Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai sở dĩ phải tới chợ đen, thật sự là có chút nỗi khổ bất đắc dĩ.

Mà nỗi khổ bất đắc dĩ lớn nhất trong đó là hơn 300 viên Nguyên Ngưng đan kia.

Những Nguyên Ngưng đan này là hắn tự mình khấu trừ lại, tự mình dùng cũng không dùng hết, giữ lại thì lãng phí, bán ra... cũng không có đường dây... dù sao, lai lịch của số Nguyên Ngưng đan này đích thực không được quang minh chánh đại lắm.

Dương Khai cũng không thể tự mình mở ra một cửa hàng bán những đan dược này, nếu thật làm như vậy, khẳng định sẽ bị người của Linh Đan Phường lên án.

Cho nên hắn chỉ có nước mang tới chỗ chợ đen này tiêu thụ.

Nơi này là địa phương tốt nhất cũng là nơi thích hợp nhất.

Trên tay hắn trên cơ bản đã không có nguyên tinh, bán đi số linh đan này, ít nhiều cũng có thể cứu được cấp bách nhất thời.

Đợi không bao lâu, có một người mập mạp tròn vo đẩy cửa đi vào, gã mập mạp mặt mũi hồng hào, một thân thịt béo, một đường đi tới, sàn nhà đều vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt; hai mắt hắn híp thành một cái khe hở, trong khe hở lóe sáng.

Vừa đi vào, gã mập mạp liền nhiệt tình ôm quyền nói: - Kẻ hèn là Kim Phú Quý, ra mắt vị công tử này!

Hắn rất thức thời không có hỏi tên của Dương Khai, bởi vì người tới chỗ này đều không thích người khác tìm hiểu lai lịch của mình.

Dương Khai đứng lên nói: - Kim chưởng quỹ khách sáo rồi!

Liếc mắt quan sát trên dưới một cái, Dương Khai bất ngờ phát hiện mập mạp này cũng là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa lực lượng trong cơ thể cực kỳ hùng hậu, xem ra cũng là chuyển hóa hoàn toàn nguyên lực. Nhân vật như vậy ở Phong Lâm Thành cho dù không ít, cũng tuyệt đối không nhiều lắm, giống như Khang Tư Nhiên, Trác Ngưng Ti, đều coi là cường giả của Phong Lâm Thành.

Kim Phú Quý vẻ mặt ôn hoà ngồi xuống, cái ghế dưới mông hắn phát ra một tràng tiếng rên rỉ ê răng.

Hắn nhìn Dương Khai tủm tỉm cười nói: - Nghe tiểu nhị nói, trên tay quý khách có một số linh đan cần bán?

- Đúng vậy!

Kim Phú Quý nghe vậy, đôi mắt nhỏ sáng lên, nói: - Xin hỏi quý khách là loại linh đan gì? Kim mỗ ở trong Phong Lâm Thành coi như là người có chút thể diện, cho nên quý khách giao dịch ở chỗ này cứ yên tâm: từ trước đến nay Kim mỗ ra giá công bằng, tiếng lành đồn xa, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm tin tức của quý khách, điểm này còn xin quý khách yên tâm!

- Kim chưởng quỹ nói như vậy, thì không còn gì tốt hơn! Dương Khai gật gật đầu, từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một cái bình ngọc, đưa tới trước mặt Kim Phú Quý nói:

- Kim chưởng quỹ xem một chút đi, ta muốn bán chính là loại linh đan này!

Kim Phú Quý giương mắt nhìn Dương Khai, ngay sau đó cầm lên bình ngọc, mở ra nắp bình nhìn xem.

Ngay sau đó, hắn không khỏi nhướn mày, vui mừng nói: - Là Nguyên Ngưng đan?

Nguyên Ngưng đan những thứ này, từ trước tới nay đều không sầu lo không có nguồn tiêu thụ, nhất là ở chợ đen này, mỗi ngày người chờ mua Nguyên Ngưng đan không có 10 ngàn cũng có 8 ngàn, loại linh đan này vô luận là tại ngoài sáng hay là trong tối, đều là một khi xuất hiện liền bị tranh đoạt.

