Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Xin hỏi Dương huynh, ở trên Thăng Long Đàn thực sự không có bảo vật sao?

Tần Ngọc thanh âm tinh chuyển truyền vào trong tai Dương Khai.

- Tần tiểu thư sao lại hỏi vậy Dương Khai ngạc nhiên nhìn Tần Ngọc có vẻ vô cùng bất ngờ.

Tần Ngọc đánh giá Dương Khai cẩn thận, đôi mắt đẹp trong suốt không tì vết nhìn thẳng cặp mắt Dương Khai, dường như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm hắn.

Dương Khai lạnh nhạt nhìn nàng, bỗng nhướn mày thấp giọng: - Ý của Tần tiểu thư là…Chẳng lẽ mười mấy kiện bảo vật trên Thăng Long Đàn kia đều không phải một màn ảo thuật sao?

- Haha. Tần Ngọc cười cười. - Thiếp cũng không dám khẳng định, chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, lúc đó cũng chỉ có ba người Dương huynh cùng Đoàn huynh và Tôn huynh ở gần Thăng Long Đàn, mười mấy món đồ trên đó đều do các huynh kiểm tra.

Dương Khai lắc đầu nói: - Dù sao ta cũng thấy bảo vật, hơn nữa theo ta quan sát hai người kia cũng chẳng có gì.

- Thì ra là vậy, ra là thiếp nghĩ ngợi nhiều quá rồi. Gương mặt Tần Ngọc áy náy gật đầu.

- Tần tiểu thư muốn hỏi chính là chuyện này?

- Đúng vậy, làm mất thời gian của Dương huynh, thực ngại quá.

- Không sao không sao, nếu không có việc gì khác tại hạ xin cáo từ. Dương Khai liền ôm quyền, bộ dáng muốn rời đi.

- Dương huynh chờ một chút. Tần Ngọc bỗng nhiên gọi hắn lại.

- Lại có chuyện gì nữa? Dương Khai nhíu nhíu mày có chút không vui, nếu không vì nhìn đối phương là cô gái yếu đuối, hơn nữa tính tình cũng coi như không tệ hắn cũng lười để ý, dù sao hắn cùng Tần Ngọc trước đó cũng không quen không biết.

- Dương huynh bớt giận, thiếp muốn hỏi có phải tiếp theo đây Dương huynh muốn đi tìm cửa vào tầng thứ hai phải không?

- Phải thì sao? Dương Khai cũng không phủ nhận.

- Vậy Dương huynh có biết cửa vào ở phương nào không?

Dương Khai lắc lắc đầu, hắn chỉ biết lối vào là một cột sáng năm màu nối tiếp thiên địa, không biết vị trí cụ thể của cột sáng kia là ở đâu, lúc trước Khang Tư Nhiên chưa nói với hắn.

Nhưng nếu là một cột sáng năm màu tiếp nối thiên địa thiết nghĩ cũng không khó tìm, chỉ cần khoảng cách không quá xa có lẽ đều có thể phát hiện được.

Nhưng thấy Tần Ngọc gương mặt thần bí, Dương Khai bỗng nhiên ý thức được có thể không đơn giản như mình tưởng tượng, hắn không khỏi biến đổi sắc mặt hỏi: - Tần tiểu thư biết cửa vào ở đâu?

- Ta cũng không biết vị trí cụ thể. Tần Ngọc bộ dạng biết lỗi khẽ lắc đầu.

Dương Khai lập tức không nói nên lời.

Tần Ngọc lại cười hì hì nói: - Tuy rằng thiếp không biết vị trí cụ thể nhưng cũng có biết sơ sơ.

Nói như vậy nàng bỗng nhiên cúi đầu: - Quần sơn chi gian, phiêu miểu vân điên, sơn giản thanh tuyền, quang trụ hiển hiện. (Giữa dãy núi, trong mây mờ, trong khe suối mát có cột sáng hiện ra)

- Quần sơn chi gian, phiêu miểu vân điên, sơn giản thanh tuyền, quang trụ hiển hiện. Dương Khai chau mày lặp lại một câu.

