Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đối với tình hình Tinh Giới biết càng nhiều, Dương Khai càng phát hiện thiên địa mới này ẩn chứa tương lai sáng rỡ to lớn, cũng càng thêm phát hiện ra bản thân mình không đủ.

Hắn đối với lực lượng cường đại hơn càng tràn đấy khát vọng.

Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, sắc mặt ngưng trọng.

- Thế nào? Gương mặt Lưu Tiêm Vân không hiểu nhìn hắn, nhưng ngay sau đó, nàng liền phát giác thấy điều gì đó, cả người đột nhiên trở nên cứng ngắc vô cùng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch nhìn Dương Khai.

Dương Khai dựng một ngón tay lên, đặt ở bên miệng ra hiệu một chút.

Còn không đợi Lưu Tiêm Vân đáp lại, cửa sơn động bỗng nhiên lóe lên tia sáng, một bóng người to lớn xuất hiện trước mặt hai người.

Hai người theo bản năng vận chuyển thánh nguyên trong người, vận sức chờ phát động, đứng sóng vai, cảnh hướng hướng người kia nhìn lại.

Người vừa đến không hề có ý đồ che giấu hành tung của mình, liền lạnh như băng nhìn hai người Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, xuy cười một tiếng nói: -Hai con chuột nhỏ nhưng tính cảnh giác rất cao.

Mượn ánh sáng mờ tối, Dương Khai thấy rõ mặt mũi đối phương.

Người này là một nam nhân thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ trắng, thoạt nhìn có chút khí chất bất phàm, nhưng khiến Dương Khai để ý là khí tức của đối phương, đó là một loại cảm giác sâu không lường được, rất xa so với Doãn Nhạc Sinh gặp trong Tinh Quang Thông Đạo, áp lực mang đến cho hắn còn muốn lớn hơn nhiều.

Đạo Nguyên Cảnh!

Trong lòng Dương Khai lóe lên cái ý niệm này, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Hắn và Lưu Tiêm Vân đều từng là người xuất sắc trong Tinh Vực, hai người trốn ở trong sơn động nói chuyện, đương nhiên là ẩn núp khí tức bản thân. Đổi thành Hư Vương Cảnh bình thường hoàn toàn không có khả năng phát giác ra.

Nhưng nếu đối phương là Đạo Nguyên Cảnh, có thể phát phiện tồn tại của hai người.

Dương Khai cũng không biết Đạo Nguyên Cảnh rốt cuộc cường đại tới mức nào, chỉ biết là võ giả loại cảnh giới này mình hiện tại tuyệt đối không thể chống lại.

Hưu hưu hưu…

Một trận xé gió từ ngoài truyền đến, ngay sau đó, ba đạo thân ảnh theo sát nam tử kia đi vào trong sơn động.

Một người trong đó lên tiếng hỏi: -Khấu sư huynh, có phát hiện gì sao?

Một người khác lại ngạc nhiên nói: -À, quả thật có hai vị này trốn ở đây a, Khấu sư huynh quả nhiên lợi hại, ở đây cũng bị người phát giác.

Người cuối cùng cười ha hả: -Khấu sư huynh là cường giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hai gia hỏa này chẳng qua không kém chúng ta lắm. Sao có thể giở thủ đoạn trước mặt Khấu sư huynh chứ?

Mấy người đều là nam nhân. Sau khi vào sơn động đều dùng ánh mắt châm chọc hướng để quan sát Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, người lên tiếng nói chuyện đầu tiên thần ý vị thâm trường, nhìn Dương Khai một hồi lâu rồi lưu chuyển đến thân hình Lưu Tiêm Vân, trong miệng phát ra tiếng hắc hắc cười nhẹ. Hiển nhiên là muốn cho rằng Dương Khai và Lưu Tiêm Vân trốn ở trong sơn động nhỏ này làm những việc đáng xấu hổ.

Lưu Tiêm Vân tuy rằng sắc mặt khó chịu. Nhưng cũng không dám phát tác.

Dương Khai cũng giống vậy trầm mặc im lặng.

Không nói đến đối phương là ba vị Hư Vương tam tầng cảnh. Riêng thủ lĩnh kia là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, là cũng biết hắn và Lưu Tiêm Vân không thể chống lại, cho nên Dương Khai chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Cũng may đối phương không có trực tiếp xuất thủ, nếu không hắn và Lưu Tiêm Vân chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Khấu sư huynh dẫn đầu kia lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, ánh mắt càng thêm khinh bỉ, hừ lạnh nói: -Nguyên lực trong cơ thể ít như vậy, lại chỉ là tu vi Hư Vương Cảnh, hai người các ngươi từ đâu tới, mưu đồ chuyện gì trong Bích Vũ Tông ta?

- Bích Vũ Tông? Dương Khai và Lưu Tiêm Vân hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nhưng hai người cũng có suy đoán, trong này chỉ sợ là địa bàn của Bích Vũ Tông, mà hai ngươi vô ý xâm nhập, cho nên mới bị đệ tử đối phương phát hiện.

