Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Một tháng gần đây, Khang Tư Nhiên sống không dễ dàng, Đan Khí Các của bên đối thủ Thất Diệu Thương Hội, ra tay đê tiện vô sỉ, không để ý đạo đức nghề nghiệp, đào mất hai trụ cột luyện đan sư của hắn, làm hắn khổ không nói nổi.

Nếu vì chuyện này khiến cho Linh Đan Phường đóng cửa, vậy tiền đồ của hắn ở Tử Nguyên Thương Hội cũng đến cuối.

Không dễ dàng tìm được Dương Khai, vừa mới ký Thần Hồn Khế, có hy vọng cho hắn trở thành vị luyện đan sư thứ hai ở Linh Đan Phường, ổn định cục diện, không thể ngờ ngay lúc mấu chốt lại có tin Phạm đan sư muốn đi.

Nếu như Phạm đan sư đi thật, vậy hắn tốn hết tâm sức ổn định cục diện liền có thể nghiêng ngả, tiền đồ ngày sau không hay ho.

Hắn nóng nảy phát điên, dẫn Dương Khai vội vàng chạy vào hậu viện, còn chưa đến, đã nghe Phạm Hoằng la lớn: - Ai dám cản ta? Phạm mỗ không làm nữa, cút ngay cho ta! Còn không tránh ra, đừng trách Phạm mỗ không khách khí.

Trong hậu viện, mấy tiểu nhị đang lựa lời khuyên bảo, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Phạm Hoằng.

Khang Tư Nhiên nghe lời này, lòng biết không ổn, vội tăng tốc lên, nháy mắt đã vào hậu viên, vừa lúc thấy Phạm Hoằng tràn đầy giận dữ, lực lượng tuôn trào, muốn lập tức ra tay.

Nhưng nhìn thấy Khang Tư Nhiên, Phạm Hoằng lại nhíu mày, sâu trong mắt xẹt qua một tia áy náy.

- Phạm đan sư, ngài muốn làm gì vậy? Dù cho trong lòng Khang Tư Nhiên đang bực bội vì đúng lúc này Phạm Hoằng lại làm loạn thêm, nhưng không dám nói chuyện quá nặng lời, đánh phải khổ sở hỏi.

Phạm Hoằng thở dài, nói: - Khang chưởng quỹ, là Phạm Hoằng có lỗi với ngươi, chỉ là Phạm Hoằng đã quyết muốn đi, xin Khang chưởng quỹ thứ lỗi.

- Phạm đan sư ngại Khang mỗ trả thù lao không đủ? Hay là chỗ khác ra giá cao hơn? Nếu như vậy, chúng ta có thể thương lượng lại! Khang Tư Nhiên biết hiện tại quan trọng nhất là hiểu được lý do Phạm Hoằng muốn rời khỏi Linh Đan Phường, như vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.

- Khang chưởng quỹ nói vậy là làm nhục Phạm mỗ. Từ khi Phạm mỗ đến Phong Lâm Thành liền gia nhập Linh Đan Phường, luyện chế đan dược 10 năm, đã sớm coi nơi này là nhà mình, dù chỗ khác có ra giá cao hơn, Phạm mỗ cũng không thèm. Phạm Hoằng hùng hồn nói, giống như lời của Khang Tư Nhiên là sỉ nhục hắn.

Khang Tư Nhiên cười khổ nói: - Vậy không phải nguyên nhân này, vì sao đang yên lành mà Phạm đan sư lại muốn đi?

Phạm Hoằng thở dài, nói: - Khang chưởng quỹ, trong 1 tháng gần đây, Phạm mỗ ngày đêm luyện đan, đã đến mức cạn kiệt. Còn kéo dài như vậy, chỉ sợ Phạm mỗ không thể chịu nổi, Khang chưởng quỹ xin tha thứ, cho Phạm mỗ đi thôi.

Nghe vậy, Khang Tư Nhiên liền tắt lời.

Trong khi hai người nói chuyện, Dương Khai cũng quan sát Phạm Hoằng, phát hiện đúng như hắn nói, người này tiêu hao quá mức, trạng thái lẫn tinh thần đều không tốt, dao động lực lượng lên xuống không ổn, tóc tai lộn xộn, mắt lõm sâu, vừa nhìn là biết mỏi mệt quá độ.

Mà thực lực Phạm Hoằng không cao, chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong.

Tu vi như thế, Dương Khai ước chừng hắn có là luyện đan sư cấp Hư Vương, tối đa cũng chỉ là cấp bậc Hư Vương hạ phẩm.

Dù sao khi luyện đan cũng cần lực lượng chống đỡ, lực lượng càng yếu, lại càng không có hy vọng luyện chế được linh đan tốt. Nhưng các luyện đan sư thường xuyên tiếp xúc linh thảo diệu dược, làm sao có thời gian tu luyện? Không tu luyện thì lấy đâu ra lực lượng mạnh mẽ? Không có lực lượng mạnh mẽ thì làm sao duy trì luyện đan cường độ cao?

