Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Cuồng Sư Tông thấy qua Dương Khai sử dụng lực lượng không gian, biết năng lực của đối phương, nhưng hắn không ngờ Dương Khai chẳng những có thể tự mình thuấn di mà còn có thể mang theo một chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm.

Đây không phải chuyện mà con người có thể làm, đây quả thực là thần tích!

Chính vì nguyên nhân này, tinh pháo bắn không có tác dụng gì.

Trong lúc Cuồng Sư Tông thất thần, âm thanh trầm thấp của Dương Khai truyền tới: - Nếu tiền bối ngoan cố không tha, vậy thì trả giá thật lớn đi!

- Không ổn! Cuồng Sư Tông sợ cuống lên, tuy hắn không biết Dương Khai muốn dùng thủ đoạn gì, nhưng theo bản năng cảm thấy không ổn, dường như Dương Khai sắp bày ra trò gì hắn không thể ngăn cản.

- Nhanh, phòng ngự tối đa! Cuồng Sư Tông nổi giận gầm lên.

Võ giả phụ trách điều khiển chiến hạm cấp Hư Vương không dám sơ suất, đánh ra một cái pháp quyết, rót vào trong pháp trận, ngay sau đó ngoài chiến hạm xuất hiện một tầng năng lượng kết giới dày đặc, thoạt nhìn phòng thủ kiên cố, cho dù là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh ra sức một kích cũng tuyệt đối không có khả năng công phá.

Nhưng dù vậy, trong lòng Cuồng Sư Tông vẫn thấp thỏm lo âu, lỗ chân lông toàn thân co rúc, một cảm giác kinh sợ quanh quẩn trong lòng hắn.

Một chút ánh sáng màu tím bỗng phương lóe lên.

Ánh sáng màu tím không chói mắt, không thể so sánh với cảnh tượng mấy trăm tinh pháo cùng bắn lúc nãy, quả thực như đom đóm với trăng rằm, không đáng nhắc tới.

Nhưng lúc nó sáng lên, Cuồng Sư Tông chợt ngưng thở, trợn mắt nhìn nó, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh cả người.

Hắn cảm nhận được một cổ uy nghiêm mà hắn không thể kháng cự phát ra từ nơi phát ra ánh sáng kia.

- Đế uy! Dù gì Cuồng Sư Tông cũng là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, trong khoảnh khắc đã nhận ra nó là gì.

Từ nơi phát ra ánh sáng lại tràn ngập đế uy!

Chẳng phải nói... trên tay đối phương có Đế Bảo?

Đế Bảo, thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Tinh Không Đại Đế, là bảo vật hơn xa cấp Hư Vương!

Nếu thật là Đế Bảo, chỉ sợ chiến hạm cấp Hư Vương cũng không ngăn được.

Vừa nghĩ vậy, Cuồng Sư Tông lập tức gào thét: - Không muốn chết thì đi mau!

Vừa nói, hắn vừa phóng ra cửa, không đợi võ giả điều khiển mở cửa ra, một quyền đánh ra đánh nát cửa chiến hạm, sau đó chạy vào trong tinh không.

Cuồng Sư Tông là tồn tại tối cao của Tử Tinh, mắt thấy hắn run sợ như vậy, những võ giả khác nào dám chậm trễ, rối rít chạy theo Cuồng Sư Tông.

Xa xa, Dương Khai cầm Tịch Diệt Lôi Châu, thần sắc ngưng trọng nhìn chiến hạm cấp Hư Vương, thánh nguyên như nước lũ rót vào đó.

Tịch Diệt Lôi Châu lóe sáng, một tia điện trong viên châu theo thánh nguyên Dương Khai rót vào mà nhảy lên.

Xuy...

Một lúc sau, khi thánh nguyên rót vào đạt tới trình độ nhất định, tia điện trong Tịch Diệt Lôi Châu thoát ra, dưới sự khống chế của thần niệm, như phá vỡ tinh không, như một trường tiên màu tím đánh tới chiến hạm Tử Tinh.

Vô thanh vô tức, tia điện đánh vào kết giới bên ngoài chiến hạm, kết giới nhìn như kiên cố kia lại bị đánh vỡ một lỗ hổng lớn.

