Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Dương huynh... Trong đại sảnh, bỗng nhiên Tuyết Nguyệt cắn răng nghiến lợi gọi.

Khóe mắt Dương Khai co rút dữ dội, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng chỉ có thể mỉm cười chắp tay: - Tam thiếu, vẫn khỏe chứ!

- Nhờ phúc của ngươi! Tuyết Nguyệt lạnh lùng đáp.

Tự dưng, nghe hai người đối thoại, Thần Đồ rùng mình, bản năng cảm giác được hai người có ân oán gì đó!

Hắn nhìn Tuyết Nguyệt, lại liếc Dương Khai, hắng giọng một tiếng, chuẩn bị khuyên giải, nào biết còn chưa nói, Tuyết Nguyệt lạnh băng liếc hắn: - Ngươi ra ngoài, ta có chút chuyện muốn nói với Dương huynh!

Nàng cắn hai chữ Dương huynh rất nặng.

Thần Đồ nuốt nước miếng ục một cái, trong lòng thiên nhân giao chiến, một bên là chữ nghĩa đứng đầu, bạn bè gặp nạn không tiếc mạng sống; một bên là mạng nhỏ quan trọng, còn núi xanh sợ không gì có củi đốt...

Hắn chỉ chần chờ 2 nhịp thở, liền nghiêm mặt nói: - Ừm, nếu vậy, nhị ca ra ngoài chờ, các người.... từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện!

Vừa nói, hai chân thổi gió, bước nhanh ra ngoài, còn nháy mắt ra dấu cho Xuân di cùng Lê Nặc đang ngây người mà đau lòng.

Hai nàng hiểu ý, lén trừng Dương Khai, đi theo ra ngoài.

Đùng...

Cửa chính đại sảnh đóng lại.

Thần Đồ cùng Xuân di Lê Nặc vội dừng bước, nghiêng người, vểnh tai lắng nghe.

Bên trong không có động tĩnh, vừa không có chiến đấu cũng không có cãi nhau, yên lặng không thể tưởng tượng.

Hồi lâu sau, cuối cùng Thần Đồ không nhịn được, lo lắng nói: - Tam đệ sẽ không biết lượng sức mà đi đánh với Dương huynh đó chứ. Dương huynh là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nếu như làm tam đệ bị thương, vậy ăn nói thế nào với cha đây.

- Nhị công tử ngài nghĩ đi đâu vậy. Lê Nặc liếc xéo Thần Đồ, cười nói: - Ta thấy bọn họ không giống như muốn đánh nhau.

- Không giống muốn đánh nhau? Thần Đồ ngạc nhiên. - Vừa rồi các ngươi còn không thấy tam đệ như muốn ăn thịt người, tính tình của hắn ác liệt, cũng chỉ biểu hiện ôn hòa nho nhã trước mặt những người ngoài như các ngươi. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ta mới biết sâu bên trong hắn ẩn giấu ác ma kiểu gì, ta xem ân oán giữa hắn cùng Dương huynh không nhỏ....

- Ân oán tình thù, ân oán tình thù, chỉ sợ không phải ân oán, mà là... Không biết sao, tâm tình Lê Nặc bỗng nhiên phấn khởi, má cũng hồng lền.

- Không phải ân oán! Thần Đồ nhướng mày, bỗng nhiên hiểu ra. - Vậy là tình thù! Ối trời đất ơi, tam đệ muốn tranh giành nữ nhân với Dương huynh? Nữ nhân nào có phúc phận như thế, đồng thời được bọn họ nhìn trúng.

Lê Nặc vỗ trán, nói nhỏ: - Không phải nữ nhân nào, ngài không chú ý ánh mắt tam thiếu nhìn Dương đại nhân hay sao?

- Ánh mắt của hắn rất độc ác, có vấn đề gì? Thần Đồ tràn đầy vẻ ngây thơ.

Hai tay Lê Nặc che mặt, giống như muốn nói ta không thể nào giải thích cho ngươi.

Thần Đồ bực mình: - Có gì thì nói rõ ràng đi!

Xuân di bên cạnh ho khẽ, hai má đỏ hồng, nhắc nhở:

- Nhị công tử, ngài nghĩ kỹ một chút, tam thiếu là rồng giữa loài người, nhiều năm qua đã từng có ý gì với nữ nhân nào?

- Vậy thì không có. Thần Đồ suy nghĩ một hồi. - Điểm này bổn công tử vẫn rất bội phục tam đệ, trên vấn đề tác phong cá nhân, hắn không có gì bới móc được, nhưng mà... có liên quan gì tới chuyện này?

- Vậy nhị công tử có từng nghe qua những... lời đồn về tam thiếu?

- Lời đồn về hắn, nhiều lắm!