Nghĩ tới đây, Dương Khai thoáng an lòng, ôm quyền nói: -Bái kiến chư vị bằng hữu, chúng ta cũng không biết nơi này là địa bàn quý tông, là trong lúc vô ý xâm nhập vào, nếu có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi. Chư vị yên tâm, chúng ta sẽ đi khỏi đây!

Trong lúc nói chuyện, Dương Khai hướng về phía Lưu Tiêm Vân nháy mắt ra hiệu.

Lưu Tiêm Vân tâm lĩnh thần hội liền muốn theo Dương Khai rời khỏi chỗ này.

Nam nhân dẫn đầu họ Khấu và ba người kia đứng ở cửa sơn động, không nhúc nhích tí nào, không hề có ý tứ tránh né.

Nam nhân họ Khấu kia cười lạnh nói: -Trong lúc vô ý xâm nhập? Lời này lừa trẻ con thì thôi đi, còn muốn lừa Khấu mỗ sao? Thành thật mà nói ra, các ngươi có phải là người của Tồi Nhật Các hay không!

- Tồi Nhật Các? Dương Khai cau mày, lắc đầu nói: -Xin lỗi, chưa nghe nói qua.

- Giả bộ như thật. Một người sau lưng nam nhân họ Khấu cười nhạo, mở miệng nói: -Khấu sư huynh, chớ nhiều lời với bọn chúng, bắt về dạy bảo một phen, tại sao phải sợ bọn hắn không nói thật, dám xông vào địa bàn Bích Vũ Tông ta, đám người Tồi Nhật Các này quả thật không đem chúng ta để ở trong mắt.

Nam nhân họ Khấu gương mắt sắc lạnh nói: -Thà giết lầm, chớ bỏ qua!

Dứt lời, hắn đưa tay bấm pháp quyết, trong miệng khẽ quát một tiếng, hướng về phía Dương Khai và Lưu Tiêm Vân.

Hai đạo lực lượng bắn ra, bất ngờ vào giữa ngực Dương Khai và Lưu Tiêm Vân không kịp đề phòng.

Hai người cả kinh thất sắc, đang muốn phản kháng, lại hoảng sợ phát hiện bên ngoài thân mình nổi lên vật giống như dây thừng vậy, trên dây thừng chằng chịt những phù văn đồ án to bằng hạt gạo, không ngừng lóe lên, hoàn toàn giam cầm lực lượng trong cơ thể hai người.

Hai người càng giãy dụa, bí thuật trói buộc này càng lợi hại.

Trong chốc lát sắc mặt Dương Khai và Lưu Tiêm Vân đại biến.

Gần như chỉ là tùy ý một chiêu, liền khiến hai người hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, điều này làm cho Dương Khai và Lưu Tiêm Vân hoàn toàn nhận thức được sự lợi hại của Đạo Nguyên Cảnh.

Nam nhân họ Khấu kia làm xong tất cả, không thèm liếc Dương Khai và Lưu Tiêm Vân một cái, phất tay nói: -Mang đi!

Trong khi nói chuyện, xoay người hướng ra ngoài, căn bản không cho hai người bất kì cơ hội phản bác nào.

Dương Khai đầy căm tức, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc phát tác.

Ba võ giả theo sát nam nhân họ Khấu, kéo Dương Khai và Lưu Tiêm Vân ra ngoài.

Lưu Tiêm Vân xoay thân dưới, cắn răng nói: -Đừng chạm vào ta, ta tự đi!

Võ giả vẫn luôn quan sát Lưu Tiêm Vân cười nhạo nói: -Con quỷ nhỏ này tính tình còn nỏng nảy, ta thích, cũng không biết đợt lát nữa có thể chịu được hành hạ hay không.

Hai người đều lộ ra biểu tình ngươi biết ta hiểu.

Điều này khiến cho Lưu Tiêm Vân càng cảm thấy buồn trong lòng.

Nàng dù gì cũng là bá chủ một phương Đại Hoang Tinh Vực, đi đến Tinh Giới này còn chưa kịp lĩnh lược đặc sắc Tinh Giới. Lại bị người ta bắt giam, nàng cả đời này đều chưa gặp chuyện như vậy, quả thực có chút không thể chấp nhận.

Hơn nữa nghe ba người này tán gẫu, dường như sau khi đến Bích Vũ Tông còn phải chịu hành hạ gì đó…

Nghĩ tới đãi ngộ mình cũng có thể gặp phải, gương mặt xinh đẹp của Lưu Tiêm Vân không khỏi trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Dương Khai nhờ giúp đỡ.

- Các vị, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, có thể nghe ta giải thích một chút hay không? Dương Khai trầm mặt, thử lần cuối.

- Giải thích? Đợi đến nội tông, ngươi giải thích cũng chưa muộn! Võ giả họ Khấu hừ lạnh một tiếng.

- Không sai. Trước tiên hãy đem nhẫn không gian của các ngươi giao ra đây đi. Nếu không muốn phải chịu khổ cực!

Dương Khai liếc Lưu Tiêm Vân một cái, chậm rãi lắc đầu, lấy nhẫn không gian của mình, ném cho người gần nhất.

