Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe vậy, Huyết Giao gật gật đầu, khi đang chuẩn bị đi xuống kết liễu Dương Khai, thì dưới hố lớn kia, Dương Khai không biết từ phương nào trèo lên, đưa tay phủi bụi trên người, nhẹ nhàng nhảy vọt lên trên mặt đất, thở nhẹ một hơi nói: - Huyết Giao Lĩnh chủ, danh bất hư truyền, thiên hạ này nếu bàn về thân thể và lực lượng, e là không có mấy người thắng nổi ngươi.

Con ngươi bạc của Thiên Nhãn chợt co rụt, kinh ngạc nhìn Dương Khai chằm chằm, thần niệm không ngừng quét qua hắn, ngay sau đó phát hiện một tin tức khiến hắn sợ run, Dương Khai tuy rằn nhìn như chật vật chịu không nổi, toàn thân dính đầy bụi bặm, nhưng hoàn toàn không có dấu vết bị thương.

Điều này sao có thể? Thiên Nhãn hận không thể móc mắt mình ra đặt lên người Dương Khai quan sát tỉ mỉ rõ ràng.

Một đòn công kích cuồng mãnh như vừa rồi của Huyết Giao, cho dù là hắn bị đánh trúng, không chết cũng phải mất nửa mạng, đối phương đồng thời cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, sao lại không bị thương chút nào?

Thần niệm của hắn căn bản dò xét không thấy Dương Khai mặc bảo giáp gì trên người, vừa rồi khi cùng Huyết Giao động thủ, đối phương căn bản cũng không vận dụng bí bảo phòng hộ gì

Tên Nhân tộc này, lấy thân thể chống lại toàn bộ công kích của Huyết Giao, lại bình yên vô sự? Chẳng lẽ thân thể hắn còn lợi hại hơn cả Huyết Giao đã thi triển Hóa Giao Thuật?

Với ý nghĩ này, Thiên Nhãn lập tức không thể bình tĩnh, một chút hoảng sợ vụt lên trong đầu, khiến con ngươi bạc của hắn run loạn lên.

Bên kia, Huyết Giao cũng không khỏi há hốc miệng, ngẩn người nhìn Dương Khai, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, không còn đắc ý lớn lối như vừa rồi.

- Nếu chỉ là như thế, thì vẫn có chút chưa đủ! Dương Khai ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lên trời.

Huyết Giao há miệng, dường như là muốn nói điều gì, lại nhận ra thời khắc này bất kể là nói gì đều như vô dụng.

Tại lĩnh vực mà mình đắc ý nhất, bị một Nhân tộc miệt thị như vậy, nội tâm Huyết Giao rung chuyển bất an, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục này!

- Huyết Giao Lĩnh chủ, ngươi có lẽ vẫn chưa vận dụng toàn lực phải không? Một lực lượng thân thể cường đại khó có thể gặp như thế này, ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục cùng chơi với ta!

Mấy chữ cuối cùng vừa vọt ra khỏi miệng, thân hình Dương Khai tựa như đạn pháo bắn lên trời.

Chưa tới trước mặt Huyết Giao, trên người hắn chợt hiện lên một tầng sáng màu vàng nhạt. Tầng sáng màu vàng nhạt này cũng không phải màu kim huyết của hắn, mà là Kiếm Khí Kim trong Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.

Kiếm Khí Kim quanh quẩn thân hắn, khiến cả người Dương Khai thoạt nhìn giống như thanh hung kiếm tuyệt thế vừa tuốt ra khỏi vỏ, rạch nát bầu trời, đâm thẳng về phía Huyết Giao.

Công kích chưa tới, Huyết Giao liền cảm thấy lỗ chân lông của mình không tự chủ được co lại, toàn thân ớn lạnh, hoảng hốt, hắn nào dám coi thường? Lúc này hắn gầm lên giận dữ, lực khí huyết quanh người phóng mạnh ra, toàn thân biến thành đỏ tươi, một quyền đập về phía Dương Khai.

Coong Một tiếng vang truyền ra.

Ánh sáng vàng do Dương Khai biến thành hơi ngừng lại một chút, lui về phía sau mấy bước, nhưng lần giao phong này không khỏi khiến Huyết Giao hơi lảo đảo, biểu hiện trên mặt hắn không thoải mái như trước, cũng không cách nào áp chế Dương Khai toàn diện nữa.

Tí tách, tí tách...

Vài tiếng vang rất có tiết tấu truyền ra, chính là tiếng máu tươi trên tay Huyết Giao nhỏ xuống.

Lần giao phong này, Huyết Giao đã bị thương!

Kiếm Khí Kim sắc bén vô cùng, không gì không thể chém, Dương Khai mặc dù vẫn chưa tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm đến cảnh giới cao nhất, nhưng cũng có chút thành tựu, Kiếm Khí Kim vừa ra, trong khoảnh khắc thu hồi xu hướng suy yếu.

- Chỉ thường thôi! Huyết Giao tuy rằng chấn động trước thủ đoạn của Dương Khai, nhưng cũng không để mất thể diện, vung giọt máu trên tay, cười lạnh một tiếng.