Thần Đồ bĩu môi. - Với thân phận tư chất của hắn, không có lời đồn thì sao mà được? Có người nói hắn là võ thần chuyển thế, có người nói hắn là con gái, còn có quá đáng hơn, nói hắn không thích nữ nhân, thích nam nhân. Ha ha ha... những lời vô căn cứ này làm sao mà tin được, toàn là lời đồn nhảm trên phố mà thôi.

Xuân di cùng Lê Nặc đều nhìn hắn, im lặng không nói.

Tiếng cười của Thần Đồ chợt tắt, như hiểu được, sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm nói: - Tam đệ đã lớn như vậy, trước giờ không thấy hắn có ý với cô gái nào, cũng không thấy có con gái nào thân cận với hắn. Các trưởng lão trong thương hội cũng giới thiệu con gái hậu bối trong nhà cho hắn, đều là tuyệt sắc tuyệt đỉnh, nhưng không ai được tam đệ chấp nhận.... Hơn nữa ánh mắt của tiểu tử này nhìn Dương huynh vừa nãy...

Xuân di cùng Lê Nặc đều cùng gật đầu, thầm nghĩ cuối cùng ngươi cũng phản ứng lại.

- Sẽ không thật vậy chứ? Thần Đồ toát ra mồ hôi lạnh.

- Chỉ mong là không!

Xuân di cũng ngưng trọng.

Nếu chuyện đúng như bọn họ nghĩ, vậy toàn bộ Hằng La Thương Hội sẽ có không biết bao nhiêu thiếu nữ đau lòng tuyệt vọng, bao nhiêu thiếu phụ đau đớn đứt đoạn.... Tuyệt đối là tai nạn nhân gian không thể tưởng tượng.

Trong đại sảnh, Tuyết Nguyệt cùng Dương Khai nhìn nhau hồi lâu, mới cắn răng nghiến lợi nói: - Tên khốn kiếp này!

Vừa nói, vung tay đánh vào người Dương Khai.

Nhưng đợi khi tay rơi vào người Dương Khai, lại trở nên mềm nhũn không có sức gì.

Dương Khai đứng yên đó, cười khan, tùy tiện cho nàng đánh mấy cái, ngay cả quần áo cũng không nhăn được một chút.

Tuyết Nguyệt ngẩng đầu, quật cường trừng mắt, khẽ cắn môi.

Dương Khai giang tay, ôm lấy nàng.

Tuyết Nguyệt giãy giụa tượng trưng mấy cái, biểu hiện rõ bản thân rụt rè, mới đỏ mặt dựa vào lồng ngực rộng lớn của Dương Khai.

Sợi tóc của nàng quét qua mũi, Dương Khai ngửi được mùi hương xử nữ tự nhiên, rất là thoải mái, làm hắn không nhịn được hít vào mấy hơi.

- Ngươi đã đến nơi này, vì sao không lập tức đến gặp ta! Tuyết Nguyệt u uất oán trách.

- Ta vốn định vài ngày sẽ đến tìm nàng, nào biết Thần Đồ không làm được chuyện ta giao, cho nên chậm trễ một chút.

- Nhị ca vô dụng! Tuyết Nguyệt hừ lạnh, tức thời đổ hết oán trách lên đầu Thần Đồ.

- Ngươi nói cho ta nghe, lần trước ngươi đi ra khi nào, làm sao thoát được Tử Long. Tuyết Nguyệt ngẩng đầu, mong mỏi nhìn Dương Khai, muốn biết mọi chuyện xảy ra trên người hắn.

Môi của nàng chuyển động, nhìn rất mê người.

Dương Khai không nhịn được, nhẹ mổ lên một cái.

Tuyết Nguyệt liền đỏ mặt tận mang tai, phần cổ nổi lên hào quang khác lạ.

Lần trước ở trong trong Thất Lạc Chi Địa, dù nàng có tiếp xúc thân mật một chút với Dương Khai, nhưng đó là khi uy hiếp sinh mạng, Tuyết Nguyệt nghĩ rằng phải chết chắc, dứt khoát buông ra hết, nhưng lần này thì khác.

Nhất là biết nhị ca còn nghe lén ngoài cửa, liền càng thêm căng thẳng cùng kích thích.

Nàng luống cuống đẩy Dương Khai ra, mau thoát khỏi ngực hắn.

Dương Khai cười lớn, thong thả ngồi xuống ghế.

Tuyết Nguyệt thấy hắn lạnh nhạt như thường, càng bực bội dậm chân, thể hiện rõ ràng thần thái con gái.

Nàng phồng má đi tới, ngồi vào ghế cạnh Dương Khai, ân cần rót ly trà, lại bưng mâm trái cây, cầm một trái linh quả như nho, lột vỏ, đưa đến miệng Dương Khai.