Nó cũng trở thành tuần hoàn ác tính của ngành luyện đan sư.

- Là Khang mỗ suy nghĩ không chu đáo, xin Phạm đan sư thứ lỗi!

Khang Tư Nhiên cũng biết 1 tháng qua Phạm Hoằng trả giá rất nhiều, nghe vậy liền vội khom người hành lễ.

Phạm Hoằng cả kinh: - Khang chưởng quỹ quá mức rồi.

Khang Tư Nhiên lắc đầu: - Là lỗi của Khang mỗ, nhưng bây giờ tốt rồi. Khang mỗ đã tìm được một vị luyện đan sư, không cần Phạm đan sư ngài phải luyện chế linh đan như trước. Thế này đi, ngài về nghỉ ngơi vài ngày, rồi mới trở lại đan phường?

- Lại tìm được một luyện đan sư? Phạm Hoằng nghe vậy ngạc nhiên, ánh mắt quét qua mấy người, cuối cùng rơi vào Dương Khai xa lạ.

Dương Khai mỉm cười nhìn hắn.

- Phạm đan sư trả giá vì đan phường, Khang mỗ tự nhiên ghi nhớ, cảm kích không gì nói hết. Ngài tạm nghỉ ngơi vài ngày, đợi cảm thấy khá hơn rồi trở về? Khang Tư Nhiên thành khẩn nhìn Phạm Hoằng, mặc kệ thế nào cũng không muốn để Phạm Hoằng rời đi như vậy.

- Vậy... Phạm Hoằng khó xử, có chút do dự.

Đang khi Khang Tư Nhiên chuẩn bị thừa dịp lấn tới, khuyên bảo Phạm Hoằng, đằng sau truyền ra tiếng nói thanh thúy: - Phạm đan sư có ở đây, đã đến giờ, thiếp thân tự mình tới đón ngài đây.

Lời vừa dứt, sắc mặt Phạm Hoằng đại biến, vẻ tái nhợt vì tiêu hao quá độ bỗng hiện lên màu đỏ tím như gan heo, lúng túng không thôi.

Khang Tư Nhiên lại ngẩn ra, liền cắn răng nghiến lợi nói:

- Trác Ngưng Ti!

Sắc mặt của hắn cực kỳ thống hận, có thù hận gì cực lớn với nữ nhân Trác Ngưng Ti kia.

Ánh mắt Dương Khai xoay chuyển, mơ hồ hiểu được, cười hì hì nhìn Phạm Hoằng.

Phạm Hoằng cực kỳ không tự nhiên, ánh mắt chạy lung tung, môi run run, như đang thầm mắng ai.

Khi ánh mắt Khang Tư Nhiên nhìn tới, Phạm Hoằng lại đỏ mặt, hận không thể kiếm cái lỗ nào chui vào.

- Lão hủ hiểu rồi! Khang Tư Nhiên cười lạnh. - Thì ra Phạm đan sư quả thật tìm được chỗ tốt hơn, nếu là vậy, không ngài nói sớm, lão hủ sẽ chúc mừng một phen, làm gì phải viện cớ không có?

Phạm Hoằng cắn răng, thẹn quá thành giận nói: - Khang chưởng quỹ nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ một tháng trước Phạm mỗ trả giá là giả hay sao? Vì gấp rút chế tạo linh đan cho đan phường, Phạm mỗ mấy lần nôn ra máu, nếu không có Phạm mỗ chống đỡ, Linh Đan Phường đã sớm đóng cửa rồi.

Hắn càng nói càng kích động, dõng dạc hùng hồn một hồi.

Khang Tư Nhiên nghe vậy, nhíu mày thật chặt, hồi lâu sau mới chầm chậm thở dài, cả người như già đi nhiều, khẽ gật đầu: - Phạm đan sư nói không sai, nếu không có ngài chống đỡ, quả thật Linh Đan Phường đã sớm đóng cửa.

- Hừ! Nếu ngươi hiểu được, vậy không cần nói nữa. Phạm Hoằng hừ lạnh. - Phạm mỗ cũng suy nghĩ vì tiền đồ của mình, người không vì mình trời tru đất diệt, chắc Khang chưởng quỹ cũng hiểu. Khang chưởng quỹ, ngài bảo trọng, Phạm mỗ cáo từ!

Dứt lời, Phạm Hoằng đẩy những tiểu nhị cản đường hắn, đi thẳng ra ngoài.

Đợi cho đi ngang qua Dương Khai, hắn quay đầu cười khẽ, có chút hả hê nói: - Sau này ngươi thảm rồi.

Dương Khai nhún vai, không quan tâm.

Khang Tư Nhiên đứng đó, trầm ngâm một hồi, liền quay người đi theo sau Phạm Hoằng.

Bên ngoài Linh Đan Phường, một mỹ phụ ăn mặc có chút hở hang cười hì hì đứng ngoài cửa lớn, bên cạnh có mấy mỹ tỳ, nàng mỉm cười xinh đẹp, tràn ngập phong tình, làn da trắng tuyết hở ra cũng khe rãnh nõn nà như ẩn như hiện thu hút ánh mắt vô số võ giả đi ngang qua.

