Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Xung quanh một mảnh tối đen, Dương Khai cảm giác người mình không ngừng rơi xuống, như vĩnh viễn không tới cuối cùng. Ngẩng đầu nhìn lên, cũng không thấy tia sáng nào.

Dương Khai nhíu mày, dù có chút bất ngờ với tình cảnh hiện tại, nhưng không quá hoảng hốt.

Chuyện ở trong phòng đá, làm hắn hiểu được một chuyện.

Những đỉnh đá đó là môi giới khởi động cơ quan, cho nên hắn không thể dùng thần niệm tra xét được cái gì, chỉ có chạm tới, mới mở ra cơ quan cạm bẫy trong phòng đá.

Nghĩ lại, hẳn là người Liệt Hỏa Điện cũng tiến vào cạm bẫy này, cho nên trong nhà đá mới không thấy bóng người.

Không biết là Khang Tư Nhiên có xuống theo không, không biết bên dưới còn có võ giả Liệt Hỏa Điện hay không.

Hắn không dám sơ ý, vận chuyển lực lượng, chuẩn bị phát hiện không đúng là sẽ đại khai sát giới.

Không lâu sau, phía dưới xuất hiện ảnh sáng, Dương Khai vội thả ra thần thức quét bên dưới, sau đó sắc mặt trở nên cổ quái.

Bởi vì bên dưới lại là một nhà đá, nhưng không giống như hắn nghĩ, trong đó không có võ giả Liệt Hỏa Điện, cũng không bóng người nào.

Một lát sau, Dương Khai rơi vào trong phòng đá, nhìn xung quanh, trống rỗng, trong này còn chẳng có đỉnh đá nào.

Dương Khai còn chưa quan sát kỹ, bên trong phòng đá trào ra dao động năng lượng không bình thường, ở giữa trồi lên một bệ đá.

Bệ đá chầm chậm trồi lên, phát ra tiếng ầm ầm. Dương Khai cảnh giác theo dõi, vẫn chờ đến khi đài đá ổn định, cũng không xuất hiện nguy hiểm gì.

Hắn nhíu mày, chầm chậm đi tới bệ đá.

Đến trước bệ đá, theo bậc thềm đi lên, nhanh chóng lên tới đỉnh.

- Pháp trận? Dương Khai nhướng mày, kinh dị nhìn trên bệ đá bằng phẳng có hoa văn huyền ảo, ở bên trong hoa văn, hắn mơ hồ cảm giác một tia dao động lực lượng không gian.

- Pháp trận truyền tống? Dương Khai rất bất ngờ, nhưng bởi vì thế, hắn lại có thể xác định nếu kích hoạt pháp trận trên bệ đá, vậy có thể đưa hắn đi chỗ khác.

Tuy nhiên pháp trận truyền tống này có khác biệt lớn với những gì hắn học, cho nên Dương Khai không dám tùy tiện ra tay, mà chú ý quan sát kỹ càng.

Quan sát kỹ lưởng, Dương Khai phát hiện bên dưới bệ đá có hàng chữ nhỏ bị bụi phủ mờ.

Hắn cẩn thận phủi tro bụi, hàng chữ nhỏ liền hiện rõ.

- Truyền lực lượng hệ hỏa vào pháp trận, là có thể kích hoạt! Dương Khai lầm bầm đọc lên, không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng đây là pháp trận truyền tống, nhưng vì sao lại cần lực lượng hệ hỏa? Điều này làm cho Dương Khai không rõ, hơn nữa trong phòng đá này xuất hiện một pháp trận đặc thù như thế, có ý nghĩa gì?

Nghĩ một hồi, Dương Khai không hiểu được, dứt khoát bỏ qua.

Hắn cũng có lực lượng hệ hỏa, mặc kệ là thần thức hỏa hay kiếm khí hỏa, đều thuộc lực lượng hệ hỏa, nhưng hắn không tùy tiện khởi động pháp trận, mà lẳng lặng đứng chờ.

Hắn muốn đợi Khang Tư Nhiên, chờ lão xuống rồi cùng hành động.

Nhưng làm Dương Khai thất vọng, là hắn chờ nửa canh giờ, cũng không thấy bóng Khang Tư Nhiên

Khi mình chạm tới cơ quan đỉnh đá, rơi xuống đây, nhất định Khang Tư Nhiên thấy được, với tâm tính của lão, sẽ không bỏ mặc mình. Cho nên Dương Khai dám khẳng định, lão tuyệt đối sẽ chạm vào cơ quan đỉnh đá.

Nhưng thẳng đến giờ vẫn không thấy bóng Khang Tư Nhiên, vậy chỉ có một giải thích - Khang Tư Nhiên tiến vào phòng đá khác.

Phòng đá không chỉ có một gian, bằng không khi mình rơi xuống đã không tới mức chẳng thấy bóng dáng một đệ tử Liệt Hỏa Điện nào.

Có lẽ, tất cả người rơi xuống đều bị tách ra, không thể liên hợp hành động.

Đương nhiên, đây chỉ là Dương Khai kết hợp hiện trạng mà suy đoán, hắn không thể chứng thực.

Nếu không đợi được Khang Tư Nhiên, vậy Dương Khai chỉ có thể hành động một mình. Nghĩ vậy, hắn không chần chờ, vươn tay chạm vào pháp trận, điều động lực lượng hệ hỏa truyền vào đó.

Khí tức nóng bỏng xuất hiện, phòng đá rung lên, những đường nét pháp trận sáng lên.

Dương Khai thấy thế, trong lòng biết đúng rồi, pháp trận này quả thật cần lực lượng hệ hỏa để kích hoạt, liền điên cuồng điều động lực lượng hệ hỏa.

Ầm ầm... Tiếng động vang lên, pháp trận bùng sáng chói lọi bao phủ Dương Khai, đợi cho ánh sáng tan đi, hắn đã biến mất.

- Đây là.... Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện chỗ mình hiện tại cũng là một nhà đá, nếu không có cảm giác truyền tống khi nãy, Dương Khai đã cho rằng mình chưa từng di động.

- Rốt cuộc là cái chuyện gì! Dương Khai cau mày, không thể hiểu nổi.

Trong động phủ xa xưa, có bố trí nhiều trận pháp như thế, điều này có thể hiểu được, không có động phủ võ giả nào lại đi không bố trí những thứ này. Nhưng động phủ chỗ này thì kỳ lạ, rất nhiều phòng đá y chang nhau, mà nhà đá đầu tiên hắn đi qua, chỉ cần truyền lực lượng hệ hỏa vào pháp trận là có thể đi qua bình yên, không có một chút khó khăn, càng không có nguy hiểm, không biết trong phòng đá này thì thế nào.

Đang lúc khó hiểu, tiếng ầm ầm quen thuộc lại vang lên, sau đó Dương Khai nhìn thấy ở giữa phòng đá trồi lên một bệ đá y như khi nãy.

Hắn nhíu mày, đành phải tới đâu thì tới, đi lên bệ đá.

Nhìn vào, Dương Khai khẽ kêu một tiếng.

Bởi vì bệ đá này không có đường vẽ trận pháp, thay vào đó là rất nhiều chỗ lõm.

Các chỗ lõm này đều đặt những dược liệu chủng loại khác nhau.

Những dược liệu này dùng biện pháp đặc biệt bảo tồn, giữa mấy ngàn năm cũng không hỏng, không mất dược tính, nhìn như vừa mới hái xuống.

Dương Khai nhìn qua, phát hiện những dược liệu này đều hiếm thất, mình chỉ nhận ra hai ba phần mười, còn lại đều không biết.

Tiếp theo, hắn chuyển chú ý xuống dưới bệ đá, quả nhiên nhìn thấy hàng chữ nhó. Phủi tro bụi, Dương Khai nhìn hàng chữ đọc ra tiếng: - Chọn ra 15 loại thảo dược có độc, sẽ có thể kích hoạt trận pháp!

- Chọn ra 15 loại? Dương Khai cả kinh, thế mới đếm kỹ số dược liệu trên bệ đá, phát hiện có tổng cộng 25 loại, tức là quá nửa dược liệu có độc.

Chủ nhân động phủ này rốt cuộc muốn làm gì? Đưa ra đề khó như vậy, Dương Khai tràn đầy khó hiểu.

