đáp, ngay sau đó vọt tới hướng Tử Vô Cực bên kia, nhưng không có người nào ra tay với Tử Vô Cực, mà mỗi người đều chọn công kích võ giả đi theo bên cạnh Tử Vô Cực.

Tử Vô Cực còn chưa kịp có phản ứng, liền bị quấn vào trong chiến đấu, rối rít kêu la không dứt.

Chỉ một thoáng, trên bầu trời Tử Tinh Cung, bùng phát một cuộc đại chiến, tia sáng thánh nguyên và uy năng bí bảo ùn ùn đủ mọi màu sắc, làm người ta hoa cả mắt, nguyên khí thiên địa rung chuyển một trận không ổn định.

Tử Vô Cực trợn to mắt, hốt hoảng nhìn Lý Mậu Danh nói: - Lý tôn giả, ngài sao có thể làm chuyện như thế?

Lý Mậu Danh nhìn hắn cười ha hả, nói: - Nhị công tử, ta đáp ứng người kia bảo vệ an toàn của công tử, tự nhiên sẽ nói lời giữ lời, nhưng chuyện chết sống của những người khác, thì Lý mỗ không quản tới!

Tử Vô Cực tức giận, lại không có lời gì để nói, quay đầu nhìn lại, phát hiện những cường giả mình lôi kéo tới kia, mỗi người đều rơi vào khổ chiến, lập tức cấp bách như kiến bò trên chảo nóng.

Lý Mậu Danh lại nói: - Ừm! Nơi đây đại cục đã định! Nhị công tử, không bằng ta dẫn ngươi đi uống vài chén rượu cho ấm lòng như thế nào?

- Muốn uống chính ngươi đi uống đi! Tử Vô Cực căm tức trong lòng, làm sao đáp ứng yêu cầu vu vơ này của hắn.

Trên bầu trời, chiến cuộc lập tức rơi vào trạng thái giằng co, Tử Vô Cực nếu đã chọn ngày hôm nay lật bài ngửa với Công Tôn Lương, tự nhiên trên tay nắm giữ lực lượng cũng không kém, trên cơ bản có thể so cao thấp với Công Tôn Lương, cho nên lần này song phương vừa đánh nhau, chính là cục diện thế lực quân bằng, căn bản không nhìn ra ai mạnh ai yếu.

Nhưng... Công Tôn Lương còn chưa có ra tay!

Thân là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một khi lão gia nhập chiến cuộc, tất nhiên sẽ làm cán cân nghiêng về phía thắng lợi.

Sợ cái gì là ra cái đó! Tử Vô Cực còn chưa có chuyển xong ý niệm trong đầu, thân hình Công Tôn Lương đã thoắt một cái, vọt tới bên cạnh tam trưởng lão.

Tam trưởng lão có tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh, là một trong nhóm người đầu phục Tử Vô Cực sớm nhất, được hắn xem là tay trái tay phải, nhưng chính một vị cường giả như vậy, vừa bị Công Tôn Lương để mắt tới lại là quần áo rách rưới, mắt thấy chống đỡ hết nổi sắp bại trận.

Tử Vô Cực sắc mặt trầm xuống, quát to: - Dương tôn giả, mời ra tay!

Tiếng nói của hắn vừa dứt, giữa không trung bóng người nhoáng lên một cái, Dương Khai thản nhiên hiện thân, xuất hiện ở bên cạnh Công Tôn Lương, khẽ thở dài một tiếng, tung một chưởng đánh tới hướng Công Tôn Lương.

Dương Khai cũng là rất buồn bực bất đắc dĩ.

Hắn ở trong bảo khố Tử Tinh thu hoạch to lớn, sau khi vét sạch hắn vốn định thoát thân, dù sao mục đích của hắn đã đạt, cũng không cần xen vào chuyện của Tử Vô Cực.

Mấy người Ngũ Phương Thương Hội và đám người Lê Nặc của Phòng đấu giá Thông Thiên đã sớm được hắn âm thầm dặn dò chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ hắn thoát thân là có thể cùng nhau rời khỏi Tử Tinh.

Thế nhưng đâu ngờ đám người Thần Đồ bị Tử Vô Cực dời đi chỗ khác.

Trong lúc nhất thời Dương Khai cũng không thể tìm thấy dấu vết của đám người Thần Đồ, chỉ có thể lặng lẽ thả ra Thạch Khổi, bảo Thạch Khổi âm thầm đi tìm dấu vết đám người Thần Đồ.

Bây giờ nghe Tử Vô Cực la lên, chỉ có thể trước xuất hiện ứng phó cho có lệ.

Dương Khai bên này vừa hiện thân, trong mắt Lý Mậu Danh liền lóe lên một tia sáng, mắt nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng chấn động mạnh.

Tuy rằng hắn đã sớm nhận ra trong Tử Tinh Cung còn có một vị cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng không thể dò xét hiểu rõ rốt cuộc Dương Khai làm thế nào xuất hiện ở nơi này.

Dường như vị Dương tôn giả này, có thể vượt qua không gian cách trở!

Ý niệm này vừa hiện lên, Lý Mậu Danh liền lộ vẻ vẻ mặt ngưng trọng, dáng vẻ ung dung thoải mái trước đó biến mất không thấy, thấp giọng nói: - Nhị công tử! Đây chính là vị tôn giả thứ ba danh truyền xôn xao mấy hôm nay ư?

- Đúng vậy! Thấy Dương Khai xuất hiện, cuối cùng sắc mặt Tử Vô Cực cũng ổn định không ít: - Lý tôn giả cảm thấy vị Dương tôn giả này thực lực như thế nào?

- Rất mạnh! Lý Mậu Danh trầm giọng nói:

- Thánh nguyên hùng hậu, đều mạnh ra một bậc so với ta và đại trưởng lão!

Tử Vô Cực mỉm cười nói: - Nói như thế, đại trưởng lão hẳn không phải là đối thủ?

Lý Mậu Danh chậm rãi lắc đầu nói: - Thực lực võ giả mạnh yếu, không thể chỉ dùng thánh nguyên để bình luận, còn có những mặt nhân tố khác... Bất quá... nếu người này kềm chế đại trưởng lão, đại trưởng lão cũng sẽ không thoải mái lắm!

- Nếu Lý tôn giả có thể tiếp tục ra tay trợ giúp, chuyện hôm nay ắt thành công không thể nghi ngờ! Tử Vô Cực trong mắt sáng rực, chăm chú nhìn Lý Mậu Danh.

Lý Mậu Danh bật cười lắc đầu: - Ta chỉ đáp ứng bảo vệ an toàn của ngươi mà thôi, mọi người ở đây đều là huynh đệ của Tử Tinh, Lý Mậu Danh ta sao có thể ra tay đối phó với họ chứ?

Tử Vô Cực nhướn mày, trong mắt lóe lên một tia do dự vùng vẫy, cuối cùng trầm giọng nói: - Nếu ta giúp ngài theo đuổi gia mẫu, cho ngài ôm được mỹ nhân về, có thể đổi lấy cơ hội ngài ra tay hay không?

- Ngươi nói cái gì? Lý Mậu Danh sắc mặt sa sầm xuống, phẫn nộ nhìn Tử Vô Cực: - Ngươi có biết câu nói đó là bôi bẩn danh dự của mẫu thân ngươi hay không? Nếu để ta nghe ngươi nói lời tương tự, ta sẽ chặt đứt tay chân ngươi!
Advertisement
';
Advertisement