Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai đi thẳng đến chỗ chứa Địa Mạch, vừa bị thứ năng lượng thiên địa mờ ảo đó bao trùm, một cảm giác thư thái chợt trào dâng khắp người hắn, không cần phải vận công, hàng triệu, hàng tỉ lỗ chân lông trên người tự động thư giãn, mỗi một tấc máu thịt, mỗi một tế bào đều đang hân hoan nhảy múa.

Năng lượng thiên địa này rất đậm đà, rất thuần khiết, Dương Khai vui mừng khôn xiết.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, thi triển công pháp rồi bắt đầu hấp thụ năng lượng trong kinh mạch như cá kình hút nước.

Ngày đó, tên thần trộm này chỉ dùng ba mươi năm đã có thể tu luyện đến trình độ khiến nhiều tông môn ở hải ngoại phải đau đầu, một là nhờ có Ôn Thần Liên hỗ trợ, hai là nhờ vào đoạn Địa Mạch này.

Một dưỡng thần, một dưỡng thân, sử dụng một lúc cả hai bảo bối quý giá, công lực không tăng nhanh mới là lạ.

Đáng tiếc, đây chỉ là một đoạn Địa Mạch nhỏ, năng lượng thiên địa chứa trong đó không nhiều, lại còn bị gã thần trộm kia hấp thụ trong ba mươi năm ròng, năng lượng còn sót lại chẳng còn bao nhiêu, đã sắp cạn kiệt đến nơi rồi.

Nhưng dù vậy, với Dương Khai mà nói, đó cũng là thứ cực kỳ bổ dưỡng rồi.

Sự đặc biệt của cơ thểgiúp hắn hấp thụ những năng lượng này nhanh hơn tên thần trộm năm xưa. Ngạo Cốt Kim Thân là một cái động không đáy, bao nhiêu năng lượng cũng có thể nuốt trọn hết, chẳng phải lo đến chuyện gắng gượng gì.

Hơn nữa năng lượng trong địa mạch rất tinh khiết, cơ hồ chẳng cần phải thông qua thối luyện. Nó chỉ cần lưu chuyển trong kinh mạch trong một ngày, đã trôi dạt vào trong “nhà kho” Ngạo Cốt Kim Thân, trở thành nguồn sức mạnh dự trữ cho Dương Khai.

Dương Khai hấp thu năng lượng trong Địa Mạch, Địa Ma thì thôn tính sức mạnh của thức hải, hai người ai làm việc nấy, vui vẻ đến mức quên cả thời gian.

Tròn nửa tháng sau, Dương Khai mới hít một hơi thật sâu và từ từ mở mắt ra.

Địa Mạch ở đây đã được Dương Khai vắt cạn kiệt, luồng năng lượng mờ ảo mắt thường có thể nhìn thấy đó cũng không còn tồn tại nữa.

Tỉ mỉ cảm thụ cảnh giới hiện tại, Dương Khai thoáng hiện nét hoan hỉ trên mặt.

Thấm thoắt, công lực của hắn đã tăng lên đến Khí Động cảnh cửu tầng, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi sẽ chạm đến Li Hợp cảnh.

Hơn nữa Dương Khai còn có thể phát giác ra, kỳ thực năng lượng nội thể của hắn, bất luận là về tính chất hay lượng dự trữ đều đã đạt đến mức độ của Li Hợp cảnh, giờ thì chỉ còn thiếu một chút cảm ngộ về võ đạo nữa thôi.

Mỗi lần đột phá một cảnh giới lớn, đều yêu cầu có một chút cảm ngộ của bản thân. Lúc đột phá lên Khai Nguyên cảnh và Khí Động cảnh cũng vậy, và bây giờ đột phá đến Li Hợp cảnh, cũng cần phải cảm ngộ.

Chỉ có điều, Dương Khai còn chưa chạm được đến lớp dây trói buộc đó, việc này phải nhờ vào cơ duyên và vận khí, chứ không phải chỉ khổ luyện là xong.

Đưa mắt lên quan sát, Địa Ma quả nhiên đã hút cạn sức mạnh thần thức bao quanh Ôn Thần Liên rồi, lúc này lão đang chán chường chờ Dương Khai tỉnh lại.

Ôn Thần Liên ngũ sắc đã ở ngay trước mắt, Dương Khai chậm rãi đứng dậy, bước đến trước món thánh phẩm chí tôn ôn dưỡng thần thức này.

- Địa Ma, khi thu phục nó có cần phải chú ý điều gì không?

Dương Khai hỏi.

- Không có ạ, nếu thiếu chủ là cao thủ Thần Du cảnh đã tu luyện ra thần thức, thì có thể phải chiến đấu với nó một phen, nhưng thiếu chủ hiện tại vẫn chưa có thần thức, chỉ cần lấy nó về là được.

Chẳng cần chú ý điều gì, nên Dương Khai bèn thẳng thừng vươn tay về phía đóa Ôn Thần Liên ngũ sắc đó. Nhưng ngón tay hắn vừa chạm vào thì nó bỗng nhiên biến đâu mất tăm.

