Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai cũng đánh nhau một lần qua lại với Trác Ngưng Ti, chính là ngày đó lúc đi Linh Đan Phường cùng Khang Tư Nhiên ký kết thần hồn khế ước gặp phải. Khi đó Trác Ngưng Ti còn muốn lôi kéo hắn, nhưng bị hắn cự tuyệt. Đối với nữ tử xinh đẹp này, Dương Khai đương nhiên cũng có chút ấn tượng. Nàng sẽ ra tay đấu giá Mặc Ngọc Đỉnh, cũng là trong tình lý, dù sao cũng là Đan Khí Các chưởng quỹ, mua được Mặc Ngọc Đỉnh này về đương nhiên là có đại dụng. Khang Tư Nhiên vừa nghe ra là Trác Ngưng Ti đấu giá, lập tức không thể không phẫn nộ, dường như là nhớ lại đủ loại ân oán của hai tháng trước, khiến trong bụng hắn như có lửa thiêu đốt. Bên kia, nam nhân mày rậm mắt to của Khương gia sau khi nhận ra thân phận của Trác Ngưng Ti, không khỏi nhíu mày, mở miệng hỏi: - Trác chưởng quỹ, Khương gia ta cùng quý các cũng có nhiều hợp tác, rất có giao tình lẫn nhau, ngươi đây là cớ gì chứ? Trác Ngưng Ti cười khúc khích đáp: - Khương đại gia lời nói này đương nhiên không giả, nhưng là giao tình thuộc về giao tình, làm ăn là làm ăn. Tiểu muội hiện tại thấy cái mình thích là thèm, đương nhiên là muốn ra giá. Không bằng Khương đại gia hào phóng một chút, nhường Mặc Ngọc Đỉnh này cho tiểu muội được không? Nếu có thể như thế, tiểu muội tối nay nhất định thiết yến hảo hảo khoản đãi Khương đại gia, khà khà, cũng không biết ngươi có gan tới hay không? Nàng lại trước mặt mấy ngàn võ giả, rõ ràng trắng trợn lấy sắc dụ dỗ vị võ giả của Khương gia. Một lời nói ra, bên trong đại sảnh rất nhiều võ giả hư thanh không ngừng. - Tiện nhân a! Khang Tư Nhiên cũng là gương mặt lòng đầy căm phẫn, có chút khinh thường Trác Ngưng Ti phóng đãng. Bên trong gian phòng của Khương gia, nam nhân mày rậm mắt to đó hừ lạnh một tiếng, căn bản bất vi sở động, thản nhiên hỏi: - Xem ra Trác chưởng quỹ là muốn cùng Khương gia ta đối nghịch hay sao?

- Ai da, ta nào dám. Sau chuyện này, ta nhất định đích thân tới cửa nói lời xin lỗi với Khương gia. Chẳng qua là bảo ta bỏ qua Mặc Ngọc Đỉnh này là tuyệt đối không thể. Trác Ngưng Ti nói lên đụng phải thiên oan, trong thanh âm tràn đầy ủy khuất, khiến người nghe không khỏi động lòng trắc ẩn, không đành lòng trách mắng nàng. Câu nói sau cùng lại là vô cùng kiên quyết, phảng phất có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó. Khương gia nam nhân hừ lạnh nói: - Nếu như thế, vậy chúng ta liền đánh nhau mới biết cao thấp đi. 430 vạn! Trác Ngưng Ti hé miệng cười nói. Không thối lui chút nào nói tiếp: - 440 vạn!

Khương gia còn chưa kịp tăng giá, lại có một thanh âm phiêu đãng đi ra từ trong một gian phòng khác: - 450! Khương gia nam tử kia sửng sốt một chút. Trác Ngưng Ti cũng sửng sốt một chút. Còn Dương Khai ngồi trong gian phòng Ất số 9 lại ngạc nhiên quay đầu nhìn về Khang Tư Nhiên. Giọng nghi ngờ hỏi: - Khang chưởng quỹ, ông đây là... Lúc trước lên tiếng ra giá, gia nhập danh sách cạnh tranh, bất ngờ lại là Khang Tư Nhiên. Khang Tư Nhiên lặng lẽ cười nói: - Tùy tiện vỗ vỗ, chọc tức con tiện nhân kia một chút. Dương Khai hiểu rõ gật đầu.

