Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai vui mừng không sợ hãi, ngược lại nhếch miệng cười nói: -Giết ta, ngươi chỉ sợ không thể báo cáo kết quả hành sự a!

- Một tên tù giam nhỏ nhoi như ngươi, có tư cách gì cùng ta cò kè mặc cả? Giết ngươi, cũng không có ai để ý!

- Là sao? Dương Khai miệng ói ra máu loãng, -Khấu sư huynh kia đã nói, hắn muốn đi xin chỉ thị Biện hộ pháp, hỏi một chút xem xử trí chúng ta như thế nào, ngươi nói, nếu Biện hộ pháp biết được ngươi giết ta, ngươi sẽ có kết quả gì?

Nghe thấy ba chữ Biện hộ pháp, trong mắt Diêm Hưu Nhiên lóe lên một tia kiêng kỵ nồng đậm, tâm tình bạo nộ giống như bị giội một chậu nước lạnh, đột nhiên nguội xuống.

Thành công!

Thấy hắn khôi phục lại thần thái, trong lòng Dương Khai cũng trấn định lại.

Từ lúc bản thân gặp phải phong cách hành xử của đệ tử Bích Vũ Tông, tông môn này dường như không phải là tông môn tốt đẹp gì, võ giả bên trong cũng đều không phải là người tốt, chỉ sợ quy củ cực kỳ sâm nghiêm, một khi xúc phạm nhất định sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Cho nên Dương Khai mới có thể đưa danh hào kiêu ngạo của Biện hộ pháp chưa bao giờ gặp mặt kia làm lá chắn.

Diêm Hưu Nhiên quả thật bị kinh hãi.

Đúng như Dương Khai nói, trước khi Biện hộ pháp hạ chỉ thị, hắn đã giết Dương Khai, đây tuyệt đối là tiếm việt, đến lúc đô để Biện hộ pháp biết, không chết cũng phải lột một lớp da.

Cho nên hắn không dám tiếp túc hạ sát thủ.

Nhưng là Lược Bảo Xà bị Dương Khai cắn chết, cứ như vậy mà dừng tay lại không có khả năng, cho nên Diêm Hưu Nhiên chỉ là hơi do dự một chút, lại dữ tợn hướng Dương Khai bước tới, miệng nói: -Coi như tiểu tử ngươi biết ăn nói, ngươi yên tâm, nếu như Biện hộ pháp muốn ngươi chết, ta nhất định sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường, trước tiên thả cho ngươi sống tạm mấy ngày!

Dương Khai nghe vậy bĩu môi.

Nhưng bây giờ thôi…tội chết có thể miễn, tội sống khó chạy thoát, tố chất thân thể ngươi dường như không cùng một giuộc, hy vọng ngươi có thể tiếp nhận một chiêu này!

Dứt lời, Diêm Hưu Nhiên đã vọt tới trước mặt Dương Khai, nắm tay ngưng tụ phẫn nộ thiêu đốt và nguyên lực cuồng bạo. Hung hăng hướng bụng Dương Khai nện xuống.

Oanh…

Dương Khai lập tức như bị sét đánh, cả thân thể đều cong như con tôm, đau rút co quắp. Nhưng trước đó, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi. Như cuồng phong mưa rào văng về phía Diêm Hưu Nhiên.

Người đó nhất thời không quan sát, liền bị phun dơ bẩn đầy mặt.

Khiêu khích lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, hắn nào có thể nhịn được nữa, cơ hồ là bản năng vừa nhấc chân, liền điên cuồng kẹp lấy cần cổ Dương Khai.

Ngay sau đó, Dương Khai bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

Nhìn bộ dáng kia. Dường như là ngất đi.

- Quá dễ dàng cho ngươi! Diêm Hưu Nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu hung tợn chăm chú liếc Lưu Tiêm Vân một cái, nạt nhỏ:

- Đem hắn kéo đến đây, đi theo ta!

Giờ này Lược Bảo Xà đã chết, Diêm Hưu Nhiên mặc dù muốn cướp đoạt bí bảo của Lưu Tiêm Vân cũng không có khả năng, chỉ có thể trước tiên đem hai người nhốt vào Cốt Lao, lại nghĩ biện pháp mà hành họ bọn họ.

Lưu Tiêm Vân nghe vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Khai, đưa ngón tay ra thử dò xét mạch đập của hắn, đợi sau khi xác định hắn còn sống, nàng không khỏi nhẹ thở ra một hơi.

Nghĩ một lúc, Lưu Tiêm Vân đưa tay đỡ Dương Khai lên, sau đó cõng trên lưng.

Theo sát sau lưng Diêm Hưu Nhiên. Đi vào trong động ở ngọn núi trước mặt, lập tức, một cỗ cảm giác âm trắc trắc quanh quẩn toàn thân, khiến Lưu Tiêm Vân theo bản năng rụt cổ lại.

Trong lòng núi, mơ hồ quanh quẩn hàng loạt tiếng gào thảm tuyệt nhân hoàn, nghe vào trong tai khiến người khác rợn cả tóc gáy.

