Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhoáng cái đã mười ngày trôi qua, Dương Khai đã tỉnh lại, lặng lẽ cảm giác thân thể của mình, có chút bất mãn lắc lắc đầu.

Quá chậm, tốc độ chuyển hóa lực lượng trong cơ thể làm hắn có chút bất mãn.

Cùng là võ giả Hư Vương Cảnh, nguyên lực trong cơ thể càng nhiều càng tinh khiết, lực lượng có thể phát huy được càng cường đại.

Mà giờ khắc này, số thánh nguyên trong cơ thể hắn chuyển hóa thành nguyên lực mới chỉ có hơn một phần năm mà thôi, dựa theo tốc độ này, tối thiểu phải một hai năm mới có thể chuyển hóa hoàn toàn.

Thấy hắn mở mắt ra, ba người kia nở nụ cười lấy lòng, không ai dám lên tiếng nói chuyện.

Hình tượng hung tàn và cường hãn của Dương Khai đã ăn sâu vào xương tủy của bọn họ, ở nơi này, Dương Khai muốn lấy mạng bọn hắn quả thực dễ như trở bàn tay, sống chết không nắm trong tay mình, bọn họ nào dám không lấy lòng Dương Khai.

Ngay cả Lưu Tiêm Vân mấy ngày nay cũng được ba tên này nịnh bợ.

Tuy Dương Khai xem thường ba tên bắt nạt kẻ yếu này, nhưng bình thường nói chuyện phiếm với bọn họ cũng có được chút thông tin.

Về Bích Vũ Tông, về Tinh Giới, đủ loại tin tức.

Đúng như Dương Khai đoán, Bích Vũ Tông không phải tông môn tốt đẹp gì, nhưng cũng không tông môn quá tà ác, chỉ là đệ tử trong tông hành sự không chút kiêng kỵ mà thôi, phụ cận còn có Tồi Nhật Các, thường xung đột với Bích Vũ Tông, ân oán không ngừng, thực lực hai phe sàn sàn nhau.

Không đề cập Bích Vũ Tông nữa, cả Tinh Giới phân làm tứ đại vực, Đông Nam Tây Bắc, mỗi vực đều có diện tích vô cùng lớn, cho dù là cường giả Đạo Nguyên Cảnh dùng tinh lực cả đời, nói không chừng cũng không thể đi hết một vực, có thể thấy Tinh Giới rộng lớn như thế nào.

Mỗi một vực lại phân ra vô số châu phủ, mà Bích Vũ Tông nằm trong Tinh Giới Nam Vực Kỳ Châu.

Kỳ Châu có diện tích 80 triệu dặm, vô luận là số lượng cao thủ, thực lực tổng hợp hay là diện tích đều không đáng nhắc tới trong cả Nam Vực.

Mà ở Kỳ Châu này, có vô số tồn tại như Bích Vũ Tông.

Biết được những tin tức này làm Dương Khai cảm thấy Tinh Giới quá to lớn, đây tuyệt đối là một mảnh thiên địa lớn hơn Tinh Vực rất nhiều, lời nói của ba người phảng phất như một bức họa quyển sử thi bày ra trước mắt Dương Khai, làm hắn khát khao vươn tới bầu trời rộng lớn này.

Bất quá ba người này cũng không phải đại nhân vật gì, chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh mà thôi, bọn họ còn chưa ra khỏi Kỳ Châu, cho nên không biết rõ ngoại giới.

Bất quá những tin này cũng đủ cho Dương Khai tiêu hóa.

Thời khắc này, hắn đang cau mày, xem xét biến hóa lực lượng trong cơ thể mình.

Bất chợt, Dương Khai ngẩng đầu, nhíu mày.

- Hắc hắc hắc... tiểu tử quả nhiên có chút không tầm thường, có thể nhận ra thần niệm của lão phu! Một thanh âm bỗng vang lên bên tai Dương Khai, mờ mờ ảo ảo.

Dương Khai thản nhiên không đổi sắc, nhìn xung quanh, những người xung quanh không nhận ra gì.

- Không cần tìm, lão phu bị nhốt ở tầng trong nhất, ngươi nhìn không thấy đâu. Thanh âm kia lại vang lên.

Bị nhốt ở chỗ này hơn mười ngày, Dương Khai biết võ giả càng lợi hại, bị nhốt ở vị trí càng sâu, chủ nhân giọng nói nói mình bị nhốt ở tầng trong nhất, thực lực tuyệt đối không thấp, chỉ sợ là Đạo Nguyên Cảnh, nếu không không có khả năng giấu những người khác, thần niệm truyền âm cho mình.