Lắc đầu, hắn tập trung tâm thần, chú ý quan sát 25 loại dược liệu.

Tuy rằng hàng chữ nhỏ trên bệ đá không nói rõ hậu quả nếu chọn sai, nhưng Dương Khai sẽ không tùy ý thử. Động phủ này, mặc kệ có phải của Công Tôn Mộc để lại hay không, cũng tuyệt đối là sở hữu của cường giả Đế Tôn Cảnh.

Thủ đoạn của Đế Tôn Cảnh, Dương Khai không thể suy đoán, một khi chọn sai, có thể sẽ ngã xuống trong này.

Hắn không dám lấy tính mạng của mình đi đùa giỡn, thần sắc nghiêm nghị.

- À! Gốc Thiên Tâm Lan này có độc, gốc Uế Âm Thảo này cũng vậy... Dương Khai nhìn một hồi, lấy ra mấy cây thảo dược mà mình nhận biết, đặt sang một bên.

Toàn bộ quá trình hắn vô cùng cẩn thận, nhưng khi lấy dược liệu không có khởi động cấm chế gì, xem ra mình chọn đúng.

Không lâu sau, hắn chọn ra 3 loại dược liệu có độc.

Những dược liệucòn lại, hắn đều không biết, một mặt là vì kiến thức nông cạn với sản vật Tinh Giới, mặt khác là vì những thảo dược này rất hiếm thấy.

Dù cho luyện đan sư bản thổ Tinh Giới đến đây, cũng không dám nói có thể biết hết thảo dược trong này.

Tuy nhiên Dương Khai là luyện đan sư, tự nhiên có nghiên cứu dược liệu, các loại dược liệu đều có quy luật cùng đặc thù dược tính riêng, cho nên dù hắn không nhận ra phần lớn dược liệu, vẫn không cản trở hắn suy đoán những dược liệu nào có độc.

Tới gần các dược liệu, ngửi kỹ, Dương Khai nhanh chóng chọn ra mấy gốc dược liệu có độc.

Những dược liệu này có chứa độc tính rất nhỏ, người thường không thể thông qua mùi mà suy đoán ra, chỉ có luyện đan sư quanh năm tiếp xúc dược liệu, hoặc có nghiên cứu sâu, mới có bản lĩnh này.

Loay hoay một hồi, Dương Khai lại chọn ra 7-8 gốc, nhưng còn hơn một nửa so với con số 15 loại.

Nhưng các dược liệu còn lại, không cách nào suy đoán ra có độc hay không.

Dương Khai ngẫm nghĩ, cảm thấy đành phải tự thử, dùng miệng lưỡi tự cảm nhận.

Nghĩ thế, hắn không chần chờ, dùng tay bấm ra một chút nhỏ trên cánh hoa lam nhạt, bỏ vào miệng nhấm.

Ngay sau đó, Dương Khai biến sắc, sắc mặt tái nhợt, vừa nhai nát mẩu hoa kia, hơi lạnh thấu tận im tràn đầy miệng, suýt đông cứng cả lưỡi hắn.

Dương Khai hoảng hốt vận chuyển lực lượng, khó khăn lắm mới hóa giải được.

- Tuy rằng rất lợi hại, nhưng cái này không có độc! Một lát sau, Dương Khai kiêng kỵ nhìn đóa hoa lam nhạt, không biết nó là loại dược liệu gì, ẩn chứa tính hàn khổng lồ như thế.

Nếu đã xác định, hắn chuyển mắt sang gốc dược liệu tiếp theo.

Y theo cách cũ bỏ vào miệng, sau đó Dương Khai ngồi xuống, mặt lúc xanh lúc tím, biểu tình vặn vẹo, đang chịu đựng giày vò cực lớn.

Chừng một nén nhang sau, hắn há miệng phun ra một ngụm máu đen, khí tức cũng suy sụp.

- Độc tính thật là hung mãnh! Dương Khai tràn đầy sợ hãi, vừa rồi hắn chỉ nhấm một chút xíu đã bị độc này hại, nếu như nuốt hết gốc thảo dược đó, vậy sẽ lập tức mất mạng.
Advertisement
';
Advertisement