Diêm Hưu Nhiên dẫn đường phía trước, vừa đi vừa cười lạnh nói: -Vào Cốt Lao, người có thể sống đi ra ngoài không có mấy, nếu ngươi không thừa nhận cái gì không thuộc đãi ngộ của mình liền sớm đem bí bảo giao ra cho ta, ta có thể bảo bọn họ cho các ngươi thoải mái. Nếu không…ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tiêm Vân trắng bệch, thân thể mềm mại run nhẹ. Đôi môi mỏng khẽ cắn không còn chút huyết sắc nào, không nói tiếng nào.

Càng đi sâu vào trong, môi trường càng âm u ẩm ướt, từng luồng mùi thối khó ngửi lan tràn trong khắp khí, khiến Lưu Tiêm Vân không khỏi nhíu mày một cái.

Một đường tiếp tục, như là xâm nhập vào khoảng cách chừng nghìn trượng, mới tới một nơi địa lao.

Phòng giam kia từng phiến tách rời, giống như là dùng hài cốt yêu thú gì đó mà tạo thành hàng rào phòng giam, có vẻ vô cùng chắc chắn.

Trong phòng giam mờ tối, có từng đạo ánh mắt đỏ thẫm, giống như dã thú, nhìn chằm chằm vào đám người Diêm Hưu Nhiên, khiến Lưu Vân Tiêm kìm lòng không đặng sợ hãi trong lòng.

- Giết ta, giết ta, van cầu ngươi giết ta!

Tiếng hét thảm từ nơi nào đó truyền đến, đó là mong cầu được chết cực độ, Lưu Tiêm Vân quả thực không tưởng tượng nổi, rốt cuộc người kia bị hành hạ kiểu gì, mới khiến hắn chỉ muốn chết.

Nhưng là ở đây, muốn chết hiển nhiên cũng là một loại hy vọng xa vời, thanh âm bên kia rất nhanh biến thành tiếng hét thảm vô cùng thê lương.

Gò má của Lưu Tiêm Vân đã trắng bệch không còn chút máu, chỉ cảm đây có thể là tương lai của chính mình, lập tức buồn từ tâm can.

- Cút vào đi! Diêm Hưu Nhiên bỗng nhiên dừng trước một phòng giam, mở cửa phòng, hướng về phía Lưu Tiêm Vân ra hiệu nói.

Lưu Tiêm Vân không dám chống lại, chỉ có thể cõng Dương Khai trên lưng đi vào trong phòng giam.

Diêm Hưu Nhiên đem phòng giam khóa chặt lại, lúc này mới cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vào hàng rào xương kia, âm trắc trắc nói: -Có hai người mới, cứ từ từ tiếp đãi.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Mà cùng lúc đó, trong phòng giam vốn là một không gian yên tĩnh không tiếng động kia, bỗng nhiên có mấy đạo ánh mắt đỏ thẫm sáng lên.

Lưu Tiêm Vân bị hoảng sợ, cho đến lúc này, nàng mới phát hiện trong phòng giam này vốn có bốn người bị nhốt, lúc mới tiến vào nhất thời không kịp phát hiện.

- Di? Nữ nhân? Bỗng nhiên, một tiếng vui mừng la lên truyền đến, vốn là võ giả bị nhốt ở chỗ này lỗ mũi khẽ ngửi, hiển nhiên là ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể Lưu Tiêm Vân, lập tức cả người đều phấn khởi.

- Lại là nữ nhân? Ha ha ha! Các huynh đệ thật có phúc! Lập tức có người cười ha hả.

Lời này truyền ra ngoài, lập tức dẫn đến một trận rối loạn ở phòng giam bên cạnh, vô số tù phạm chen chúc đến hàng rào bên cạnh, nhiều người hăng hái hướng nơi Lưu Tiêm Vân mà quan sát, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười dâm đãng, như là đang mong đợi gì đó.

Lưu Tiêm Vân sắc mắt trầm xuống, vội vàng lui về phía sau, thẳng cho đến khi lui đến vị trí trong cùng, lưng dựa vào vách tường, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.

Trong phòng giam, có một nam nhân khôi ngô như sắt chậm rãi đứng lên, người này thân cao ít nhất hai trượng có thừa, hình thể khổng lồ khiến người khác có một loại cảm giác áp bức cực mạnh, lực lượng trong cơ thể hắn tuy rằng cũng bị giam cầm, nhưng toàn thân vẫn như cũ tản ra một cỗ khí tức hung mãnh như dã thú.

- Nữ nhân này, ta muốn! Nam tử khôi ngô kia lạnh nhạt lên tiếng, lại có một cỗ uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự.

Ba nam tử khác hơi do dự, một người trong đó mang ý nịnh nọt nói: -Nếu Tông Thất lão đại lên tiếng, vậy bọn huynh đệ đương nhiên nể mặt, nhưng đợi sau khi Tông Thất lão đại hưởng dùng xong có phải hay không…hắc hắc hắc.

- Sau đó liền tùy các ngươi! Tông Thất lạnh lùng nói.

- Đa tạ Tông Thất lão đại! Ba người kia vội vàng lên tiếng nói cám ơn, đồng thời chủ động lui về phía sau một bước, trên mặt hiện lên nụ cười dâm đãng, lặng lẽ đợi kịch vui.

Nam tử khôi ngô tên Tông Thất kia nhìn chằm chằm Lưu Tiêm Vân, dường như cho đến tận lúc này, hắn mới mượn hào quang mờ tối nhìn rõ bộ dạng Lưu Tiêm Vân, không khỏi gật đầu nói: -Không sai, lại còn là cực phẩm! Đám con cháu Bích Vũ Tông này cuối cùng cũng đã làm chuyện tốt a.

- Ngươi muốn làm cái gì? Lưu Tiêm Vân trầm mặt, mặt phương ngậm uy, nhìn chằm chằm Tông Thất hỏi.

Nàng cũng không có vì vậy mà thất kinh, bởi vì nàng biết ở nơi như này, nói đạo lý là vô dụng, chỉ có thực lực mới có quyền phát biểu chủ đạo.

Hôm nay lực lượng mọi người đều bị giam cầm, chỉ có thể dựa vào thân thể, nhìn thân thể như thiết bản kia, Lưu Tiêm Vân áp lực như núi.

- Ta muốn làm cái gì ngươi còn không rõ sao? Tông Thất hừ lạnh, một chút cũng không đem Lưu Tiêm Vân nhỏ bé coi vào đâu,

- Không muốn đau khổ liền ngoan ngoãn hưởng thụ!

- Ha ha ha, Tông Thất lão đại nói chuyện thật thú vị, không sai, cô bé, ta khuyên ngươi còn chưa muốn chọc giận Tông Thất lão đại, hắn tu luyện thể thuật nên có trình độ rất cao, bản thân ngươi hoàn toàn không có khả năng là đối thủ của hắn, không có cách nào khác phản kháng hãy ngoan ngoãn hưởng thụ, ngươi còn sợ Tông Thất lão đại không thỏa mãn được ngươi sao?

- Ghê tởm, hạ lưu! Lưu Tiêm Vân cắn răng mắng.

- Ai, ngươi mắng hắn như vậy, chỉ có thể kích phát thú tính của hắn! Còn không bằng đừng lên tiếng. Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm Dương Khai.

Lưu Tiêm Vân đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó vui mừng, duyên dáng kêu to:

- Ngươi đã tỉnh?

- A, ta không có hôn mê! Trong khi Dương Khai nói chuyện, chủ động nhảy từ trên lưng Lưu Tiêm Vân xuống, đưa tay xoa trán và bụng, một trận nhe răng trợn mắt: -Tên khốn kia hạ thủ thật là nặng a, thiếu chút nữa bị hắn đánh cho tàn phế, mẹ nó, sau này nhất định phải dạy dỗ hắn.

Lưu Tiêm Vân ngây ngốc nhìn Dương Khai, hoàn toàn bị câu không có hôn mê của hắn làm cho chấn động.

Người này…rốt cuộc là cái dạng quái thai gì a! Diêm Hưu Nhiên công kích như vậy, ngay cả tư cách đánh hắn hôn mê bất tỉnh cũng không có, năng lực chịu đựng của hắn cường đại tới mức nào?

Trong lúc thất thần, liền quên mất tình hình nguy hiểm của bản thân.

- A? Vẫn còn có tình lang? Tông Thất đứng cách Dương Khai ba trượng, từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt nheo lại tràn đầy ý khinh thường và châm chọc.

- A a, vị bằng hữu này nói đùa, ta với vị cô nương này…cũng chỉ là bằng hữu mà thôi. Dương Khai giải thích.

Tông Thất hừ lạnh: -Bất kể ngươi là bằng hữu hay tình lang của nàng, cảnh cáo ngươi một câu, nếu không muốn chết liền cút ngay!

- Ngươi rất lớn lối a! Dương Khai ngẩn đầu nhìn nam nhân cường tráng trước mặt, ánh mắt nửa híp lại, -Một khi đã như vậy, ta đây cũng cảnh cáo ngươi một câu…nếu không muốn chết liền cút ngay!

Lời giống vậy, y nguyên không có thay đổi.

Trong phòng giam lập tức một mảnh yên tĩnh.

Ba nam nhân kia trốn trong bóng đêm há hốc miệng nhìn Dương Khai, giống như nhìn người chết, đột nhiên, một người trong đó phản ứng lại, hô nhỏ: -Không xong, lui nhanh! Tông Thất lão đại nổi giận rất kinh khủng.

Hai người khác cũng giật mình, trong mắt nổi lên thần sắc sợ hãi, dường như là nhớ đến chuyện không tốt, vội vàng thối lui ra đến bên ngoài.

Cho đến lúc này, Tông Thất mới a a cười lạnh một tiếng: -Ngươi rất thú vị, nhưng…chọc giận ra, đối với ngươi không có gì hay. Ta cho ngươi cơ hội sống, quỳ trước mặt ta, liếm sạch tất cả các thứ trên giày ta, ta liền tha chết cho ngươi, nếu không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Advertisement
';
Advertisement