- Ta còn nói là ai nửa đường giết đi ra, thì ra là Khang chưởng quỹ a. Thế nào, thân thể ngài còn cường tráng thế sao? Trong lời nói của Trác Ngưng Ti giáp thương đái bổng, một trận chế nhạo. Khang Tư Nhiên cười ha hả, đáp: - Nhờ phúc nhờ phúc, coi như không sao. - Thì ra là Khang chưởng quỹ. Khương gia nam nhân hiển nhiên cũng nghe ra thanh âm của Khang Tư Nhiên, cười nói: - Nếu nhóm hai đại thương hội các ngươi đều có ý đối với lò luyện đan này, Khương gia ta đây cũng chỉ thối lui ra. Khương gia ta không phải là đối thủ của hai đại thương hội các ngươi.

Người này hiển nhiên là nghĩ lầm Trác Ngưng Ti cùng Khang Tư Nhiên ra giá đều đại diện cho thương hội sau lưng của mình, lập tức rút lui khi đang có thế lực, bo bo giữ mình. Vì một cái Mặc Ngọc Đỉnh, đắc tội một Trác Ngưng Ti còn có thể thừa nhận, nhưng nếu là cùng chung đắc tội hai đại thương hội vậy thì không phải là Khương gia hy vọng thấy được. Nhưng ông ta căn bản không biết, Khang Tư Nhiên chỉ là ác ý đấu giá mà thôi. Về phần Trác Ngưng Ti có phải đại diện Thất Diệu Thương Hội hay không chỉ sợ cũng chỉ có bản thân nàng biết. - Đa tạ. Khang Tư Nhiên thấy ông ta hiểu lầm, cũng không giải thích thêm, chỉ hướng về phía bên kia xa xa liền chắp tay.

Trác Ngưng Ti nói: - Khang chưởng quỹ, giờ này cũng chỉ còn lại có hai nhà chúng ta, không biết lằn ranh của Khang chưởng quỹ là bao nhiêu a? - Không thể trả lời, ngươi tự ra giá đi, không ra giá Mặc Ngọc Đỉnh này liền thuộc về lão phu. Khang Tư Nhiên hừ lạnh một tiếng. Trác Ngưng Ti nắm nhược điểm, thần sắc chợt nổi giận, cũng không phản ứng lại với Khang Tư Nhiên, lần nữa ra giá. Trong lúc nhất thời, Mặc Ngọc Đỉnh cũng chỉ ở giữa hai người cạnh tranh, mỗi một lần tăng giá đều là 10 vạn, giá tiền một đường lên đến 500 vạn. Đến lúc này, Khang Tư Nhiên mới cười hắc hắc, thoải mái nói:

- Trác chưởng quỹ một khi đã kiên trì như vậy, lão phu cũng đành cam bái hạ phong, ừ, lão phu thối lui. - Lão quỷ chết tiệt! Bên trong gian phòng chỗ Trác Ngưng Ti, truyền đến tiếng chửi rủa cắn răng nghiến lợi của nàng. Tuy rằng thanh âm không cao, nhưng vẫn truyền ra ngoài, khiến cho không ít người nghe rõ ràng. Khang Tư Nhiên cười ha ha, gương mặt thoải mái, dường như một mũi tên báo thù vậy. Trên đài cao, Túy Tửu Ông thấy vậy, cười nhạt một tiếng, đi lên trước hai bước, đang muốn tuyên bố Mặc Ngọc Đỉnh thuộc về ai, lại nghe được thanh âm của một nam tử truyền tới từ bên trong một gian phòng được bao ở dãy Giáp:

- Các ngươi náo loạn xong rồi chứ? Nếu bọn ngươi náo loạn xong rồi, thì... 600 vạn! Lời vừa nói ra, cả đại sảnh đấu giá bỗng nhiên yên tĩnh xuống, ngay cả Túy Tửu Ông đi lên vài bước cũng dừng lại bước chân, ngạc nhiên nhìn lại nơi phát ra thanh âm. Mà vào chớp mắt Trác Ngưng Ti vốn tưởng rằng thắng lợi sau cùng càng sợ run sau đó mi mắt rụt mạnh lại, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo. - 600 vạn? Ta không nghe lầm chứ? - Người này là ai, tăng giá một cái là 1 vạn nguyên tinh, hắn điên rồi phải không? - Hừ, nhỏ giọng chút ít, người này ở gian phòng Giáp, nhất định là vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh. Nếu như bị hắn nghe được ngươi sẽ nhất định chết. - Đạo Nguyên Cảnh thì đã sao? Nguyên tinh của hắn thì không phải là nguyên tinh ư? 1 vạn này a, nếu là cho ta... Sau khi yên tĩnh một hồi, lập tức tiếng động lớn náo loạn nổi lên bên trong đại sảnh. Các võ giả rối rít châu đầu kề tai nghị luận, dù sao lập tức tăng giá 1 vạn nguyên tinh, thật là có chút dọa người. Sau khi Túy Tửu Ông suy tư một trận, dường như suy nghĩ rõ ràng thân phận của người ra giá. Trong ánh mắt lại toát ra một tia vẻ kiêng kỵ, thân hình lần nữa thoáng lui về phía sau lui, an tĩnh đứng ở nơi đó. Trong tại chỗ, Trác Ngưng Ti mang tâm tình bết bát nhất. Dù sao mắt thấy thành quả thắng lợi sắp hái được, nhưng nửa đường lại giết ra một người đảo loạn, bất cứ người nào đụng phải chuyện như vậy tâm tình cũng sẽ không thật tốt quá. Nàng tuy rằng chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh tu vi, nhưng dù sao đại diện cho Thất Diệu Thương Hội, cho nên sau một lát trầm mặc, lạnh giọng hỏi: - Xin hỏi các hạ cao tính đại danh? Người ra giá bên trong căn phòng Giáp lại cũng không có ý tứ muốn trả lời nàng. Trác Ngưng Ti buồn bực hỏi: - Giấu đầu lòi đuôi, các hạ chẳng lẽ không muốn cho người khác biết tên họ sao? Sau khi lời này nói ra, người cuối cùng đấu giá cười cợt lên tiếng: - Buồn cười, lão tử chỉ tham gia buổi đấu giá, thế nào? Trước khi đấu giá còn muốn nói lên tên của mình sao? Nhà nào đấu giá có quy củ này chứ? Phó thành chủ các hạ, buổi đấu giá của Phong Lâm Thành có quy củ này sao? Câu nói sau cùng của người này lại là hỏi Túy Tửu Ông. Túy Tửu Ông nghe vậy nhướng mày, nghĩ một hồi chắp tay nói: - Bằng hữu nói đùa rồi, buổi đấu giá của Phong Lâm Thành đương nhiên không có quy củ này. - Vậy được rồi, Trác chưởng quỹ, nể tình ngươi là người của Thất Diệu Thương Hội, lão tử không chấp nhặt với ngươi, nếu còn dám nói càn rỡ, cũng đừng trách lão tử xuất thủ vô tình! Khi nói chuyện, một cỗ thần thức lực khổng lồ tràn ngập ra từ bên trong gian phòng Giáp, trực tiếp quét qua thân thể của Trác Ngưng Ti.