Cùng lúc đó, Dương Khai thình lình cảm thấy toàn thân vô cùng khoan khoái dễ chịu, tâm trí hắn trở nên thư thái, sáng sủa hơn lúc nào hết, thậm chí cả cảm nhận tri giác cũng tăng cường lên không ít.

Bất giác, Dương Khai hít mạnh một hơi, rùng mình một cái vô cùng sảng khoái.

Hắn cố gắng thăm dò thử nhưng vẫn không thể phát giác ra tung tích của Ôn Thần Liên, song, Dương Khai biết, lúc này ắt hẳn nó đang ở trong tâm thức của mình, chỉ khi nào tu luyện được thần thức, thì mới có thể nhìn thấy hoa thơm quả ngọt trước mắt.

- Ôi chao Ôn Thần Liên ngũ sắc...

Địa Ma vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ.

- Ha ha.

Dương Khai cười mãi không dứt.

- Thiếu chủ, sau này ngài nên tìm thêm ít thiên tài địa bảo ôn dưỡng thần thức cho Ôn Thần Liên hấp thụ, sớm muộn có một ngày nó sẽ hóa thành đóa sen thất sắc, sẽ càng hữu dụng hơn cho thiếu chủ.

- Nó có thể sinh trưởng sao?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Dĩ nhiên rồi, Ôn Thần Liên lúc đầu chỉ có đơnsắc thôi. Nó cũng có phân cấp bậc, màu sắc càng nhiều thì cấp bậc càng cao, cấp cao nhất chính là Ôn Thần Liên thất sắc. Lấy một ví dụ trực diện thế này đi, Ôn Thần Liên đơn sắc phải dùng một trăm năm mới có thể mở rộng thức hải của một người lên gấp hai lần, còn Ôn Thần Liên ngũ sắc chỉ cần hai mươi năm, và Ôn Thần Liên thất sắc thì chỉ cần năm năm!

- Lợi hại thật! Dương Khai kinh ngạc không nói nên lời. Tuy hắn vẫn chưa luyện được thần thức, nhưng cũng biết rõ gian khổ khi tu luyện nó. Đúng như Địa Ma từng nói, việc tu luyện thần thức khó khăn hơn gấp trăm nghìn lần việc tu luyện thân thể. Nhưng bây giờ đã có Ôn Thần Liên hỗ trợ, nên hắn cũng chẳng cần lo lắng, thần thức sẽ ngày càng mạnh hơn, ngày càng vững chắchơn.

- Nói vậy tức là Ôn Thần Liên ngũ sắc cũng đã quá tốt rồi.

Dương Khai chẳng có gì là không thỏa mãn, hắn có được bảo bối này đã là quá may mắn rồi, chẳng thể hy vọng đòi thêm một Ôn Thần Liên thất sắc nữa.

- Dĩ nhiên là vô cùng tốt. Đợi sau này nó lớn lên thành đóa sen thất sắc, thì đó mới chính là chí bảo thế gian! Có điều nó sinh trưởng rất chậm, hơn nữa chỉ hấp thụ năng lượng từ thiên tài địa bảo dùng để tăng cường thần thức, muốn ngũ sắc biến thành thất sắc thì thiếu chủ phải nhọc tâm khá nhiều đấy.

- Thế nào cũng được, ta chẳng cưỡng ép làm gì!

Dương Khai nhìn khá là thoáng, nếu Ôn Thần Liên có thể biến thành thất sắc thì coi như đó là vận may của hắn, còn nếu không thì cưỡng cầu cũng vô dụng.

- Thiếu chủ nghĩ được vậy thì tốt.

Địa Ma khâm phục. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã rất thận trọng, vững vàng, càng tiếp xúc với Dương Khai, lão càng thêm kính phục hắn.

Nếu đổi lại là người trẻ tuổi khác, với bụng dạ gian trá và kinh nghiệm lão làng của Địa Ma, lão sớm đã cho người ta nếm mùi rồi. Nhưng với Dương Khai thì Địa Ma căn bản không dám có chút ý nghĩ xấu xa, mọi việc đều lấy hắn làm đầu.

- Đến lúc trở ra rồi. Dương Khai hít sâu một hơi. Hắn đã ở trong này cả một tháng, đã thu phục được Ôn Thần Liên, Địa Mạch cũng hút cạn rồi, chẳng còn gì để vơ vét cả, không cần phải lưu lại nữa.

Trước khi rời đi, Dương Khai đào một cái hố để chôn cất hài cốt của gã thần trộm.

Dọc đường trở ra, khi đi ngang qua sườn đá, Dương Khai chần chừ một lúc lâu rồi mới cố đè nén ý nghĩ ngu ngốc trong đầu mình, không ngoái nhìn những bí bảo khiến hắn động lòng đó nữa và sải bước bỏ đi.

Ba món bí bảo trên sườn đá, ngoài Thái Nhất Ấn Giám không thể sử dụng ra, Dương Khai hoàn toàn có thể lấy hai món còn lại làm của riêng. Nhưng năm xưa gã thần trộm kia cũng không hề dùng đến chúng, vậy thì ắt hẳn phải ẩn chứa nội tình nào đó.

