Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đạo Nguyên Quả đấu giá có thể nói là kịch liệt dị thường. Lúc mới bắt đầu nhất còn có Hư Vương Cảnh võ giả ra giá, nhưng đến càng về sau, Hư Vương Cảnh căn bản không chen lời vào, có tư cách kêu giá, tất cả đều là cường giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh. Bọn họ trong khi kêu giới, từng người một cũng minh tranh ám đấu. Từng đạo thần niệm đan vào bầu trời của sân đấu giá, thỉnh thoảng có tiếng kêu rên hơi nhỏ truyền đến từ bên trong một gian phòng nào đó, hiển nhiên là bị thất thế trong thần niệm giao phong phen này. Mà Túy Tửu Ông chủ trì đấu giá dường như sớm đã có dự đoán, mặc kệ không hỏi tới đối với tình hình này. Về phần phương diện của phủ thành chủ cũng không có người ra mặt, mặc cho những cường giả đó tranh chấp nước sôi lửa bỏng. Kèm theo từng người một giá cao được hô lên, không khí kịch liệt của buổi đấu giá đến cực điểm, khiến võ giả đang ngồi bên trong đại sảnh nhìn trợn mắt há hốc mồm. Dương Khai cũng đã kiến thức qua, lúc này mới ý thức được những cường giả này có gia tộc tông môn làm hậu thuẫn, nội tình rốt cuộc có nhiều phong phú ra sao. Trận đấu giá này, ước chừng kéo dài hơn một canh giờ, Đạo Nguyên Quả cuối cùng bị một vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh ở phòng Giáp nào đó, lấy giá 1100 vạn cạnh tranh được. 1100 vạn, phóng nhãn cả Tinh Giới, mặc dù là những tông môn thế lực bậc hai ba cũng không nhất định có thể dễ dàng lấy ra. Nhưng nếu có thể bởi vì vậy mà tạo ra được mấy vị Đạo Nguyên Cảnh, do đó khiến thực lực của tông môn tăng trên chỉnh thể ngược lại cũng là sự mua bán có lời. Đến đây, một buổi đấu giá này xem như hoàn toàn đã xong. Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên cùng nhau đi ra. Rất nhiều võ giả cũng mang gương mặt hưng phấn mà rời khỏi đại sảnh đấu giá. Tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau điều nghe thấy trên buổi đấu giá lần này. - Dương huynh, chờ ta trở về làm chuẩn bị mấy ngày, chúng ta sẽ lên đường đi tới địa phương nọ, hy vọng trong đó... sẽ không để cho ta thất vọng. Đợi đi tới một chỗ yên lặng, Khang Tư Nhiên mới nhỏ giọng nói với Dương Khai.

Dương Khai đương nhiên biết địa phương mà trong miệng ông ta nói rốt cuộc chỉ là cái gì, lập tức gật đầu nói: - Được, ta đây sẽ im lặng chờ tin tức của Khang huynh. - Cáo từ trước. Khang Tư Nhiên liền chắp tay, xoay người rời đi. Đợi ông ta đi rồi, Dương Khai cũng quay người lại, bước vào một phương hướng khác. Một lát sau, Dương Khai đi vào một con đường, tùy ý tìm một tửu quán, kêu chút rượu thức ăn, ngồi dựa theo cửa sổ, vừa ăn vừa uống. Hắn sở dĩ không trở về động phủ của mình trước, đương nhiên là bởi vì duyên cớ muốn truy lùng Lưu Viêm. Bên trong Phong Lâm Thành hắn không tiện động thủ, chỉ có thể chờ đợi đám người Phi Thánh Cung rời khỏi Phong Lâm Thành. Phi Thánh Cung trong Nam Vực coi như là thế lực không nhỏ, cho nên đến Phong Lâm Thành loại địa phương nhỏ này đương nhiên là bởi vì duyên cớ lần trước Loan Phượng hiện thân. Mà sau