Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhoáng cái đã hơn một tháng.

Một tháng, Dương Khai đã thăm dò được đại khái nội bộ tông môn, trong khoảng thời gian này, hắn và Lưu Tiêm Vân sinh sống điềm tĩnh không nao núng, trừ tu luyện ra chỉ có tu luyện, không ai tới gây phiền toái, tông môn lại không có nhiệm vụ.

Nếu cứ như vậy, lựa chọn gia nhập Bích Vũ Tông lại coi như là một lựa chọn tốt, tối thiểu cũng có chỗ đặt chân.

Bất quá Dương Khai biết, đây chỉ là tạm thời.

Bất kỳ một đệ tử gia nhập một tông môn đều phải nỗ lực vì tông môn, sở dĩ mình và Lưu Tiêm Vân thanh nhàn như vậy là bởi vì Bích Vũ Tông không gặp khó khăn gì, một khi Bích Vũ Tông gặp ngoại địch hoặc là nguy cơ gì đó, những người như mình nhất định phải tham gia chiến đấu.

Hắn không có chút xíu trung thành với Bích Vũ Tông, đương nhiên không muốn vì một cái tông môn như vậy mà ra sức.

Hơn nữa trong lòng Dương Khai luôn cảm thấy có cặp mắt đang đang quan sát mình và Lưu Tiêm Vân, hiển nhiên là vì hai người vừa mới gia nhập tông môn, còn đang trong giai đoạn khảo sát.

Dương Khai cũng lơ đễnh, hắn và Lưu Tiêm Vân trong khoảng thời gian này không làm gì đặc biệt, một mực theo quy củ, mặc dù có người giám thị cũng không bại lộ cái gì.

Trong Bích Vũ Tông có một phường thị náo nhiệt, đó là nơi đệ tử Bích Vũ Tông trao đổi vật tư hoặc là mua sắm, ở phường thị này, đoạn đường có vị trí tốt bị các đệ tử có quyền thế chiếm cứ, còn lại đoạn đường vắng vẻ cho đệ tử bình thường sử dụng.

Sáng sớm, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân tới phường thị, đi vào một cửa hàng ở vị trí vắng vẻ, trang sức đơn sơ.

Ngoài cửa hàng đã có hơn 30 vị võ giả xếp hang dài, thấy Dương Khai đến, lại rối rít ôm quyền hàn huyên: - Dương sư đệ, tới sớm a.

- Dương sư đệ, nhanh một chút đi, các huynh đệ chờ ngươi đã lâu.

- Dương sư đệ, hôm nay ta là người thứ nhất tới, giúp ta luyện trước!

Những võ giả này, trên cơ bản toàn bộ đều là võ giả Hư Vương Cảnh, số ít là Phản Hư Cảnh, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười nhu hòa thân thiết, chủ động chào hỏi Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, liền ôm quyền, nói: - Vậy thì làm việc thôi, làm phiền chư vị sư huynh sư tỷ đợi lâu.

Vừa dứt lời liền muốn đi vào cửa hàng.

Đúng lúc này, một thiếu phụ dáng người xinh đẹp như hoa lượn lờ đi tới, không cố kỵ ánh mắt khác thường của người khác, trực tiếp khoác tay Dương Khai, bộ ngực chắc nịch chạm vào cùi chỏ Dương Khai, ghé vào lỗ tai hắn thầm thì: - Sư đệ nha, chớ để ý bọn họ, hôm nay giúp sư tỷ luyện một lò Cửu Chuyển Hư Linh đan trước được không, sư tỷ ta còn phải trở về bế quan tu luyện đó nha.

- Ách... vị sư tỷ này, tiểu điếm có quy củ, người nào tới trước thì vào trước. Dương Khai sầm mặt.

Thiếu phụ kia không buông tha, vẫn quấn quít Dương Khai nói: - Không sao, sư tỷ nói với bọn hắn, bọn hắn cũng không dám không đáp ứng, nếu ngươi giúp sư tỷ luyện trước, sư tỷ ta có thể...

Nói xong lời cuối cùng, nàng chủ động đưa đôi môi đỏ mọng tới sát tai Dương Khai, nói nhỏ vài tiếng, con ngươi xinh đẹp tràn đầy mê hoặc.

- Còn có loại chuyện tốt này?

Dương Khai hai mắt bắn ra hào quang, gương mặt phấn khởi.

- Hừ! Một bên, Lưu Tiêm Vân lạnh lùng, khinh bỉ vạn phần nhìn Dương Khai, khịt khịt mũi.