Cho nên Kim Phú Quý vô cùng hài lòng với hàng hóa Dương Khai mang đến.

- Quý khách có bao nhiêu?

Dương Khai đưa tay làm ra một con số.

Kim Phú Quý không khỏi động dung: - 300 ư? Quý khách lại có thủ đoạn như vậy, không ngờ có thể lấy ra 300 viên Nguyên Ngưng đan?

Một viên Nguyên Ngưng đan uống vào, có thể cung cấp cho một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh sử dụng thời gian mười ngày, Hư Vương lưỡng tầng cảnh thoại đại khái là sáu bảy ngày, tam tầng cảnh cũng có ba bốn ngày.

Cho nên số lượng 300 viên Nguyên Ngưng đan nhìn như không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít. Bất kỳ một võ giả Hư Vương Cảnh nào có được số Nguyên Ngưng đan này, đều có thể mấy năm thậm chí mười mấy năm trong tương lai không lo lắng vấn đề chuyển hóa nguyên lực.

Kim Phú Quý nghi ngờ nhất là, rốt cuộc Dương Khai từ nơi nào lấy được một số lượng lớn Nguyên Ngưng đan như vậy!

Bất quá sự tình quan hệ cơ mật, hắn cũng rất thức thời không có hỏi tới.

Trầm ngâm một chút, Kim Phú Quý nói: - Số lượng quả thật không ít, nhưng không biết chất lượng này...

Dương Khai mỉm cười nói: - Kim chưởng quỹ có thể thử một lần!

Kim Phú Quý cũng không có cự tuyệt, nghe vậy gật đầu nói: - Vậy thì xin thứ cho Kim mỗ vô lễ!

Nói dứt lời, hắn từ trong bình ngọc trút ra một viên Nguyên Ngưng đan, nhét vào trong miệng, yên lặng vận chuyển huyền công hóa giải, chốc lát, trên mặt thịt của hắn hơi run run, trong đôi mắt nhỏ híp lóe lên tia sáng kinh ngạc.

Đây chính là Nguyên Ngưng đan xuất từ Dương Khai sau khi luyện chế ra, lại có Linh Đan Phường cung cấp đan phương, phương diện chất lượng tuyệt đối không chê vào đâu được, thậm chí chất lượng còn tốt hơn một chút so với Nguyên Ngưng đan trước kia Linh Đan Phường bán ra.

Kim Phú Quý dầu gì cũng là Hư Vương tam tầng cảnh, hàng năm tiếp xúc với linh đan, sao còn không đánh giá ra chút khác biệt này?

Hắn thầm kinh hãi, ý thức được số Nguyên Ngưng đan trên tay Dương Khai này rất có khả năng lai lịch bất phàm.

Trong gian phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng Kim mập mạp gõ tay lên mặt bàn một cái lại một cái, dường như là đang cân nhắc điều gì.

Thật lâu, hắn mới nói: - Quý khách, phương diện chất lượng của số Nguyên Ngưng đan này không có gì đáng nói, ta ra giá cho quý khách thế này, như thế nào?

Khi nói chuyện, hắn đưa tay ra hiệu một cái.

Dương Khai không khỏi bật cười phì một tiếng: - Kim chưởng quỹ! Trong mắt ngươi, số Nguyên Ngưng đan này của ta chỉ có giá tiền vậy thôi sao? Nếu như vậy, ta thật ra rất vui lòng đi cửa hàng khác nhìn thử xem!

Kim Phú Quý ho nhẹ một tiếng, nói:

- Quý khách thong thả hãy nghe ta nói, số Nguyên Ngưng đan này đúng là mặt hàng thượng đẳng, nhưng nếu tiểu điếm bán hàng, cũng cần một số người lao lực, cũng không thể cái gì đều không có lời?

- Kim chưởng quỹ nói cũng có đạo lý! Dương Khai gật gật đầu: - Bất quá Nguyên Ngưng đan không lo nguồn tiêu thụ đâu, thậm chí ta không cần cửa hàng gì, chỉ cần đứng ở trên đường hô một tiếng, chỉ sợ cũng sẽ bị tranh đoạt không còn! Kim chưởng quỹ ngươi nhất định phải bỏ qua cơ hội tốt kiếm tiền này sao?

Kim Phú Quý lập tức da mặt co giật, lần nữa quyết tâm làm ra một thế tay, nói: - Vậy giá tiền này như thế nào!

Dương Khai lườm hắn một cái, nói: - 500 một viên, có lẽ chúng ta còn có cơ hội hợp tác lần nữa!

Kim Phú Quý nghe vậy nhíu nhíu mày, bất quá rất nhanh thì có quyết định, đứng lên nói: - Vậy cứ làm y theo quý khách nói đi! Hy vọng quý khách lần sau nếu có Nguyên Ngưng đan, trước phải nghĩ tới tiểu điếm!

- Đương nhiên đương nhiên!

Dương Khai cười ha hả: - Đúng rồi, ta chỗ này trừ Nguyên Ngưng đan, còn có một số đan dược khác, Kim chưởng quỹ giúp ta đánh giá thử xem sao!

Dương Khai nói những đan dược khác, tự nhiên là khi luyện đan giúp các đệ tử trong Bích Vũ Tông kia khấu trừ lại, số lượng không ít, cũng nhiều chủng loại, bất quá cấp bậc cùng trình độ thì không thể sánh với Nguyên Ngưng đan.

Kim Phú Quý dĩ nhiên sẽ không quan tâm những điều này, đối với hắn một thương nhân chợ đen mà nói, chỉ cần có tiền lời là đủ rồi.

Lập tức, hai người kiểm lại tính toán một phen, Kim Phú Quý lấy đi phần lớn linh đan trên tay Dương Khai, Dương Khai thu được gần 170 ngàn nguyên tinh!

Mấy con số này cuối cùng cũng giúp Dương Khai có chút nội tình.

Dù sao lúc trước hắn ở trong Bích Vũ Tông giúp người khác luyện đan một tháng, chỉ mới kiếm được 30 ngàn nguyên tinh mà thôi.

Mà bây giờ, không tới nửa tháng, đã có 170 ngàn vào trương mục, nguyên nhân lớn nhất còn phải quy công cho Nguyên Ngưng đan được mong cầu và trình độ đắt giá.

Từ trong cửa hàng Kim Phú Quý đi ra, Dương Khai như cũ một bộ dáng áo bào đen che mặt, hắn cũng không có vội vã đi trở về, mà đi dạo một vòng trong chợ đen này.

Ở những nơi này rất dễ tìm được một vài hàng hóa tốt, bất quá tỷ lệ rất nhỏ mà thôi, dù sao võ giả không biết hàng khẳng định không nhiều lắm, xem bảo bối như rác rưởi bán ra cũng cực kỳ hiếm thấy.

Dương Khai đi dạo một vòng, cũng không có thu hoạch gì.

Đang lúc hắn chuẩn bị trở về phủ, bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu khẽ có hơi quen tai, trong thanh âm mang theo một chút tức giận và ủy khuất: - Các ngươi vì sao không giảng đạo lý như vậy chứ?

Dương Khai nghe tiếng ngẩn ra, trước mắt lập tức hiện lên bộ dáng một thiếu nữ ngây thơ.

"Không phải chứ?" Dương Khai thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn đi tới Phong Lâm Thành cũng không có mấy ngày, người quen biết lại không nhiều lắm, thanh âm hắn nghe quen tai cũng chỉ có duy nhất thiếu nữ kia.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn vội đi về hướng bên đó.

Cách đó không xa, một đám người đang đứng xem cái gì, không ít võ giả chỉ chỉ chõ chõ hướng giữa sân.

Dương Khai lấn qua đám người, đi vào trong nhìn xem.