Ngay sau đó, thân hạm bị xuyên qua, tạo thành một lỗ thủng lớn, kết giới phía bên kia cũng nát tan...

Uy lực tia điện không hề giảm, đánh tiếp về một trong chín chiếc chiến hạm phía sau.

Oanh...

Tiếng nổ truyền ra, chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm không có cả thời gian tránh né, lúc tia điện chạm vào liền dần dần vỡ nát, chớp mắt đã tan rã sạch sẽ.

Lúc này, chiến hạm cấp Hư Vương mới vang lên tiếng răng rắc.

Kết giới bên ngoài nứt ra như tấm gương, thân hạm, thân hạm suýt nữa bị phân làm hai.

Cũng may chiếc chiến hạm cấp Hư Vương này luyện chế bằng vật liệu quý báu, ngay tổn thương như vậy cũng không nổ tung tại chỗ, nhưng trên cơ bản xem như phế đi, muốn sửa chữa không biết phải hao phí bao nhiêu nhân lực, tài lực và thời gian.

Trong tinh không, Cuồng Sư Tông kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tay chân lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, miệng vô thức nói:

- Quả thật là Đế Bảo, thật là Đế Bảo!

Hắn không thể nào ngờ được chẳng những bản thân Dương Khai có thực lực siêu quần, trong tay còn có một đám đồ chơi kỳ quái, tinh thông lực lượng không gian, thậm chí có cả Đế Bảo!

Bất kỳ một võ giả nào có một trong những thứ của Dương Khai đều đủ để hoành hành tinh không, nhưng hắn lại có toàn bộ!

Trên đời này còn có người là đối thủ của hắn sao? Mặc dù tu vi Cuồng Sư Tông cao hơn Dương Khai một đoạn, từ lâu đã đứng ở đỉnh phong võ đạo Tinh Vực, thời khắc này đối mặt với hang loạt thủ đoạn của Dương Khai, sâu trong nội tâm cũng có cảm giác vô lực.

Tinh thông lực lượng không gian đã giúp cho Dương Khai ở vào thế bất bại, trong cả Tinh Vực chỉ sợ không ai có thể đánh chết hắn, cộng thêm những thủ đoạn kia, hắn không đi tìm người khác gây phiền toái đã là chuyện tốt, ai dám chạm vào hắn đây?

Nghĩ vậy, trong lòng Cuồng Sư Tông sợ hãi, loại cảm giác này đã nhiều năm hắn không có trải qua, gần như đã quên mất.

Hắn muốn rút lui!

Nếu không thể giết Dương Khai, lại không cách nào tiếp nhận công kích của Đế Bảo, đuổi tiếp chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.

Nhưng khi hắn nhìn Dương Khai, thần sắc bỗng vui mừng, vội vàng quát: - Bắn cho ta! Bất kể như thế nào cũng phải cản hắn lại!

Hắn bất ngờ phát hiện, sau khi dùng Đế Bảo đánh một kích, sắc mặt Dương Khai xấu đi.

Hắn lập tức sáng tỏ, uy lực của Đế Bảo cố nhiên tuyệt luân, nhưng phải trả giá tuyệt đối không nhỏ, với lực lượng của Dương Khai chỉ sợ không thể thi triển lần nữa.

Cuồng Sư Tông đoán không sai.

Quả thật Dương Khai không thể dùng Tịch Diệt Lôi Châu lần nữa.

Trước giờ hắn chỉ dùng Tịch Diệt Lôi Châu được vài lần, mỗi lần sử dụng, thực lực của mình đều tiến bộ so với trước kia, nhưng bất kể thế nào đều làm hắn kiệt sức, thần thức khô cạn!

Tuy rằng thực lực hắn tăng lên, Tịch Diệt Lôi Châu có thể phát huy uy lực càng lúc càng lớn, nhưng cảm giác này không tốt chút nào.

Có lẽ chỉ có Dương Viêm mới có khả năng phát huy hoàn toàn uy lực của Tịch Diệt Lôi Châu mà không có tai họa ngầm.

Sau khi thi triển một kích Tịch Diệt Lôi Châu, Dương Khai lập tức cắn nát linh đan đang ngậm.

Giọt thuốc theo cổ họng chảy vào trong bụng, tản ra tứ chi bách hài, giúp hắn khôi phục một phần thánh nguyên và thần thức nhanh chóng.