Dương Khai cười ha ha, vuốt tay thiếu phụ kia, gương mặt tiếc rẻ nói: - Sư tỷ, quy củ không thể hỏng a, thứ cho sư đệ không thể ra sức, bất quá... nếu sư tỷ muốn, ngày sau có thể tới hàn xá ngồi, chúng ta hảo hảo tâm sự.

Thiếu phụ kia vừa thấy không dùng sắc được, lập tức bĩu môi, hừ lạnh: - Một chút xíu cũng không giúp, thật là quỷ hẹp hòi!

Vừa nói vừa buông tay Dương Khai ra, còn hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Tiêm Vân, dường như đang trách cứ nàng làm hỏng chuyện tốt của mình.

Lưu Tiêm Vân thần sắc chất phác, từ nhẫn không gian lấy ra một chiêu bài, hung hăng đặt trước mặt, lạnh mặt nói: - Mời chư vị sư huynh sư tỷ xếp hàng theo thứ tự chờ luyện đan, thù lao ghi trên chiêu bài, cần luyện chế linh đan gì xin chuẩn bị vật liệu trước, nếu luyện chế thất bại, thứ cho không trả lại!

Hết thảy đều đã ghi trên chiêu bài, không cần nàng cố ý lặp lại, nhưng nàng vẫn nói lại một lần.

Lúc nàng đang nói, Dương Khai đi vào cửa hàng, lấy ra Tử Hư Đỉnh, nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.

Hơn một tháng chung sống làm cho quan hệ giữa hắn và Lưu Tiêm Vân càng ngày càng hòa thuận, ở Tinh Giới này, tuy hai người không tới từ cùng một tinh vực, nhưng bởi vì có nhiều điểm giống nhau cho nên dễ nói chuyện.

Mà sau khi tới Bích Vũ Tông vài ngày, hai người phát hiện một vấn đề -- tài nguyên tu luyện không đủ!

Tuy nói bọn họ đã là đệ tử Bích Vũ Tông, nhưng tông môn sẽ không vô duyên vô cố phát tài nguyên tu luyện cho các đệ tử, muốn có tài nguyên nhất định phải ra sức vì tông môn, hoặc là tự nghĩ biện pháp.

Đối với cường giả Hư Vương Cảnh mà nói, thánh tinh đã vô dụng, năng lượng trong thánh tinh hoàn toàn không cách nào thỏa mãn nhu cầu của võ giả Hư Vương Cảnh.

Trong Tinh Giới, có một loại gọi là nguyên tinh thay thế thánh tinh.

Năng lượng bên trong nguyên tinh nồng đậm hơn thánh tinh vô số lần, cho dù là Hư Vương Cảnh hay thậm chí là Đạo Nguyên Cảnh tu luyện cũng có thể thỏa mãn.

Nguyên tinh cũng như thánh tinh, phân làm thượng trung hạ tam phẩm, tỷ lệ mỗi phẩm là một mười, nó xem như đồng tiền giữa các võ giả!

Nói cách khác, Dương Khai muốn tăng tốc độ tu luyện, nhất định phải nghĩ cách kiếm nguyên tinh, như thế mới có thể mua vật mình muốn.

Nhưng hắn không quen, không biết làm sao để kiếm nguyên tinh.

Bất quá sau khi phát hiện phường thị này, Dương Khai nảy sinh ý định luyện đan dùm người khác để kiếm nguyên tinh.

Hắn là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, hơn nữa đã đọc qua Đại Đạo Đan Âm, mặc dù thuật luyện đan không bằng Hạ Ngưng Thường có thiên phú dị bẩm, nhưng cũng không kém.

Luyện đan sư cấp Hư Vương ở trong Tinh Vực lúc trước là tồn tại hiếm thấy.

Nhưng ở Tinh Giới cũng rất bình thường.

Cho nên Dương Khai không lo lắng mình sẽ bại lộ bí mật gì, chỉ cần cẩn thận một chút, không làm quá mức, tin rằng thân phận luyện đan sư còn có thể làm cho mình được coi trọng, bảo đảm an toàn cho mình và Lưu Tiêm Vân.

Suy tính kỹ càng, Dương Khai không do dự nữa, cùng Lưu Tiêm Vân thương lượng, bắt đầu hành động trong phường thị.

Mấy ngày đầu vô cùng gian khổ.

Căn bản không có ai nguyện ý hoặc là nói không ai dám đem dược liệu giao cho hắn, để hắn luyện chế.

Dù sao đệ tử Bích Vũ Tông cũng phải liều mạng mới kiếm được vật tư tu luyện, ai dám yên tâm giao cho một sư đệ mới tới? Huống chi, ở phường thị này, luyện đan sư không chỉ có một vị, không cần thiết mạo hiểm tìm Dương Khai.

Liên tiếp ba ngày, Dương Khai không có gì làm, Lưu Tiêm Vân suýt nữa tuyệt vọng.

Đến ngày thứ tư, Dương Khai liều lĩnh xuất ra chiêu bài, phía trên viết luyện đan miễn phí, luyện chế thất bại bồi thường toàn bộ.

Chiêu này vừa ra, rốt cục đã có người đầu tiên đến thử.

Dù sao luyện chế thất bại cũng được bồi thường toàn bộ, thử một lần cũng không có gì quan trọng.

Lúc Dương Khai luyện chế phần linh đan thứ nhất, Lưu Tiêm Vân kiến bò trên chảo nóng, lo âu bất an.

Dù sao nàng và Dương Khai hiện tại một khối nguyên tinh cũng không có, nếu luyện chế thất bại, căn bản không thể bồi thường cho người khác.

Một canh giờ như một năm.

Nhưng Dương Khai đã luyện chế thành công!

Hơn nữa còn luyện chế ra linh đan có phẩm chất cực cao, không chút tỳ vết, làm cho người luyện đan rất hài lòng! Lúc đan thành, mùi đan dược nồng đậm, lan tỏa khắp nửa con phố, làm người ta không dám tin.

Người kia rất mừng rỡ, ra sức tán dương bản lãnh Dương Khai rất cao, hứa hẹn ngày sau nếu muốn luyện đan nhất định sẽ tìm đến Dương Khai.

Dương Khai thoải mái tiếp nhận lời khen của hắn, đồng thời đưa ra một yêu cầu -- thay mình quảng cáo, làm cho người khác đến luyện đan.

Đệ tử Bích Vũ Tông kia có được tiện nghi, đương nhiên hết lòng đáp ứng.

Ngày đầu tiên, Dương Khai luyện chế tam lò đan, toàn bộ thành công, phẩm chất đều cực cao.

Ngày thứ hai, Dương Khai luyện chế tám lò...

Ngày thứ ba, võ giả tới tìm Dương Khai luyện đan đã xếp thành hàng dài.

Dương Khai lúc này mới bảo Lưu Tiêm Vân gỡ chiêu bài luyện đan miễn phí xuống, niêm yết giá, luyện chế đan dược phải có nguyên tinh làm thù lao!

Gần một tháng vất vả, Dương Khai kiếm được không ít nguyên tinh, mà trọng yếu hơn là tên của hắn bắt đầu lưu truyền khắp phường thị, gần như toàn bộ đệ tử Bích Vũ Tông đến phường thị luyện đan đều biết trong góc vắng vẻ này có một cửa hàng đơn sơ, có một vị sư đệ có thuật luyện đan vô cùng cao minh, chẳng những tỷ lệ thất bại cực thấp, hơn nữa phẩm chất linh đan luyện chế ra lại cực cao.

Người tới cầu đan chen lấn mà vào, làm cho cửa hàng nhỏ phi thường náo nhiệt.

Dương Khai rất tiết chế, hắn chưa từng luyện chế linh đan có đan văn, hơn nữa thỉnh thoảng còn cố ý làm thất bại một vài lò để che giấu.

Chỉ có như vậy mới có thể che giấu trình độ luyện đan thật sự của mình.

Mấy năm trước ở Thủy Nguyệt Tinh dẫn phát Đại Đạo Đan Âm làm cho lĩnh ngộ của Dương Khai đối với đan đạo thuật đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, giờ hắn luyện đan so với trước kia càng thêm thuận buồm xuôi gió, các loại dược liệu trong tay hắn như có sinh mạng riêng.

Quá trình luyện đan của hắn dung hợp đại đạo, không ai có thể sánh bằng.

Về phần Lưu Tiêm Vân, nàng phụ trách tiếp đãi những võ giả cầu đan, đem dược liệu luyện đan vào cửa hàng, đồng thời lấy linh đan ra, giao cho người chờ ở ngoài.

Mỗi người mỗi việc, hợp tác khăng khít.

Mỗi buổi tối kết thúc công việc trở về, Dương Khai đều phân ba thành cho Lưu Tiêm Vân.

Thật ra theo Lưu Tiêm Vân nghĩ, nàng không có tư cách lấy một thành, dù sao luyện đan là do Dương Khai, bản thân nàng chỉ phụ trách tiếp đãi bên ngoài mà thôi.

Nhưng Dương Khai lại kiên trì cho nàng ba thành lợi ích thu được, điều này làm cho Lưu Tiêm Vân vô cùng cảm kích Dương Khai.
Advertisement
';
Advertisement