Chỉ thoáng cái, con ngươi đều sắp lồi ra ngoài.

Ở một bên sân, một thiếu nữ mặc quần dài xanh biếc, đang nhíu mày nhìn phía trước, vóc người nàng thon nhỏ, bộ ngực đầy đặn, dáng người thướt tha, khuôn mặt thanh tú, da trắng nõn, bắt mắt nhất là trên gò má nàng có cái bớt lớn hình trăng lưỡi liềm, bên hông còn đeo mấy cái túi căng phồng, cũng không biết chứa vật gì.

Mạc Tiểu Thất!

Dương Khai quả thực không thể tin hai mắt của mình.

Lại đúng thật là Mạc Tiểu Thất, thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên mình quen biết ở trong Ngọc Thanh Sơn kia.

Không ngờ nàng còn sống?

Nói thực ra, gặp được tiểu nha đầu này còn sống linh hoạt, Dương Khai không giải thích được thở phào nhẹ nhõm, trong lòng một mực tồn tại cảm giác phạm tội trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Ngày đó trong Ngọc Thanh Sơn, thánh linh giận dữ, Hắc viêm diệt thế, phương viên ngàn dặm trong Ngọc Thanh Sơn bị tai ương độc hại, Mạc Tiểu Thất thì không thấy bóng dáng đâu, Dương Khai nghĩ là nàng đã chết, lúc đó còn rất áy náy.

Bởi vì nếu hắn vừa đủ gần với Mạc Tiểu Thất, thì trước khi Hắc viêm kia đốt cháy tới, hoàn toàn có thể kéo nàng vào bên trong Huyền Giới Châu tránh né.

Nhưng cũng vì nghĩ sai thì hỏng hết, dẫn tới thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên này táng thân dưới con phẫn nộ của Loan Phượng.

Lúc đó quả thật Dương Khai có chút áy náy, tuy rằng hắn cũng không coi là quen thuộc với Mạc Tiểu Thất nhiều lắm, nhưng đối phương tạo cho hắn ấn tượng còn là rất tốt... trên đời này có rất ít cô nương giống như Mạc Tiểu Thất vậy.

Hiện tại lần nữa gặp được nàng, Dương Khai rất mừng rỡ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc lúc đó rốt cuộc nàng làm thế nào thoát khỏi địa phương kia? Dù sao Loan Phượng công kích quá kinh khủng, nếu mình không có Huyền Giới Châu cũng khó thoát khỏi cái chết.

Bất quá nghĩ kỹ lại, nha đầu kia lai lịch cực kỳ thần bí, trên người bí bảo cao cấp rực rỡ muôn màu, có lẽ... nàng sử dụng uy năng của bí bảo gì đó, mới có thể thoát khỏi một kiếp.

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Khai đánh giá Mạc Tiểu Thất lại cao thêm mấy phần!

Dù sao bí bảo có thể ngăn chặn một kích phẫn nộ của Loan Phượng, tối thiểu cũng là cấp bậc Đế Bảo, Mạc Tiểu Thất có thể có được Đế Bảo, nói rõ lai lịch của nàng khó có thể tưởng tượng.

Bất quá thời khắc này, thiếu nữ có lai lịch cực lớn này lại đang rơi vào khốn cảnh.

Đối diện với nàng, là một thanh niên có một đám võ giả vây quanh, thanh niên kia thoạt nhìn thật ra phong độ ung dung, phong lưu phóng khoáng, bất quá đôi ánh mắt dâm tà của hắn đang không ngừng quét lên xuống trên người Mạc Tiểu Thất, nhất là hai đỉnh đầy đặn kia, dường như rất hấp dẫn ánh mắt của thanh niên này.

Bất quá khi hắn chuyển dời ánh mắt đến trên mặt Mạc Tiểu Thất, rồi lại lộ ra dáng vẻ vô cùng tiếc hận... dường như thống hận tạo hóa không công bình, trong nét mặt hắn chứa đầy ý lên án và oán hận trời xanh kia...
Advertisement
';
Advertisement