Lúc này, mệnh lệnh của Cuồng Sư Tông vừa xuất ra!

Còn lại tám chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm đồng loạt hướng tinh pháo vào vị trí Dương Khai, tất cả công kích nhắm vào chiến hạm Hằng La Thương Hội.

Tia sáng sáng lên, năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa từ tám chiếc chiến hạm bắn ra.

Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, đứng trên thân hạm, nhìn Cuồng Sư Tông, lạnh lùng nói: - Tiền bối, chuyến này đi Tử Tinh làm ta rất không vui, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ lại tìm ngài, hy vọng ngươi trường thọ sống lâu, đừng có mà chết sớm.

Những lời này như kim đâm vào lòng Cuồng Sư Tông, làm cho hắn chấn động mãnh liệt, nghĩ tới Dương Khai đủ loại thủ đoạn như vậy, nếu hôm nay để cho hắn chạy thoát, sau này Tử Tinh sẽ thảm.

Dưới ánh mắt bất an của hắn, Dương Khai xoay người, hai tay chọc vào hư không.

Chuyện xảy ra làm người ta hoảng sợ.

Hai tay Dương Khai trực tiếp cắm vào hư không, dường như đối diện hắn có một vách tường vô hình, hai tay hắn đang dò xét nó.

Ngay sau đó, Dương Khai hung hăng dùng sức tách ra.

Răng rắc...

Khe nứt không gian thật lớn xuất hiện, tình cảnh như Dương Khai đưa tay xé một miếng vải, thoải mái và đơn giản.

Khe nứt không gian như cự thú há miệng, trong khe là một mảnh Hư Vô hỗn độn.

Chiến hạm Hằng La Thương Hội từ từ lái vào trong đó.

Cuồng Sư Tông sắc mặt tái xanh, cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm chiến hạm, thánh nguyên khởi động mấy lần, cuối cùng vẫn không thể xuất thủ.

Hắn biết, cho dù chính mình ra tay cũng tuyệt đối không thể ngăn trở đối phương, còn có thể bị đối phương lôi vào trong đó.

Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, không lo lạc đường trong hư không, nhưng hắn thì khác, mặc dù là Hư Vương tam tầng cảnh, rơi vào khe nứt không gian vẫn có thể vĩnh viễn lạc phương hướng, không tìm được đường ra.

Chỉ còn lại cảm giác không cam lòng và sợ hãi lẩn quẩn trong lòng Cuồng Sư Tông.

Không cam lòng chính là chuyến này chẳng những không đoạt lại được kho báu mà còn bị Dương Khai hủy diệt một chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm, đánh hỏng một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương.

Sợ hãi chính là câu nói cuối cùng của Dương Khai, Tử Tinh thụ đại địch, tương lai khó nói a!

Chiến hạm Hằng La Thương Hội nhanh chóng biến mất trong hư không, khe nứt không gian nhanh chóng khép lại.

Cho đến lúc này, tinh pháo của tám chiếc chiến hạm Tử Tinh mới chậm chạp bắn tới.

Mấy ngàn tinh pháo đồng loạt bắn, so với đợt bắn vừa rồi của chiến hạm cấp Hư Vương chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng toàn bộ đều đánh vào chỗ trống, bay vào tinh không xa xôi!

Phía trước sớm đã không còn bóng dáng chiến hạm Hằng La Thương Hội và Dương Khai.

Cuồng Sư Tông thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, dường như già đi mấy trăm tuổi...

Còn lại tám chiếc chiến hạm cũng ngừng lại, không biết phải làm gì cho đúng.

Hồi lâu sau, không ít cường giả bay ra từ chiến hạm, đồng loạt vây quanh Cuồng Sư Tông, mỗi người đều thấp thỏm nhìn hắn.

- Ai! Cuồng Sư Tông thở dài, cười tự giễu: - Quả nhiên là giang sơn rộng lớn nhân tài xuất hiện a, không phục không được.

- Sư tổ... Mọi người giật mình, biết lần này Cuồng Sư Tông bị Dương Khai hoàn toàn đả kích, muốn an ủi nhưng không biết lên tiếng như thế nào.
Advertisement
';
Advertisement