Biết đâu được, giả sử hắn sử dụng hai món bí bảo ấy, có khi những tông môn kia sẽ phát giác ra được nhờ vào phương pháp đặc biệt nào đó. Đây không phải chỉ là suy đoán của mình Dương Khai, mà sự thật đúng là thế. Nhiều đại tông môn đã giăng cấm chế lên bảo bối chấn tông của mình, trong một phạm vi nhất định, người ngoài mà sử dụng đến chắc chắn sẽ bị bại lộ tung tích. Dương Khai vẫn còn định quay về Hải Thành một chuyến, dĩ nhiên là không dám luyện hóa món khoai nóng bỏng tay này rồi.

Trước mắt cứ để chúng ở đây, khi nào rời khỏi Ẩn Đảo hắn sẽ lại đến lấy.

Đi vòng lên trên mấy trăm trượng trở về đỉnh cô phong, đám dị trùng đó vẫn đang tận chức tận trách canh giữ cánh cửa đá nứt nẻ. Mấy tên cao thủ Chân Nguyên cảnh của Vân Hà tông vẫn chưa thấy quay lại, có lẽ là đã bị hai con cự ưng kia giết chết rồi.

Sau khi ra lệnh cho bọn đại trùng phá vỡ lớp sương mù, Dương Khai bước trở ra ngoài.

Hắn đứng trên đỉnh cô phong, đưa mắt quan sát bốn phía.

Ẩn Đảo cách Hải Thành cũng đến vạn dặm, muốn rời khỏi đây thì chỉ còn cách dựa vào Dương Viêm chi Dực. Nhưng nếu sử dụng nó thì sẽ phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí. Trải qua giai đoạn khổ sở vừa qua, trong đan điền giờ chỉ còn lại hơn ba mươi giọt Dương Dịch, chẳng đủ để duy trì hành trình bay vạn dặm.

Muốn phi hành trong vạn dặm cũng rất miễn cưỡng, nhỡ đâu đụng phải mưa to gió lớn trên biển, thì phải tìm đường tránh né, như vậy thì càng tiêu hao nhiều Dương Dịch hơn.

Ít nhất cũng phải có khoảng bốn trăm giọt Dương Dịch mới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này!

Bốn trăm giọt, trên Ẩn Đảo này liệu có được ngần ấy thiên tài địa bảo thuộc tính dương không?

Dương Khai có chút thiếu tự tin, nhưng bất luận thế nào, bây giờ đi tìm thiên tài địa bảo thuộc tính dương để gia tăng lượng Dương Dịch trong đan điền mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của hắn.

Ra lệnh cho bọn dị trùng phun sương che phủ cửa động xong, Dương Khai còn cắt ra nhiều dị trùng ở lại đây canh giữ, còn hắn mang theo phân nửa còn lại rời khỏi cô phong.

Liên tiếp trong mấy ngày sau, Dương Khai toàn đi tìm thiên tài địa bảo thuộc tính dương, thu hoạch được không ít, chưa quá bốn năm ngày mà lượng Dương Dịch trong đan điền hắn đã vọt lên đến trên trăm giọt.

Có Dương Nguyên Ấn ở lồng ngực chỉ dẫn, chỉ cần nằm trong phạm vi cách Dương Khai ba trăm trượng, những thiên tài địa bảo này đều không thoát khỏi vòng tay của hắn.

Dương Khai cũng chẳng gấp gáp mấy, hiện tại trên cả Ẩn Đảo này, chắc chỉ có mình hắn là người thôi. Ngoài những con yêu thú sức mạnh ghê gớm kia ra, Dương Khai cũng được xem như là chủ nhân của hòn đảo này.

Lùng sục, thu gom khắp nơi, thấy thiên tài địa bảo nào là hái ngay, thuộc tính dương thì Dương Khai hấp thụ để hóa thành Dương Dịch, không phải thuộc tính dương thì tạm giữ lại trong bao nải.

Thỉnh thoảng bắt gặp được một số kỳ hoa dị thảo có yêu thú canh giữ, Dương Khai bèn sai bọn dị trùng đánh lạc hướng con yêu thú, còn hắn chớp thời cơ hái lấy hái để, chẳng có chút nguy hiểm nào.

Tấm bản đồ bà phu nhân Khương gia đưa cho cũng rất là có ích. Lúc trước Dương Khai không hề biết những vị trí được đánh dấu trên tấm bản đồ này chứa đựng huyền cơ gì, nhưng sau này khi vô tình xâm nhập một nơi trong số đó, hắn đã gặp phải một con yêu thú lục giai. Lúc đó hắn mới hiểu ra, những vị trí bị đánh dấu đều là nơi nguy hiểm.

Từ đó về sau, Dương Khai luôn chú ý tránh xa những nơi đã đánh dấu sẵn này, quả nhiên không gặp phải bất cứ phiền toái nào quá lớn.

Chinh chiến tứ phương, phiêu bạt nam bắc, chưa đầy nửa tháng, Dương Khai đã lùng sục hết toàn bộ Ẩn Đảo, tất cả các thiên tài địa bảo thuộc tính dương đã được hắn vặt sạch và đang nằm gọn trong một cái bao nải lớn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement