Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ngươi chắc chắn sẽ cho ta song kiếm này? Giá trị của nó cũng không thấp. Dương Khai nhìn Mạc Tiểu Thất, cau mày hỏi.

- Dương huynh nếu cảm thấy không thỏa mãn, ta đổi Trọng Xích Anh với ngươi được không? Từ Thanh ở bên cạnh lên tiếng hỏi, hắn cũng không phải người ngu, sao không hiểu rõ chênh lệch giữa Trọng Anh Xích và song kiếm này chứ.

Dương Khai nhìn hắn một cái, lạnh lùng cười.

Từ Thanh không khỏi sắc mặt có chút ngượng ngùng, lúng túng gãi đầu.

Mạc Tiểu Thất lại mỉm cười nói:

- Nhưng ta không có bí bảo Dương đại ca cần, ta chỉ có song kiếm này miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu, Dương đại ca nếu không chê, vậy xin hãy thu lấy.

- Khụ nếu ngươi nói như vậy, ta đây cung kính không bằng phụng mệnh. Dương Khai nhận lấy Tử Thanh Song Kiếm từ trên tay Mạc Tiểu Thất, nhận được liền ném vào trong Huyền Giới Châu, đưa đến bên cạnh Yêu Trùng Mẫu Thể, để nó làm quen và luyện hóa bí bảo này.

Cho đến lúc này, Từ Thanh và Vu Nhược Mai mới thu hồi ánh mắt lưu luyến, nhưng nghĩ tới tài chủ đang ở bên cạnh, nói không chừng, còn có thứ tốt đang đợi mình, hai người liền tâm bình khí hòa, liếc nhau, ánh mắt giao nhau, dường như trao đổi điều gì.

Mạc Tiểu Thất hồn nhiên không nhận ra điều này, thấy ba người đều đã nhận thứ tốt từ mình, trên mặt nở nụ cười, mừng rỡ nói: - Vậy chúng ta coi như đã quyết định. Đợi lát nữa nếu thực sự có thể tóm được con chim lửa kia, xin chư vị tuân thủ thỏa ước, Tiểu Thất sẽ có cảm tạ khác.

- Nên như thế, nên như thế. Trên mặt Từ Thanh lần nữa nở nụ cười ôn hòa.

- Việc này không nên chậm trễ, giờ đi thôi. Dương Khai thúc giục, khi mấy người thương nghị, đã có không ít nhóm đã đi về phía Ngọc Thanh Sơn, hắn rất lo lắng cho tình hình hiện tại của Lưu Viêm, không muốn chờ đợi, mong nhanh chóng tìm thấy nàng.

- Đi theo ta. Mạc Tiểu Thất quay người lại, liền đi trước dẫn đường.

- Dương huynh mời! Từ Thanh cười híp mắt, đưa tay ra hiệu.

Dương Khai lên tiếng nói: - Hai vị đi trước, ta đi sau cùng!

Từ Thanh mỉm cười, cũng không từ chối, lên tiếng nói: - Nếu như thế, vậy làm phiền Dương huynh.

Vừa nói, hắn lập tức tiến lên phía trước, Vu Nhược Mai cũng hướng về phía Dương Khai hơi gật đầu, sau đó đi về phía Ngọc Thanh Sơn, Dương Khai nhìn xung quanh một chút, đi vào sau cùng.

Ngọc Thanh sơn, dãy núi liên miên dài không biết bao nhiêu vạn dặm, rừng sâu âm u, có nhiều hung thú qua lại, nhưng một nhóm bốn người đều là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh liên kết với nhau, cũng có sức đánh một trận với yêu thú cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh. Cho nên cũng không sợ hãi, hơn nữa, đây cũng không xâm nhập vào sâu bên trong Ngọc Thanh Sơn, cho nên cũng không có tồn tại của yêu thú cường đại.

Mạc Tiểu Thất dường như biết vị trí cụ thể của con chim lửa, sau khi vào Ngọc Thanh Sơn, căn bản không cần phán đoán phương hướng, trực tiếp dẫn mọi người đi theo một đường, tốc độ cực nhanh.

Biểu hiện lần này của nàng cũng khiến Dương Khai có chút lòng tin với nàng.

Nhưng khiến Dương Khai cảm thấy sự kinh ngạc chính là, Mạc Tiểu Thất này trên đường đi tới, tựa hồ như không có ý đề phòng với ba người bọn họ, giống như là vô cùng tín nhiệm với ba người.

Mà giữa hai người Từ Thanh và Vu Nhược Mai, lại ngầm có truyền dao động thần hồn cho nhau, hiển nhiên là âm thầm trao đổi gì đó với nhau.

Buồn cười là bọn họ cho rằng mình hành sự ngầm, nhưng trước mặt một người có thần niệm mà võ giả Hư Vương Cảnh không thể có được như Dương Khai, thì hành sự ngầm của bọn họ lại không thể qua được mắt Dương Khai.

Trong một đội ngũ, Mạc Tiểu Thất lai lịch thần bí, Từ Thanh và Vu Nhược Mai lén lút, Dương Khai đồng thời có tính toán khác, cũng không biết ai có thể cười đến cùng.

Trên đường đi, có thể nghe được tiếng bay xé hư không ẩn hiện, hiển nhiên là những đội ngũ khác đang tìm hành tung của con chim lửa.

Nhưng theo thời gian trôi qua, động tĩnh như vậy càng ngày càng ít, mà vị trí của bốn người, cũng càng ngày càng vào sâu trong Ngọc Thanh Sơn.

Ước chừng sau nửa ngày, Mạc Tiểu Thất đi trước dẫn đường mới bỗng nhiên dừng chân, ba người kia tự nhiên cũng vội vàng dừng lại.

- Lần cuối cùng ta gặp nó, là ở trong khe núi phía trước, mọi người chuẩn bị chiến đấu. Mạc Tiểu Thất nhắc nhở mọi người.

Từ Thanh và Vu Nhược Mai gật đầu, âm thầm thúc giục lực lượng trong cơ thể, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Dương Khai chau mày, bởi vì nếu là Lưu Viêm ở phía trước, hắn sớm đã có cảm giác, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không cảm nhận được khí tức của Lưu Viêm, điều này chỉ có hai khả năng.

Một là Lưu Viêm đã rời khỏi khe núi phía trước, dừng ở chỗ khác.

Khả năng thứ hai cũng là khả năng mà Dương Khai không hy vọng trong Ngọc Thanh Sơn, không phải là Lưu Viêm, cho nên hắn mới không cảm nhận được.

Mạc Tiểu Thất đã thi triển bí thuật ẩn giấu thân hình, che giấu khí tức và dao động lực lượng của bản thân, Từ Thanh và Vu Nhược Mai cũng làm như vậy.

Bí thuật của ba người không giống nhau, ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết ngay.

Sau khi Mạc Tiểu Thất thi triển bí thuật, khí tức và dao động sinh mệnh hoàn toàn biến mất không thấy, nếu dùng mắt thường quan sát, dù là Dương Khai cũng khó phát hiện được hành tung của nàng, có thể thấy được cấp bậc bí thuật của nàng cực cao.

Còn Từ Thanh và Vu Nhược Mai thì kém hơn rất nhiều, tuy rằng Dương Khai đánh giá không tệ, nhưng không thể nào sánh với Mạc Tiểu Thất.

Dương Khai đồng thời thi triển bí thuật thu liễm khí tức.

Hư Vô!

Nhưng hắn không vận dụng toàn bộ uy năng của Hư Vô, chỉ là hơi thi triển một chút, như thế, đủ để ẩn núp, đồng thời cũng không sợ bị bại lộ bí thuật không gian bí mật của mình.

Nhưng Dương Khai bất ngờ chính là, sau khi hắn thi triển bí thuật Hư Vô yếu hơn nguyên bản, Mạc Tiểu Thất lại quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt đẹp lóe lên vẻ nghi hoặc, ngay sau đó quay mặt đi.

Nha đầu kia Chẳng lẽ nhìn thấu điều gì? Trong lòng Dương Khai kinh ngạc.

Bốn người lặng yên không một tiếng động tiếp cận phía trước, trong giây lát, liền tới bên trên khe núi, cúi đầu nhìn xuống dưới, Mạc Tiểu Thất không khỏi kêu lên một tiếng.

- Sao rồi? Từ Thanh cả kinh.

- Nó không ở đây.

Mạc Tiểu Thất nói, liền đứng lên, bay thẳng xuống khe núi.

Ba người còn lại liếc nhau, cũng không ẩn thân tàng hình nữa, theo sát phía sau Mạc Tiểu Thất.

Nơi khe núi, dường như vừa mới xảy ra chiến đấu kịch liệt, khắp nơi đều là dấu vết bị đốt cháy, trên đất còn có mấy cỗ thi thể cháy khét, thê thảm không nỡ nhìn, trong không khí đầy mùi hôi thối, khiến người khác buồn nôn.

Cảnh tượng như thế khiến mi mắt mọi người co rụt lại.

Nhưng tình huống trước mặt cũng xác nhận Mạc Tiểu Thất không nói láo, con chim lửa quả thật trước đó sống ở đây, nhưng bị những người này quấy rầy, đại chiến một phen, sau khi đánh chết kẻ địch liền rời đi.

- Đây là tam trưởng lão của Khương gia? Từ Thanh cúi đầu nhìn một lão giả mặc áo bào màu nâu, khẽ kêu một tiếng.

Hắn đương nhiên nhận ra được lão giả này, lão giả tuy rằng bị đốt cháy đến chết, nhưng dung mạo vẫn có thể nhận ra.

- Người này thực lực thế nào? Dương Khai hỏi.

Từ Thanh sắc mặt ngưng trọng, lên tiếng nói: - Thực lực của Khương gia tại Phong Lâm Thành không phải là yếu, tam trưởng lão có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, tương đương với chúng ta!