- Nói đi nói đi, lần trước rốt cuộc làm sao ngươi trốn thoát, Tử Long không cuốn lấy ngươi chứ? Trên người ngươi có bí mật Bất Lão Thần Thụ, có tiết lộ chưa?

Tuyết Nguyệt hết sức ân cần, hỏi liền mấy câu, lại nói:

- Ngươi yên tâm, ta đã nói trước với Nghê thúc, đừng nói ra chuyện ngươi có Bất Lão Thụ.

- Ta tự nhiên tin lời nàng. Dương Khai khẽ gật đầu.

Nhưng mà Tuyết Nguyệt lại nghe ra được, đó là Dương Khai tin lời của nàng, về phần Nghê Quảng... còn phải chờ kiểm chứng.

Dù sao Nghê Quảng là người của Hằng La Thương Hội, trên người Dương Khai có Bất Lão Thụ, cơ mật trọng đại như thế, không thể chỉ một lời của Tuyết Nguyệt có thể ngăn cản được, nhưng mà tin tưởng dù cho Nghê Quảng có nói cho người khác, cũng chỉ giới hạn vài người mà thôi.

Thứ tốt, ai cũng muốn độc chiếm, làm ầm lên cho cả thiên hạ đều biết, vậy không ai thích được.

Sau đó, Dương Khai kể lại chuyện đi ra từ Huyền Không đại lục.

Khi biết được Tử Long cùng Tử Đông Lai đều chết trên tay Dương Khai, Tuyết Nguyệt liền kinh hô.

Mãi đến giờ, nàng mới nhớ tới tra xét tu vi của Dương Khai, hiện tại nàng chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, theo lý thì hoàn toàn không thể nhìn thấu được Dương Khai, nhưng hắn cũng không che giấu, vậy nàng cũng không thành vấn đề.

- Ngươi đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh! Tuyết Nguyệt khiếp sợ không thôi.

Lúc ở Thất Lạc Chi Địa, hai người còn là Phản Hư tam tầng cảnh, mới có mấy năm chứ, nam nhân này đã lên đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh!

Còn mình thì vẫn đang quanh quẩn Phản Hư tam tầng cảnh!

Tuyết Nguyệt bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, hận không thể lập tức quay về bế quan.

Nhưng nàng cũng không phải con gái thích nháo, quanh năm thay Ngả Âu xử lý chuyện lớn nhỏ ở Hằng La Thương Hội, tâm tính đã sớm trưởng thành cứng cỏi, hít sâu một hơi, cuối cùng ổn định tâm tình, hớn hở nói: - Theo như ngươi nói, Tử Long đã chết, Tử Đông Lai cũng chôn cùng, vậy chẳng phải hiện tại Tử Tinh đã như rắn mất đầu?

- Phải, chẳng những là rắn mất đầu, hơn nữa... còn đại thương nguyên khí!

- Sao lại nói vậy? Tuyết Nguyệt cổ quái nhìn Dương Khai, Tử Long chết đi dù là đả kích to lớn đối với Tử Tinh, nhưng tuyệt đối không đến mức đại thương nguyên khí, cho nên nàng liền ý thức được, khẳng định Tử Tinh còn xảy ra chuyện khác.

- Không có gì, chỉ là mới một thời gian trước, ta đi Tử Tinh dày vò một phen, làm cho đại trưởng lão Công Tôn Lương bị trọng thương, vừa lúc gặp bọn họ tranh đấu nội bộ, không ít cao thủ ngã xuống!

- Còn có chuyện này? Tuyết Nguyệt hiếu kỳ.

- Mau nói kỹ càng với ta.

Dương Khai nhe răng cười, liếc mắt ra hiệu cho Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt nũng nịu liếc hắn, tiếp tục ngoan ngoãn bóc linh quả, đưa sang.

Dương Khai mới kể lại chuyện trên Tử Tinh.

Tuyết Nguyệt nghe xong, không nhịn được cười nói: - Chỉ sợ ngươi đã bị người Tử Tinh hận chết, nhân vật như Cuồng Sư Tông cũng không làm gì được ngươi, còn phá hủy một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn đang đau lòng.

- Là hắn cứ muốn đuổi tận giết tuyệt, không trách được ai. Dương Khai cười khẽ.

- Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nhị ca lại không bẩm báo với phụ thân, thật không thể tưởng được. Khó trách gần đây Tử Tinh thu liễm kiêu căng rất nhiều, thậm chí có những mối làm ăn cũng rút ra, thì ra là nguyên nhân này. Tuyết Nguyệt toát ra thần sắc bừng tỉnh, những chuyện trước kia không hiểu được, lúc này đột nhiên thấu suốt.
Advertisement
';
Advertisement