Dương Khai hơi trầm tư, lên tiếng hỏi: - Tiền bối là ai? Tìm ta có việc?

- Đương nhiên là có việc, hơn nữa còn là việc tốt. Thanh âm kia mang nét cười, làm người nghe có chút không thư thái lắm. - Từ lúc ngươi đánh chết Tông Thất, lão phu bắt đầu chú ý ngươi, nếu lão phu không nhìn lầm, ngươi tu luyện thể thuật vô cùng cao thâm phải chứ?

- Phải thì sao? Dương Khai nhíu mày, không phủ nhận, nếu người khác luôn luôn chú ý mình, khẳng định tình trạng thân thể mình không thể che giấu.

- Nếu là như vậy, lão phu muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.

- Tiền bối có gì thì nói thẳng đi.

- Mang lão phu ra! Chủ nhân của thanh âm kia nói.

Dương Khai không kiềm được cười: - Tiền bối nói đùa, hiện tại tiểu tử chỉ là một tù nhân, làm gì có bản lãnh mang người ra?

- Nếu lão phu đã nói như vậy, đương nhiên là có biện pháp. Người kia hừ lạnh. - Ta có thể truyền cho ngươi một bộ bí thuật, giúp ngươi giải khai cấm chế trong cơ thể, khôi phục lực lượng, với bản lãnh của ngươi, chỉ cần có thể khôi phục lực lượng, trong Cốt Lao này không ai có thể cản ngươi, đến lúc đó ngươi dễ dàng mang lão phu ra.

Nghe vậy, Dương Khai sáng mắt.

Người kia lại nói: - Ngươi cũng không hy vọng vận mạng của mình bị người khác nắm trong tay chứ, bí thuật của lão phu tuyệt đối có thể giúp ngươi giải khai cấm chế trong cơ thể!

Giọng trầm thấp, lại mang âm điệu làm người khác không thể kháng cự được, Dương Khai suýt nữa đáp ứng, bất quá ngay sau đó, hắn đột nhiên cả kinh, ý thức được không ổn, trong lòng khẳng định người kia vận dụng bí thuật gì đó ảnh hưởng suy nghĩ của mình, không khỏi hừ lạnh: - Tiền bối dùng trò này đối phó với tiểu tử, có phải hay không có chút không ổn?

Thanh âm kia cười ha hả: - Tiểu tử lợi hại, xem như lão phu không đúng, lão phu xin lỗi ngươi được chứ?

Hắn lại sảng khoái nhận sai, làm cho Dương Khai nhất thời không biết nói gì.

Trầm mặc một hồi, Dương Khai mới nói: - Ngươi đã có bí thuật có thể khôi phục lực lượng, vì sao không tự dùng? Lại muốn ta giúp đỡ?

Thanh âm kia trả lời: - Nếu ta có thể dùng, còn phải cầu ngươi sao? Chẳng những lão phu bị giam cầm lực lượng, còn bị đám khốn kiếp kia dùng xiềng xích chế tạo từ Yên Linh Kim khóa lại, căn bản không thể vận dụng bất kỳ bí thuật gì, còn nữa, cho dù ta khôi phục lực lượng, có xiềng xích Yên Linh Kim này cũng không dùng được chút lực lượng nào!

- Thì ra là thế! Dương Khai tỏ vẻ hiểu ra.

Tuy rằng hắn chưa từng nghe qua Yên Linh Kim, nhưng từ lời nói của người kia, Dương Khai có thể phán đoán đồ chơi này tuyệt đối là khắc tinh của nguyên lực, nếu không một vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh sao có thể bị nhốt ở đây.

- Hỏi một câu nữa, trong Cốt Lao có nhiều võ giả như vậy, vì sao tiền bối lại tìm ta? Với nhãn lực của ngươi, không khó nhìn thấu thực lực ta cũng không cao chứ? Dương Khai cẩn thận hỏi.

- Lão phu đương nhiên biết ngươi ở trình độ nào, trong Cốt Lao này cũng có khối người mạnh hơn ngươi, nhưng... Yên Linh Kim không sợ nguyên lực, chỉ có man lực mới có thể phá hủy, lão phu thấy ngươi rất thích hợp.

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai mới hiểu vì sao lúc đầu hắn lại hỏi có phải mình tu luyện thể thuật cực cao hay không, thì ra là vì Yên Linh Kim.

Dương Khai không khỏi vui mừng.