- Đây là phó cung chủ Hồng Diệp Cung? Hắn không ngờ cũng chết ở đây?

Vu Nhược Mai che đôi môi đỏ mọng, mắt đẹp khẽ run lên.

Theo từng nhận dạng của các võ giả đã chết, toàn bộ những thi thể này đều là võ gia Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa số lượng không ít, có tới tám người.

Tám vị cường giả Hư Vương tam tầng cảnh liên thủ, toàn bộ lại bị con chim lửa giết chết ở đây, phát hiện này khiến sắc mặt của Từ Thanh và Vu Nhược Mai lập tức trở nên khó coi.

Bốn cỗ thi thể trước mặt khiến bọn họ bỗng nhiên cảm thấy hành động lần này của bọn họ có chút quá sơ suất, tất cả mọi người đều đánh giá quá thấp thực lực của con chim lửa kia.

Dù sao hai người bọn họ cộng thêm Dương Khai và Mạc Tiểu Thất cũng mới chỉ có bốn vị Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi, bàn về số lượng và thực lực, tuyệt đối không thể qua được tám người bị chết ở trước mặt này.

Bọn họ đều gặp phải thủ đoạn hiểm độc, bốn người mình sao có thể thành công?

Vừa nghĩ đến đây, Từ Thanh và Vu Nhược Mai cũng không khỏi có ý rút lui, sắc mặt âm trầm.

Dương Khai cũng chau mày.

Bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ thực lực của Lưu Viêm, cho dù Lưu Viêm không dễ chọc, nhưng cũng không đến mức một lần đánh chết nhiều địch nhân như vậy.

Ba người chần chừ khiến Mạc Tiểu Thất nhìn thấy, nàng bỗng nhiên lên tiếng nói; - Chư vị không cần quá lo lắng, con chim lửa kia kia tuy rằng giết không ít người, nhưng nó cũng đã bị thương.

- Làm sao ngươi biết? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.

- Trên đất vết máu của nó. Mạc Tiểu Thất mỉm cười, chỉ vào mặt đất nói.

Trên mặt đất kia, dường như có một bãi đỏ sẫm, nhưng xung quanh bãi đỏ sẫm kia đều cháy hừng hực, Dương Khai cũng không quá chú ý, bây giờ nghe Mạc Tiểu Thất nhắc đến, cuối cùng mới phát giác ra một điều.

Không phải Lưu Viêm!

Vừa nhìn thấy vết máu này, trong lòng Dương Khai tràn đầy thất vọng.

Con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn này rõ ràng không phải Lưu Viêm! Bởi vì Lưu Viêm là khí linh, căn bản không phải tấm thân máu thịt, nàng cho dù bị thương cũng không thể chảy máu. Hơn nữa xét từ tình trạng huyết dịch, có thể thấy trong huyết dịch này cũng tích chứa lực lượng nóng rực khó có thể tưởng tượng được, dẫn tới mặt đất xung quanh đều bùng cháy, không thể dập tắt.

Ý thức được điều này, toàn thân Dương Khai không còn chút nhiệt tình nào.

Hắn sở dĩ vào trong Ngọc Thanh Sơn, cũng là bởi vì duyên cớ Lưu Viêm, nhưng bây giờ biết được chân tướng, hắn đương nhiên thất vọng vô cùng.

- Nói như thế, chúng ta vẫn thực sự có chút cơ hội. Từ Thanh cau mày, như có điều suy nghĩ.

Đoàn người của tam trưởng lão Khương gia tuy rằng bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng đã khiến con chim lửa kia bị thương, nhóm bốn người chúng ta nếu chuẩn bị chu đáo, không hẳn không có cơ hội thành công.

- Chỉ là đến lúc đó nếu quả thật gặp con chim lửa kia, chúng ta nên làm thế nào, có nên thương nghị một chút không? Vũ Nhược Mai hỏi, nhìn thấy tám người chết trước mặt này khiến nàng lo sợ bất an, nếu không phải vì tham món đồ cảm ơn trước của Mạc Tiểu Thất, sợ là bây giờ nàng sẽ rời khỏi.

Bảo vật tuy tốt, nhưng cũng phải toàn mạng mới có thể sử dụng.

- Nên thương nghị một phen, như vậy đi, chư vị nói qua một chút bí bảo và lực lượng của mình, đến lúc đó mọi người cũng dễ phối hợp. Từ Thanh đề nghị.

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức hiểu thâm ý của hắn, liếc nhìn hắn một cái.

Mạc Tiểu Thất lại mỉm cười khoát tay một cái nói: - Không cần, đến khi gặp nó, ba vị chỉ cần giúp ta trì hoãn một chút, ta tự có biện pháp đối phó với nó.

Dáng vẻ của nàng như nắm chắc phần thắng, cũng không biết lấy lòng tin từ đâu.
Advertisement
';
Advertisement