- Thật sao? Dương Khai toét miệng cười.

- Vậy thì mời Huyết Giao Lĩnh chủ chống mắt mà xem.

Dứt lời, trên người hắn lại hiện lên một tầng sáng, màu vàng của vầng sáng này không giống vầng sáng trước, mà là màu vàng đất.

Kiếm Khí Thổ!

Thổ vừa dày vừa nặng, Kiếm Khí Thổ có thể hóa thành khiên kiếm khí chắc chắn, có thể trở thành lực phòng hộ mạnh. Hơn nữa trong ngũ hành, thổ sinh kim, Kiếm Khí Thổ vừa ra, trong khoảnh khắc liền tương tác với Kiếm Khí Kim, chẳng những không làm át đi lợi hại của Kiếm Khí Kim, mà ngược lại càng tăng mạnh thêm mấy phần.

Tia sáng hai màu bao bọc bên ngoài cơ thể Dương Khai, thân hình thoắt một cái liền đi tới trước mặt Huyết Giao, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, giơ một tay kiếm lên, kiếm chém xuống một nhát.

Huyết Giao mi mắt co rụt lại, giơ ngang cánh tay lên cản.

Kiếm xẹt qua, máu tươi bắn ra, Huyết Giao gầm nhẹ một tiếng, liên tiếp lùi về phía sau, trên hai cánh tay hắn, chợt xuất hiện hai vết thương dài một thước, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối, trong khoảnh khắc nhuốm đỏ quần áo.

Vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, máu thịt bầy nhầy, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.

Đau đớn khiến Huyết Giao nổi giận phát điên, phẫn nộ cắn nuốt tâm linh, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Tiểu tử không nên quá ngông cuồng!

Yêu tộc đều có nhược điểm này, một khi tức giận thì sẽ mất đi thần trí, hành sự theo bản năng, mặc dù Huyết Giao thân đã là lĩnh chủ cấp bậc cường đại, đặc tính sâu trong thâm tâm cũng không có biến đổi, chỉ có điều so với Yêu tộc bình thường, hắn có thể khống chế tâm tình của mình tốt hơn.

Mà giờ khắc này, khi hắn đang triển khai ra Hóa Giao Thuật lại bị Dương Khai đánh hai lần, điều này khiến hắn có chút thẹn quá thành giận.

Thân hình hắn thoắt một cái, lại trực tiếp biến thành một thân Huyết Giao toàn thân máu đỏ, vảy bao trùm, dài đến mười mấy trượng, trợn to hai mắt đỏ tươi như chuông đồng, phẫn nộ nhìn Dương Khai, mở miệng, một đạo cột sáng màu máu từ trong phun ra, đánh thẳng về phía Dương Khai.

- Thân Huyết Giao! Trong tầng mây, mi mắt Ba Hạc đột nhiên rụt lại, ngàn lần không nghĩ tới Dương Khai sau khi tự phụ thậm chí rơi vào thế thượng phong toàn diện, lại vẫn có thể bức bách Huyết Giao đến trình độ này.

Hóa Giao Thuật là một loại thủ đoạn nâng cao thực lực Huyết Giao. Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ kích phát một chút lực lượng tổ mạch trong cơ thể mà thôi, nhưng Thân Huyết Giao lại là thực sự kích phát toàn diện rồi, trở về hình thái Huyết Giao nhất tộc mấy vạn năm trước.

Bức bách Huyết Giao triển lộ ra loại hình thái này, chính là tiết tấu muốn liều mạng.

Cột sáng màu máu rất nhanh chóng, đánh thẳng về phía Dương Khai, tráng kiện vô cùng, nếu Dương Khai bị tấn công trúng, chỉ sợ sẽ hoàn toàn bị bao vây ở trong đó.

Mà cột sáng màu máu kia, chẳng những truyền ra khí tức khiến người ta buồn nôn, còn có lực ăn mòn không gì có thể sánh được, dù là Hư Vương lưỡng tầng cảnh bị đánh cũng tuyệt đối không dễ chịu lắm.

Dương Khai vẫn không tránh né, chỉ là trong miệng quát một tiếng: - Nước đến!

Dứt lời, một tầng sáng màu xanh lấp lánh hiện ra, bao phủ lấy toàn thân hắn.

Màu xanh thẳm kia, giống như màu xanh của biển rộng, tầng lực lượng bao bọc lấy Dương Khai không tính là quá hùng hồn, lại cho người một loại có giác vô cùng đáng tin, thật giống như cả người Dương Khai đều đặt mình trong đại dương, mặc cho ngoại giới mưa rền gió dữ như thế nào, vẫn bất động như cũ.

Cột sáng màu máu đúng hạn mà tới, đánh xuyên qua bầu trời, che mất Dương Khai.

Mắt Huyết Giao hung mãnh vô cùng, nhìn chằm chằm phía trước, cảm thụ được dao động sinh mệnh Dương Khai.

Bỗng nhiên, hắn như phát hiện chuyện gì không thể tin được, con ngươi hoắc mắt trợn to, trong miệng quát lớn: - Không ổn!