Sắc mặt của Trác Ngưng Ti không khỏi trắng nhợt, lập tức ý thức được đối phương căn bản không nể mặt mình, nếu dây dưa tiếp chỉ sợ thật sẽ chọc cho đối phương nổi giận. Mà từ cường độ của thần niệm trước đó xem ra, đối phương dường như không phải Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cường giả, mà là một vị Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh! Phong Lâm Thành thành chủ Đoàn Nguyên Sơn mới bất quá Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đã là bá chủ trong vòng phương viên mấy chục vạn dặm. Người này cũng không biết lộ ra từ địa phương nào, bất ngờ có thực lực có thể cùng Đoàn Nguyên Sơn sánh vai. Cho dù Trác Ngưng Ti khoác trên người một tầng hào quang của Thất Diệu Thương Hội, với tu vi thực lực của người này, cũng hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đánh chết Trác Ngưng Ti. Sau khi ý thức được điểm này, Trác Ngưng Ti miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói: - Nếu tiền bối có ý với Mặc Ngọc Đỉnh này, vậy thiếp cũng chỉ đành bỏ qua, cung hạ tiền bối. Trước tiên không nói giá tiền của 600 vạn nguyên tinh đã vượt ra khỏi lằn ranh của Trác Ngưng Ti thừa nhận, lại nói tính tình người này cũng vô cùng quái đản. Nếu tiếp tục cùng ông ta cạnh tranh, mình tuyệt đối không có kết quả tốt. Trác Ngưng Ti xem xét thời thế, dĩ nhiên không dám mở miệng đấu giá, mà là nói mấy câu lời xã giao liền thối lui ra khỏi. Mặc kệ chẳng ai ngờ tới, trước đó rất nhiều gia tộc tranh đoạt Mặc Ngọc Đỉnh như nước sôi lửa bỏng, cuối cùng lại rơi xuống trên tay một người thần bí ra giá một lần, chỉ một miệng với giá tiền 600vạn, cũng quả thật có năng lực này. Sau khi Túy Tửu Ông lên đài đếm ba tiếng, Mặc Ngọc Đỉnh thuộc về ai mọi chuyện đã định. - Không ngờ, thật không ngờ, một cái Mặc Ngọc Đỉnh cũng đã 600 vạn, Đạo Nguyên Quả phía sau... Gương mặt của Khang Tư Nhiên lộ vẻ chán nản. Ông ta lần này tuy rằng mang không ít nguyên tinh đến đây, nhưng thời khắc này xem ra, Đạo Nguyên Quả sợ là không có phần của ông ta, không khỏi có chút tâm ý nguội lạnh. Dương Khai cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể giữ vững trầm mặc. - Kế tiếp muốn đấu giá là một viên linh đan. Trên đài cao, mặt của Túy Tửu Ông hàm chứa mỉm cười, gương mặt bộ dáng thần bí: - Về phần là linh đan gì, xin cho tiểu lão nhi làm bộ ra vẻ một chútc. Vào lúc ông ta nói chuyện, đương nhiên đã có tỳ nữ đem vật đấu giá hiện ra đi lên. Chờ sau khi ông ta vén lên tấm vải đỏ che đậy, mọi người bất ngờ thấy được một viên linh đan màu xanh đen, ước chừng lớn bằng trái nhãn, lẳng lặng nằm trên khay ngọc. Linh đan này cũng không dùng bình ngọc cất chứa, dường như căn bản không lo lắng vấn đề dược hiệu trôi qua.

Mà võ giả có ánh mắt sắc bén trong nháy mắt nhìn đến linh đan này, liền kinh hô lên: - Đan văn! Lại là linh đan sinh ra đan văn! - Cái gì? Ta nhìn một chút, chà... Thật đúng là đan văn, hóa ra đan văn có bộ dáng này a. - Không chỉ như thế không chỉ như thế, các ngươi nhìn kìa, linh đan này dường như đã có chút xưa cũ, chẳng lẽ là... Phía dưới rất nhiều võ giả nghị luận ầm ĩ, trên đài vẻ mặt của Túy Tửu Ông tươi cười, dường như rất hài lòng có hiệu quả như vậy. Trước đó trên buổi đấu giá tuy rằng xuất hiện một ít linh đan, nhưng không có một viên linh đan nào có sinh đan văn. Viên này là một viên đầu tiên.

Hơn nữa, rất nhiều võ giả thậm chí đều chưa từng thấy linh đan có đan văn, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cảm thấy vô cùng ly kỳ, một đôi ánh mắt xem xét không ngừng.
Advertisement
';
Advertisement