- Đúng vậy. Tần Ngọc gật gật đầu: - Cột sáng năm màu kia tuy rằng tiếp thiên nối địa nhưng nếu không tìm đúng chỗ sẽ không thể phát hiện. Mặc dù gặp thoáng qua cũng có thể bỏ lỡ.

- Đây cũng là cô xem được trong điển tịch? Gương mặt Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.

Tần Ngọc gật gật đầu.

- Tần tiểu thư quả nhiên đọc nhiều sách vở học thức uyên bác. Dương Khai bội phục.

Sắc mặt tái nhợt của Tần Ngọc hơi nổi lên một tia đỏ ứng, chỉ một thoáng không khí có vẻ sôi động hơn, nàng lắc đầu nói: - Dương huynh khen sai rồi, thiếp chỉ là thích đọc mấy thứ linh tinh thôi, không coi là thanh nhã gì. Thực ra thiếp hiện tại cũng đi tìm cửa vào tầng thứ hai đó, nếu Dương huynh không ngại thì đi cùng thiếp được không?

Nàng cất lời mời Dương Khai.

Dương Khai nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bí bào lâu thuyền sau lưng nàng gương mặt tỏ vẻ động lòng.

Có lâu thuyền này có thể tiết kiệm tinh lực, tự mình thậm chí còn có thể ở trên đó nghỉ ngơi, duy trì tinh thần sung mãnh, đây cũng có thể xem là một ý kiến hay.

Nhưng là…

- Ta một người độc lai độc vãng đã quen, cho nên hảo ý của Tần tiểu thư tại hạ tâm lĩnh. Dương Khai cân nhắc một chút liền khéo léo từ chối đề nghị của Tần Ngọc.

Tần Ngọc lập tức hiện thần sắc thất vọng, ngược lại cũng không đi cưỡng cầu mà gật đầu nói: - Nếu vậy thiếp liền không quấy rầy Dương huynh, chúc huynh may mắn.

- Cô nương cũng vậy, xin cáo từ. Dương Khai liền ôm quyền xoay người rời đi.

- Không biết điều. Chờ tới khi thân ảnh hắn biến mất, một hộ vệ bên cạnh Tần Ngọc nhìn chằm chằm về hướng Dương Khai biến mất hừ lạnh một tiếng, gương mặt bất mãn hiển nhiên là cảm thấy không đáng cho Tần Ngọc.

Tần Ngọc khẽ mỉm cười nói: - Chỉ là huynh ấy hành sự cẩn thận mà thôi, sao lại có thể dễ dàng tạo quan hệ với người không quen biết, ta cảm thấy huynh ấy lựa chọn như vậy là bình thường.

- Là vì tiểu thư thiện tâm nhân từ. Hộ vệ kia gương mặt khó chịu:

- Đúng rồi, tiểu thư, lúc trước vì sao tiểu thư lại hỏi hắn như vậy, chẳng lẽ bảo vật trên Thăng Long Đàn đều không phải là giả sao?

- Có lẽ vậy, chỉ là có chút khác so với điển tịch ta đọc được, tình huống cụ thể ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Nói mấy câu Tần Ngọc liền ho khan mãnh liệt.

Hộ vệ kia cả kinh thất sắc vội vàng nói: - Tiểu thư, hãy mau trở về lâu thuyền đi, bên ngoài này gió to quá.

- Ừ. Tần Ngọc vội vàng gật đầu quay người bước vào lâu thuyền.

Cùng lúc đó ở một nơi nào đó ở tầng thứ nhất, một nữa tử vóc người thon nhỏ, gương mặt có một chiếc bớt hình trăng lưỡi liềm bắt mắt. Cô gái này chính là Mạc Tiểu Thất người đã cùng Dương Khai đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháo mà lại tách nhau ra.

Thời khắc này, dưới chân Mạc Tiểu Thất cưỡi một yêu thú gióng như sư như hổ, yêu thú kia bộ dáng hung ác, lông tóc trên người tản ra vẻ tuyết ngân, thân hình to lớn, trong mũi phun ra nhiệt khí tựa hồ đều có hàm chứa một lực lượng vô danh, đập lên mặt đấy liền làm nó nứt ra thành một lỗ nhỏ.

Nếu có người ở đây nhất định sẽ thất kinh.

Bởi vì con vật Mạc Tiểu Thất cưỡi rõ ràng là Ngân Mao Sư Hổ Thú danh tiếng, loại yêu thú này mặc dù không thừa kế huyết thống thánh linh thượng cổ nhưng cũng là rất khó động tới, ngày sinh ra đã là yêu thú bậc năm, tư chất tạo hoá đã khác, cho nên có thể đạt tới bậc mười hoặc thậm chí bậc mười một.

Nói cách khác còn có thể sánh ngang võ giả Hư Vương Cảnh, thậm chí cả võ giả Đạo Nguyên Cảnh.

Thậm chí có truyền thuyết nói Sư Hổ Thú bậc mười hai đã tu luyện tới Đế Tôn Cảnh

Mà Ngân Mao Sư Hổ Thú này hiển nhiên không thể so sánh với Đạo Nguyên Cảnh, nó chẳng qua chỉ tản ra khí tức đỉnh phong bậc mười nhưng cũng không thể xem thường.

Ngân Mao Sư Hổ Thú bản tính hung tàn hiếu chiến, căn bản không phải võ giả bình thường có thể hang phục, mặc dù là cường giả Đế Tôn Cảnh xuất thủ cũng chưa chắc đã thành công, rất có thể sẽ bị Sư Hổ Thú liều chết chiến đấu, kết cục cũng là cái chết mà thôi.

Nhưng lúc này Ngân Mao Sư Hổ Thú bị Mạc Tiểu Thất dùng làm phương tiện di chuyển, chẳng những không có chút nào bất mãn mà còn nói sao nghe vậy không dám trái lời, thực làm người ta không thể tin được.

Mà ở phía trước Mạc Tiểu Thất còn có một bàn tay dị thú lớn đang bay múa, dị thú này thoạt nhìn hơi giống con dơi, không c hút bắt mắt, nhưng nhìn từ lực lượng dao động trong cơ thể nó cũng có thể nhìn ra đây là một yêu thú bậc mười.

Phi Thiên Độn Địa Bức giống Ngân Mao Sư Hổ Thú đều là vô cùng hiếm có.

Cũng không biết Mạc Tiểu Thất rốt cuộc dùng thủ đoạn gì lại có thể có hai con yêu thú này dung hiệp, lại còn làm bọn chúng nói gì nghe nấy.

Cũng không biết hai con yêu thú này là Mạc Tiểu Thất hàng phục sau khi đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp hay là vốn có.

- Tiểu Bức mau tìm xem có gì ngon ăn được không, bên này bên này…Tiểu Ngân đi theo nhanh lên, chậm chạp vậy. Mạc Tiểu Thất ngồi trên lưng Sư Hổ Thú luôn mồm, hẳn là cũng đang đi tìm cửa vào tầng thứ hai.

Phi Thiên Độn Địa Bức được Mạc Tiểu Thất gọi là Tiểu Bức kia dường như có chút bản lãnh đặc thù, dẫn Mạc Tiểu Thất một đường đi tới, rất nhanh đã tới một nơi bốn bề núi cao, trên khe núi kia mây mù bay lượn, ngọn núi thẳng tấp nối thẳng tới phía chân trời không thấy đỉnh núi, vô cùng kỳ vĩ.