Tuy hắn không biết người nói chuyện với mình là ai, thực lực như thế nào, nhưng giờ hắn bị nhốt ở chỗ này, không biết vận mạng ngày mai ra sao là thật, vạn nhất Biện hộ pháp kia ra lệnh muốn giết mình, tin rằng Diêm Hưu Nhiên sẽ rất vui lòng tiễn mình lên đường.

Nếu thật sự có thể giải khai cấm chế, vậy mình còn có lực lượng để liều mạng, không đến mức như cá nằm trên thớt.

Về phần lúc đó muốn cứu người này hay không, vậy thì xem tâm tình mình thế nào đã.

Thấy Dương Khai trầm tư, người kia vội bồi thêm: - Lão phu ta cũng không gạt ngươi, lão phu có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cách cảnh giới Đế Tôn một bước xa, nếu ngươi có thể cứu lão phu ra, lão phu tất có hậu tạ!

Đạo Nguyên tam tầng cảnh, Dương Khai sợ hãi cả kinh!

Trước kia đụng phải Khấu sư huynh kia bất quá chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi đã làm Dương Khai sinh ra cảm giác không thể dùng lực, nếu là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà nói, chỉ sợ tùy tùy tiện tiện cũng có thể giết mình.

Không biết tâm tính người này thế nào, Dương Khai không dám tùy tiện đáp ứng, biết đâu đến lúc đó ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, muốn khóc cũng không kịp.

- Ta biết ngươi băn khoăn cái gì, nhưng ngươi yên tâm, từ trước đến nay lão phu nói là giữ lời, sẽ không lừa bịp ngươi, nếu ngươi cảm thấy không ổn, lão phu có thể thần hồn thề!

Dương Khai nhíu nhíu mày, trầm tư nói:

- Tiền bối cảm thấy thành ý của tiền bối, bất quá chuyện này... để ta suy nghĩ một chút, sau đó sẽ trả lời!

- Không vội, ngươi cẩn thận suy tính! Người kia cười hắc hắc, không có ý thúc giục.

- Đúng rồi, xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?

- Ô Mông Xuyên!

Dương Khai lặng lẽ nhớ tên người này, bắt đầu suy tính lợi hại.

Thật ra theo ý của hắn, đáp ứng trước rồi tính sau, bất kể như thế nào, cứ thu bí thuật giải trừ cấm chế kia vào tay, khôi phục lực lượng bản thân mới là quan trọng.

Nhưng với thực lực của hắn bây giờ, cho dù khôi phục lực lượng cũng không thể rời khỏi Bích Vũ Tông, đến lúc đó vẫn phải giải cứu Ô Mông Xuyên, mượn thực lực Đạo Nguyên tam tầng cảnh của hắn.

Nếu quả thật như thế, có trời mới biết Ô Mông Xuyên này sẽ xử trí mình như thế nào.

Cho nên Dương Khai nhất thời có chút do dự.

Lúc hắn đang suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân trên lối đi.

Dương Khai ngạc nhiên ngẩng đầu, khẽ nhíu mày.

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều bị hai thủ vệ kia dẫn ra ngoài hành hạ, mỗi lần thời gian không khác nhau lắm, nhưng lần này hình như hơi sớm.

Hắn không biết lúc này thủ vệ vào làm cái gì.

Một lát sau, hai thủ vệ một mực hành hạ Dương Khai xuất hiện ở cửa phòng giam, biểu tình cổ quái, sau khi mở cửa phòng giam, ngoắc Dương Khai và Lưu Tiêm Vân: - Hai người các ngươi ra đây!

Dương Khai và Lưu Tiêm Vân liếc nhau, không phản kháng mà ngoan ngoãn đứng dậy.

Lưu Tiêm Vân run rẩy, nàng theo bản năng cho là mình cũng sẽ bị như Dương Khai lúc trước.

Ngược lại thì Dương Khai lại hỏi: - Hai vị có gì phân phó sao?

Một trong hai thủ vệ đánh giá Dương Khai, toét miệng cười: - Coi như các ngươi tốt số, Biện hộ pháp muốn gặp mặt các ngươi.

- Biện hộ pháp! Dương Khai nhướng mày.

Bị nhốt ở chỗ này hơn mười ngày vẫn không được Biện hộ pháp gọi lên, Dương Khai còn tưởng rằng đối phương khinh thường mình và Lưu Tiêm Vân, không ngờ hôm nay mới chịu gặp.

Không cần biết vì sao đối phương làm như vậy, Dương Khai lại thấy tia sáng cuối con đường.

Cùng Lưu Tiêm Vân liếc nhau, phát hiện ánh mắt đối phương cũng tỏa sáng, hiển nhiên cũng ý thức được điểm này.
Advertisement
';
Advertisement