khi Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, tin tức của buổi đấu giá truyền ra, hành trình một đám nhân mã của Phi Thánh Cung dĩ nhiên là trì hoãn lại, một mực chưa rời khỏi Phong Lâm Thành. Thế nhưng Dương Khai đoán chừng, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục ở lâu, cho nên liền lẳng lặng chờ đợi cơ hội thích hợp. Dương Khai cũng không nghĩ tới, đợi một cái là hai ngày. Trong lúc này, một đám người Phi Thánh Cung một mực ở bên trong một khách sạn, chưa từng rời đi. Mà hắn cũng có thể mơ hồ cảm ứng được khí tức của Lưu Viêm, cho nên cũng không lo lắng lạc mất dấu nó, cũng không lo lắng sẽ bị Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả Lưu Ích Chi phát hiện. Dương Khai âm thầm đoán, người của Phi Thánh Cung sở dĩ sẽ ngưng lại trong Phong Lâm Thành có lẽ là bởi vì duyên cớ Ninh Viễn Thành muốn thu phục Lưu Viêm! Hắn đoán một chút cũng không sai. Thời khắc này, bên trong một gian phòng hảo hạng của khách sạn, gương mặt của Ninh Viễn Thành vẻ căm tức nhìn chằm chằm cái chén tròn trên tay. Hắn bấm động pháp quyết, bên trong cái chén tròn lập tức dâng lên thân ảnh của một con quái điểu màu lửa đỏ. Mà Lưu Ích Chi thì một mực bảo vệ bên cạnh Ninh Viễn Thành, dường như chưa từng rời đi. - Tiện nhân a! Ninh Viễn Thành cũng không biết vì sao nổi điên, thời khắc này tức giận hét to om sòm, gào thét về phía Lưu Viêm: - Còn không mau mau lộ ra hình người. Đừng tưởng rằng giả vờ ngây ngốc bổn công tử cũng không biết thần trí của ngươi không thấp, ngươi nhất định có thể nghe hiểu lời của bổn công tử. Lưu Viêm bị gieo nhiều cấm chế chỉ phe phẩy cánh, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, không kêu la cũng không lộn xộn. Chẳng qua là giữa lúc Ninh Viễn Thành lơ đãng, bỗng nhiên há ra cái mỏ chim, bên trong một đoàn lửa đỏ mang theo Lôi Hỏa chi cầu hình cung, bỗng nhiên đánh qua Ninh Viễn Thành.

Chuyện như vậy dường như phát sinh qua rất nhiều lần, cho nên Ninh Viễn Thành cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, thậm chí ngay cả ý tứ tránh né cũng không có, ngược lại thì Lưu Ích Chi một mực bảo vệ ở bên cạnh vung tay lên. Lực lượng pháp tắc bắt đầu khởi động, Lôi Hỏa bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung. - Ha ha, tánh khí cũng không nhỏ. Được, bổn công tử thích ngươi như vậy. Nếu ngươi một mực không chịu lộ ra hình người, thì đừng trách bổn công tử vô tình. Lưu chấp sự, chuẩn bị một chút, chúng ta trở về thánh cung! Lưu Ích Chi đứng ở bên cạnh nghe vậy, đại hỉ hỏi: - Thiếu cung chủ, muốn đi về sao? - Không sai. Ta đã thử hai ngày, vẫn như cũ không cách nào khiến cho tiện nhân kia an ổn xuống, tiếp tục ở lại đã không có ý nghĩa. Chúng ta về thánh cung trước rồi nói sau, đến lúc đó để phụ thân đại nhân xuất thủ, còn sợ tên này không chịu phép sao? Ninh Viễn Thành hừ lạnh một tiếng, pháp quyết trên tay lại biến hóa. Bên trong cái chén tròn truyền đến cấm chế lực, lần nữa hút đi trở về Lưu Viêm. Sau nửa canh giờ, một đám người Phi Thánh Cung lui ra khỏi phòng, tùy ý cải trang ăn mặc một phen, tự nhiên bước vào nơi cửa thành. Cũng trong một gian sương phòng cùng một khách sạn, Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, thở nhẹ ra một hơi, nói: - Cuối cùng chịu đi sao? Nếu người của Phi Thánh Cung không chịu đi nữa, hắn quả nhiên có chút thật sự phiền não. Dù sao đã đáp ứng Khang Tư Nhiên mấy ngày nữa phải đi thăm dò động phủ nọ, nếu vạn trong lúc nhất thời có xung đột thì phiền toái. Đây tuy rằng không phải là đại sự gì, thậm chí chỉ cần tùy tiện giải thích một chút với Khang Tư Nhiên là được, nhưng dù sao cũng thất tín với người. Thời khắc này người của Phi Thánh Cung đang bước vào nơi cửa thành, hiển nhiên là muốn rời đi Phong Lâm Thành, đây cũng chính là điều mà Dương Khai kỳ vọng. Hắn cũng không đi theo liền, mà đợi một hồi mới ra khỏi phòng, bước vào cùng một chỗ cửa phòng. Nửa ngày sau, trên một mảnh bình nguyên xa trăm vạn dặm cách Phong Lâm Thành, Dương Khai đang gấp rút đuổi theo phương hướng phía trước. Bởi vì có sự cảm ứng cùng Lưu Viêm, cho nên hắn có thể biết rất rõ chỗ vị trí của một đám người Phi Thánh Cung, không lo lắng đuổi theo bị lạc. Nhưng trên tay hắn cũng không có bí bảo phi hành thích hợp, dẫn tới trong lúc nhất thời lại không đuổi kịp đối phương, điều này làm cho hắn không khỏi có chút nóng nảy. Lúc Dương Khai đang ra sức đi về phía trước, hắn bỗng nhiên cảm thấy, phía trước có một đạo thần niệm cường đại vô cùng chợt quét tới. Cái tình huống đột ngột này khiến hắn biến sắc, bước chân chợt dừng lại.

Thần niệm đó cũng không có sát khí, lại cực kỳ âm lãnh, sau khi quét qua Dương Khai, liền thản nhiên thu hồi. Dương Khai đứng tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định, một hồi lâu mới thấp giọng nói: - Còn có người đang đuổi theo người của Phi Thánh Cung người? Cảm giác này... là họ Hàn nọ. Trong buổi đấu giá trước đó, nam nhân họ Hàn nọ đã từng vận dụng thần niệm chèn ép qua Khang Tư Nhiên cùng Dương Khai, khiến ký ức của hắn hãy còn mới mẻ. Cho nên thời khắc này tiếp xúc, Dương Khai lập tức biết thân phận của đối phương. Chẳng qua là hắn cũng không nghĩ tới, trừ mình ôm ý nghĩ đối với người của Phi Thánh Cung ra, lại vẫn có người bên ngoài tồn tại.

Nếu không phải đối phương cậy vào thực lực cường đại, không coi vào đâu một Hư Vương Cảnh như hắn, Dương Khai nói không chừng không cách nào nhận ra. Một khi đến lúc đó mình ra tay công kích người của Phi Thánh Cung, không làm được sẽ khiến cho họ Hàn này nhặt tiện nghi. Nghĩ tới đây, Dương Khai không khỏi xuất mồ hôi lạnh cả người. Cũng may mắn họ Hàn làm điều thừa, nếu không chuyện thật đúng là phiền toái. Đối phương sợ là muốn dùng thần niệm đe dọa Dương Khai một phen, khiến hắn biết khó mà lui, không nên tới giao du với kẻ xấu. Đổi thành bất kỳ vị Hư Vương Cảnh nào, thời khắc này chỉ sợ cũng phải quay đầu liền đi. Nhưng Dương Khai lại có lý do không thể không tiếp tục đuổi tiếp. Dừng một hồi, Dương Khai tiếp tục đuổi theo, bất quá thời khắc này, tâm tình của hắn cũng không lo lắng như vậy, mà là không nhanh không chậm. Dù sao họ Hàn xem ra chính là muốn làm khó người của Phi Thánh Cung. Dương Khai cũng không cần phải gấp gáp xuất thủ, chờ đến song phương đánh lưỡng bại câu thương lại ra mặt tốt hơn. Mà nam nhân họ Hàn sẽ truy kích người của Phi Thánh Cung, nghĩ đến cũng là vì Lưu Viêm, trên buổi đấu giá, tài lực của ông ta không sánh bằng Ninh Viễn Thành, chỉ có thể nửa đường tranh đoạt! Ông ta có cái ý nghĩ này, tình cờ lại trùng hợp với Dương Khai. Có cường giả họ Hàn ở phía trước tiên phong, tâm tình của Dương Khai bỗng nhiên vui vẻ. Hắn vừa đuổi theo vừa đang suy nghĩ đợi lát nữa nên như thế nào thần không biết quỷ không hay xuất thủ, tốt nhất khiến hai bên đều không thể phát hiện mình. Nhưng suy tính hồi lâu, cũng không nghĩ ra thượng sách gì, khiến hắn có chút buồn bực, chỉ có thể quyết định chủ ý đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh. Phía trước trên lâu thuyền của Phi Thánh Cung, chúng đệ tử ai vào việc đó, duy trì lâu thuyền nhanh chóng phi hành, đương nhiên không hề phát hiện khí tức ẩn giấu của hai người đuổi theo phía sau. Như vậy lại qua thời gian nửa ngày, không sai biệt lắm vào lúc trời tối, Dương Khai đang phi hành bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn lại phương xa.

Ở phương xa đó, có từng đạo tia sáng lóe ra, mơ hồ còn có thể nghe được đủ loại tiếng động nổ tung, linh khí dao động mãnh liệt truyền tới. - Tên kia động thủ rồi! Trong lòng của Dương Khai vui mừng, vội vàng vận chuyển bí thuật Hư Vô, lặng yên không tiếng động nhanh chóng đến gần phương hướng phía trước. Bí thuật Hư Vô của hắn, trừ có hiệu quả trên lẩn tránh một kích trí mạng ra, còn có thể ẩn nặc khí huyết cùng khí tức của mình. Loại bí thuật xuất xứ từ lực lượng không gian này còn lợi hại hơn so với ẩn nặc pháp quyết của đại tông môn bình thường. Trừ phi có võ giả với thực lực cao hơn Dương Khai một đại cảnh giới, dụng tâm dò xét mới có thể phát hiện ra hắn, những người bình thường khác không thể nào nhận ra sự hiện hữu của hắn. Ước chừng phi hành về phía trước nửa canh giờ, cuối cùng Dương Khai cũng chạy đến chỗ nọ. Dưới ánh trăng nơi đó, một chiếc lâu thuyền tuyệt đẹp đang trôi lơ lửng giữa không trung. Trên boong thuyền của lâu thuyền, loáng thoáng có một số bóng người đang nhìn quanh một hướng khác. Trong đó có một đạo thân ảnh, bất ngờ là Phi Thánh Cung thiếu cung chủ Ninh Viễn Thành, về phần những người khác, dĩ nhiên cũng đều là Phi Thánh Cung đệ tử. Mà trong bầu trời khoảng cách lâu thuyền ước chừng nghìn trượng, hai đạo thân ảnh thời khắc này đang dây dưa thành một đoàn, đánh nhau túi bụi.

Dương Khai cẩn thận nhìn, phát hiện hai đạo thân ảnh kia chính là Lưu Ích Chi cùng nam nhân họ Hàn. Bọn họ đánh nhau chết sống vậy cũng có thời gian không ngắn. Ở điều kiện tiên quyết của tu vi cảnh giới giống nhau, so đấu dĩ nhiên chính là nghị lực cùng năng lực ứng biến lên sân. Mà từ tràng diện xem ra hai người làm đều rất tốt, hiển nhiên trải qua không ít đại chiến, theo tình hình này nhìn tiếp, dường như còn phải tiếp tục đánh.
Advertisement
';
Advertisement