Ở một chỗ trong quần sơn có tiếng động leng keng không dứt bên tai.

Phi Thiên Độn Địa Bức bay thẳng đến bên cạnh núi, bay mũa ở một chỗ.

Mạc Tiểu Thất rất nhanh sử dụng Sư Hổ Thú theo sát tới. Tới nơi, nàng ngẩng đầu nhìn lên lập tức cười hì hì: - Cũng không khó tìm lắm…ta chắc hẳn là người đầu tiên. Ha ha.

Nàng đang hưng phấn đi tới chợt nhớ ra một chuyện nói: - Phải rồi, tìm xem Dương đại ca ở đâu.

Trong khi nói, nàng lấy một viên châu từ nhẫn không gian của mình ra, đánh vài đạo pháp quyết vào đó, một lát sau, nàng lộ vẻ thất vọng cắn răng nói: - Đáng ghét, tại địa phương quái quỷ này Âm Châu lại không có tác dụng, là vì pháp tắc thiên địa rất tàn phá hay sao? Quên đi, Dương đại ca chắc hẳn sẽ phải tới đây, Tiểu Bức, ngươi ở đây chờ, gặp được Dương đại ca liền dẫn huynh ấy vào tầng thứ hai tìm ta.

Sau khi ra lệnh nàng lấy ra một khối ngọc, rót thần niệm vào trong đó, để lại một chút tin tức rồi giao cho Phi Thiên Độn Địa Bức, lúc này mới hưng phấn lẫm liệt xông về phía trước đi.

Phía trước kia cách đó không xa, quang hoa loé lên, Mạc Tiểu Thất cùng Sư Hổ Thú đều không thấy bóng dáng.

Phi Thiên Độn Địa Bức lưu lại tại chỗ, nhưng nó cũng chỉ dạo một vòng bốn xung quanh liền rơi bên cạnh một đống loạn thạch, thân thể chưa rơi xuống đất đã biến mất không thấy.



Ở chỗ Ngũ Sắc Bảo Tháp tầng thứ ba, Lam Huân chầm chậm bước, quan sát bốn phía xung quanh, trên người nàng toả ánh huỳnh quang nhàn nhạt, ánh huỳnh quang kia phảng phất có một loại lực lượng vô danh, ngăn cản tất cả nguy hiểm ở bên ngoài.

Bỗng nhiên nàng dừng lại tại một địa mang sơn cốc yên tĩnh, sau khi cảm nhận một phen thần sắc không khỏi vui mừng: - Chính là chỗ này.

Khi nói chuyện, nàng lấy ra nhiều trận bài cùng trận cơ từ nhẫn không gian của mình, ở bên cạnh bắt đầu bận rộn.

Hai ngày sau nàng đã bố trí xong hết thảy, lại lấy ra đại lượng nguyên tinh chất đống bên cạnh, lúc này mới bắt đầu khoanh chân cố định, thầm vận huyền công, bắt đầu đánh sâu vào bình cảnh Đạo Nguyên Cảnh.

Theo thời gian trôi qua, thân thể Lam Huân mềm mại lại tản ra lực hút vô hình, mà ở bốn phía xung quanh lại xuất hiện nhiều thứ giống như đom đóm, những thứ này có chút giống với tinh quang mà Dương Khai đã hấp thu trong thông đạo Tinh Quang.

Nhưng nếu cẩn thận cảm giác sẽ thấy bản chất hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Tinh quang trong thông đạo Tinh Quang giống như một chất xúc tác, có thể thúc đẩy thánh nguyên trong cơ thể võ giả nhanh chóng chuyển hoá thành nguyên lực.

Nhưng tinh quang ở đây lại tích phá rất nhiều pháp tắc thiên địa tàn phá.

Tinh quang vào cơ thể, Lam Huân cảm ngộ lực lượng pháp tắc, khí tức trên người dao động ngày càng mạnh.
Advertisement
';
Advertisement