Trong nhẫn không gian của hắn không có quá nhiều đồ quý trọng. Đều là những vật phẩm bình thường mà thôi. Bảo bối chân chính quý trọng. Đều được hắn để ở trong Ma Thần Bí Điển hoặc là Tiểu Huyền Giới.

Cho nên giao nhẫn không gian ra với hắn mà nói không có bất kỳ gánh nặng trong lòng.

Nhưng thật ra Lưu Tiêm Vân, biểu tình từ chối, vẻ mặt không cam lòng. Nếu không phải lực lượng trong cơ thể bị giam cầm, chỉ sợ là muốn vung tay.

Tất cả mọi thứ nàng đều để trong nhẫn không gian của mình, sao có thể cam tâm giao ra như vậy?

Nhưng bây giờ ở dưới mái hiên nhà người, cũng không thể không cúi đầu, chỉ có thể giống như Dương Khai, lấy nhẫn không gian của mình xuống, ném cho một người.

Thu xong nhẫn không gian của hai người, võ giả kia cũng không có một mình dò xét, ngược lại đem hiến tặng cho Khấu sư huynh dẫn đầu, Khấu sư huynh rất hài lòng, thuận tay đem nhẫn không gian thu hồi.

Không lâu sau, mấy người liền ra khỏi sơn động.

Chỉ thấy Khấu sư huynh kia tiện tay lấy ra một vật, vật đó bay lên dài ra, chớp mắt một cái liền biến thành một con thuyền trạm long trổ phượng, khí thế phi phàm.

Lâu thuyền không lớn, chỉ có hai tầng, nhưng chứa mấy người này cũng vẫn thừa.

Khấu sư huynh thuận tay một chiêu, dùng lực lượng của bản thân bao quanh Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, nhẹ nhàng đáp xuống boong thuyền, mấy người khác thân hình cũng lóe lên, đi lên thuyền.

Sau đó, Khấu sư huynh thúc giục lực lượng kích hoạt trận pháp của lâu thuyền, ngay sau đó, bên ngoài lâu thuyền, một tầng năng lượng mỏng lóng lánh phát ra, bao quanh lâu thuyền, lâu thuyền với tốc độ cực nhanh, bay về phía trước.

Dương Khai và Lưu Tiêm Vân hai người đều kinh ngạc nhìn hết thảy, trong mắt tràn đầy biểu tình ngạc nhiên.

Khi hai người còn ở Tinh Vực, bọn họ cũng chưa thấy qua loại phi hành pháp bảo này, bọn họ nhìn thấy, cũng chỉ là Tinh Toa cùng chiến hạm mà thôi.

Lâu thuyền này tuy rằng nhìn không bằng chiến hạm khổng lồ rộng lớn, nhưng bàn về tinh xảo tuyệt không phải chiến hạm có thể so sánh mô phòng, bàn về tính thực dụng, cũng không phải Tinh Toa có thể so sánh.

Tồn tại như vậy, xen vào trong Tinh Toa và chiến hạm, vô cùng thích hợp để đi đường.

Đám người Khấu sư huynh cũng không để ý tới Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, dù sao lực lượng của hai người đã bị giam cầm, căn bản không giở trò gì được.

Nhưng nhìn thấy biểu tình của hai người, mấy đệ tử Bích Vũ Tông cũng không khỏi cười thầm, lại gần nhau nói nhỏ, vừa hướng về phía Dương Khai và Lưu Tiêm Vân chỉ chỉ chỏ chỏ, hình như là đang cười nhạo bộ dáng hai người.

Hai người đều nhận ra được, cũng không khỏi có biểu tình ngượng ngùng.

Vốn là bá chủ Tinh Vực, sau khi đi đến Tinh Giới này lại có biểu hiện như lão nhà quê, quả thật có chút không ổn.

Khấu sư huynh kia chú ý tới phản ứng của hai người, hơi nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ phân ra tâm thần không chế tốc độ và phương hướng di chuyển của lâu thuyền.

Bay vù vù ước chừng nửa canh giờ, trong thâm sơn phía trước, đột nhiên xuất hiện dãy nhà đông đúc, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân lập tức biết, đó chính là sơn môn Bích Vũ Tông, đối với tông môn trong Tinh Giới, hai người đương nhiên là tò mò vạn phần, cũng không khỏi từ boong tàu đứng lên, thăm dò nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, hai người chấn động tại chỗ.

Chỗ đập vào mắt kia, không biết là bao nhiêu vạn dặm phương viên, từng dãy núi nối liền, loạn thế đá lởm chởm, tất cả đều có dấu vết kiến trúc, hiển nhiên tất cả đều là phạm vi Bích Vũ Tông.

Cả tông môn sừng sững trong vòng vây của núi, lại có một cỗ khí thôn thiên đia, loại khí thế này cũng không phải bất kì tông môn vào của Tinh Vực có thể so sánh được, mặc dù là Lăng Tiêu Tông của Dương Khai, không phải là cùng cấp bậc với Bích Vũ Tông này.
Advertisement
';
Advertisement