Biến thành Huyết Giao Thân, một tiếng quát lớn giống như tiếng nổ lôi đình, cuốn đi cả thiên địa.

Lời hắn vừa nói ra, liền có một bóng người từ trong cột sáng màu máu lao ra một quyền hung hãn, đánh thẳng về phía đầu to lớn của Huyết Giao kia, lực uy hiếp của cột sáng màu máu là vô dụng.

Bóng người kia không phải Dương Khai là ai?

Chỉ có điều, thời khắc này bên ngoài cơ thể Dương Khai đã không phải là hào quang ba màu bao phủ, mà là bốn màu.

Ngoài màu vàng lúc bắt đầu, màu vàng đất và màu xanh, còn có thêm một tầng lửa đỏ, cháy hừng hực như thiêu đốt.

Khí thế toàn thân hắn, tăng lên mười mấy lần so với ban đầu.

Dường như theo sự tăng lên của màu sắc trên người hắn, lực lượng của hắn cũng đang từng bước được giải phóng, dường như không có hạn chế..

Ầm

Quả đấm đập vào trên đầu, Huyết Giao hét thảm một tiếng vang tận mây xanh, thân thể to lớn của Huyết Giao sau khi bị cỗ lực lượng này đập vào bay rớt ra ngoài, hét thảm không ngừng.

Ước chừng lùi ra mười mấy dặm, Huyết Giao mới miễn cưỡng ổn định thân thể, nhưng nơi đỉnh đầu to lớn của hắn, lại xuất hiện một dấu tay cháy khét, bốn phía dấu quyền, cũng có ngọn lửa nhè nhẹ đang thiêu đốt, giao kia dù thúc giục khí huyết lực bản thân như thế nào, cũng không thể dập tắt ngọn lửa kia.

- Đây là lửa gì! Huyết Giao hoảng hốt kêu lên.

- Thái Dương Chân Hỏa! Dương Khai toét miệng cười.

Nghe vậy, Huyết Giao sắc mặt đại biển.

Thái Dương Chân Hỏa, đó là ngọn lửa được sinh ra nơi trung tâm của mặt trời thiêu đốt trong tinh không, cùng thánh linh thượng cổ Niết Bàn Chi Hỏa, cùng được gọi là hai đại thần hỏa thế gian, có thể đốt cháy vạn vật thế gian, bị loại thần hỏa này dính vào, trừ khi dùng bảo vật thuộc tính thủy dập tắt, hoặc là luyện hóa vào trong cơ thể, nếu không hoàn toàn không thể dập đi.

Trong con ngươi Huyết Giao lộ ra thần sắc tuyệt vọng, Thái Dương Chân Hỏa dính trên đỉnh đầu kia đột nhiên thay đổi mãnh liệt, bao phủ toàn thân thể to lớn Huyết Giao.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Huyết Giao dường như đang chịu hành hạ khó có thể tưởng tượng được.

Dương Khai lại biến đổi sắc mặt, chưa vui mừng sau vì đánh bại một cường giả ngang hàng, mà lại biểu hiện cổ quái nhìn Thái Dương Chân Hỏa bao phủ Huyết Giao, một hồi lâu mới cười kinh ngạc: - Thì ra là thế!

- Xem ra ngươi đã phát hiện ra. Thanh âm Thiên Nhãn bỗng nhiên vang lên ở bên tai, thanh âm này vang lên trong nháy mắt, Huyết Giao bị Thái Dương Chân Hỏa đốt cháy bỗng biến thành một ánh sáng màu bạc, tiêu tán trong trời đất này.

Dương Khai quay đầu hướng về nơi phát ra âm thanh, phát hiện không xa bên kia, Huyết Giao bình yên vô sự trôi lơ lửng giữa không trung, chỉ có điều hai con mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, mà ở bên cạnh hắn, Thiên Nhãn Lĩnh chủ cũng là thần sắc ngưng trọng nhìn Dương Khai.

- Ngươi chừng nào thì ra tay đối với ta? Ta lại vẫn chưa cảm nhận được. Dương Khai hăng hái nhìn Thiên Nhãn.

Không lâu trước đây, hắn còn tưởng rằng Huyết Giao đã trúng chiêu, nhưng bị Thái Dương Chân Hỏa đốt cháy trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên hiểu rõ chân tướng.

Không phải thân thể thực sự của Huyết Giao bị đốt cháy, mà là ảo giác của mình.

Có thể lặng yên không một tiếng động khiến bản thân mình rơi vào trong ảo giác mà không biết, người duy nhất có thể làm được, chính là Thiên Nhãn Lĩnh chủ!

- Ngươi cho rằng ta sẽ nói với ngươi? Thiên Nhãn trầm giọng nói.

Dương Khai cười xùy một tiếng: - Khi ta bị cột ánh sáng màu máu bao phủ chứ gì. Phá Thiên Nguyệt Đồng quả nhiên danh bất hư truyền, Dương mỗ lĩnh giáo.
Advertisement
';
Advertisement