Nàng không chút để ý, mà lại hưởng thụ ánh mắt của những nam nhân đó, thỉnh thoảng nháy mắt đá lông nheo xung quanh, làm cho nhiều nam nhân điên đảo thần hồn.

Phạm Hoằng vội vàng đi ra từ Linh Đan Phường, tới cạnh mỹ phụ, nhỏ giọng nói: - Không phải đã nói ta sẽ qua hay sao, bây giờ ngươi đến đây là thế nào?

Trác Ngưng Ti cười duyên, môi đỏ mấp máy nói: - Sao vậy chứ, người ta đích thân tới đón ngươi, chẳng lẽ còn không được?

- Nữ nhân này... ôi! Phạm Hoằng tràn đầy bất đắc dĩ.

Trác Ngưng Ti nói: - Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, ngươi che giấu nhất thời, chẳng lẽ còn giấu được cả đời. Nói lại, chỉ là đổi chỗ luyện đan mà thôi, có gì xấu đâu chứ?

Phạm Hoằng sắc mặt âm trầm, không đáp lại.

Hắn biết Trác Ngưng Ti đến đây không phải vì nghênh đón mình, mà là muốn đả kích sĩ khí Linh Đan Phường còn mình chỉ là con cờ vừa lúc bị Trác Ngưng Ti lợi dụng mà thôi.

Cho nên hắn biết mình nói gì cũng vô dụng.

Hai người đang nói chuyện, Khang Tư Nhiên đi ra, ánh mắt như phun ra lửa trừng mỹ phụ duyên dáng kia.

Trác Ngưng Ti chợt kêu to, tay vỗ ngực: - Ánh mắt của Khang chưởng quỹ thật là dữ quá à, như muốn ăn luôn thiếp thân vậy, nhưng mà Khang chưởng quỹ, ngài lớn tuổi như vậy, còn được không đó?

Nói tới câu cuối, nàng lại che miệng cười duyên.

- Trác chưởng quỹ! Khang Tư Nhiên căn bản không bị mỹ sắc của nàng lay động, chỉ cười lạnh: - Thật là thủ đoạn, lão hủ cực kỳ bội phục.

- Ui nha, Khang chưởng quỹ nói vậy có ý gì, thiếp thân nghe không hiểu được. Trên bàn tay mảnh mai của Trác Ngưng Ti bỗng nhiên xuất hiện một cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy.

- Đều là người hiểu chuyện, cần gì giả hồ đồ, nhưng mà Trác chưởng quỹ nghĩ rằng như vậy có thể làm Linh Đan Phường ta đóng cửa, vậy ngươi sai hoàn toàn rồi. Khang Tư Nhiên cười lạnh không thôi.

- Ha ha... Trác Ngưng Ti cầm quạt cung nữ che môi nhỏ, mắt nhìn vào Khang Tư Nhiên nói: - Thiếp thân còn nhớ trong tay Khang chưởng quỹ chỉ có 3 vị luyện đan sư cấp Hư Vương, có điều hiện tại hình như đều đi Đan Khí Các của thiếp thân rồi, chẳng lẽ bản thân Khang chưởng quỹ cũng là Đan Đạo đại sư, muốn đích thân mặc giáp ra trận? Lão gia tử ngài tuổi không nhỏ, phải chú ý bảo trọng thân thể đó.

- Hừ! Phong Lâm Thành lớn như vậy, ngươi cho là khó tìm luyện đan sư cấp Hư Vương lắm sao? Khang Tư Nhiên nghe vậy liền cười.

Trác Ngưng Ti ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: - Chẳng lẽ Khang chưởng quỹ còn có đan sư khác?

Phạm Hoằng kề lại gần, nói nhỏ bên tai Trác Ngưng Ti.

Trác Ngưng Ti nhíu mày, ánh mắt lập tức chuyển sang người Dương Khai, lập tức sáng ngời, cười duyên nói: - Vị đan sư đại nhân này, xin hỏi quý tính.

- Dương!

- Thì ra là Dương đan sư, thiếp thân có lễ.

Trác Ngưng Ti mỉm cười, nói: - Dương đan sư còn trẻ tuổi, tu vi không kém, còn hiểu luyện đan, thật là làm thiếp thân hết sức ngưỡng mộ.

- Người ngưỡng mộ ta trước giờ đều không thiếu. Dương Khai cười ha ha.

Trác Ngưng Ti ngừng trệ, có vẻ không ngờ Dương Khai lại vô sỉ như thế, nhưng cũng không để ý, vẫn tươi cười nói: - Vậy không biết Dương đan sư có hứng thú đến Đan Khí Các luyện đan, thiếp thân có thể cho Dương đan sư...

- Trác Ngưng Ti!

Nàng chưa nói hết lời, Khang Tư Nhiên đã giận dữ rống lớn.
Advertisement
';
Advertisement