Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bốn chữ Quỷ Thủ Thân Đồ vừa hô lên, nhóm võ giả Tần gia đều thoáng cái sắc mặt đổi thành trắng bệch, không nói lời nào, đồng loạt thúc giục lực lượng bản thân, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Mà thiếu nữ áo tím kia trong đôi mắt xinh đẹp đồng dạng lóe lên vẻ bối rối.

Nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng kiến thức lịch duyệt lại rất uyên bác, huống chi, võ giả ở phụ cận Phong Lâm Thành, chỉ sợ không có mấy người không biết Quỷ Thủ Thân Đồ.

Người này là một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng cũng không biết tu luyện tà công gì, làm người cực kỳ thâm độc tàn ác, hàng năm ở chung quanh Phong Lâm Thành làm càn làm quấy, dựa vào tu vi Đạo Nguyên Cảnh cường đại của mình, giết người cướp của của những người thực lực yếu ớt.

Đối với rất nhiều võ giả mà nói, bốn chữ Quỷ Thủ Thân Đồ này đại biểu là một loại tai nạn! Một khi ở bên ngoài đụng phải người này, thì nói rõ cách cái chết không xa.

Hơn nữa người này cũng không phải lẻ loi một mình, cũng không biết từ nơi nào mua chuộc một nhóm dưới tay thực lực không tầm thường, mỗi người đều có tu vi Hư Vương Cảnh, người bình thường đụng phải bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, chỉ có nghển cổ chịu chết.

Người này chẳng những thâm độc tàn ác, nhưng lại vô cùng cơ trí. Trong phủ thành chủ với thành chủ Đoàn Nguyên Sơn cầm đầu, nhiều lần phái ra cường giả truy lùng tiễu trừ người này, đều không thể thành công. Chỉ có một lần cơ hội, cũng chỉ là đánh lão bị thương nặng, lại để lão trốn khỏi một kiếp.

Từ sau ngày đó, Quỷ Thủ Thân Đồ dường như đàng hoàng an phận một thời gian. Tuy nhiên người thông thạo tin tức một chút đều biết, cũng không phải lão an phận, mà là không phải không chút kiêng kỵ giống như trước đây, giờ này lão xuống tay với đối thủ, đều là hạng người không có bối cảnh không có núi dựa, lão không đi trêu chọc đệ tử tông môn gia tộc chung quanh Phong Lâm Thành nữa.

Bởi vậy, cường giả trong những gia tộc và tông môn kia cũng lười đi để ý tới người này. Mà phủ thành chủ cũng không có khả năng cứ mãi không ngừng nghỉ đuổi giết người này. Cộng thêm người này giảo hoạt như hồ ly... nên mới tiêu dao đến ngày nay.

Nhắc tới cũng là trùng hợp, Dương Khai lựa chọn chỗ tấn thăng chỉ cách điểm tụ tập của Thân Đồ và những thủ hạ của lão cũng không xa, cho nên vừa có động tĩnh truyền ra, lão liền cho người đi dò xét.

Hiểu rõ Dương Khai là một võ giả không có bối cảnh không có chỗ dựa, lại đang đột phá đến thời điểm khẩn yếu quan trọng, đám người kia sao còn có thể bỏ qua? Tự nhiên là đồng loạt ra quân, chuẩn bị một cuộc làm ăn lớn.

Nhưng lại ở chỗ này đụng phải một nhóm người của Tần gia.

Nghe nam nhân trung niên kia hoảng sợ kêu to, lão già đầu hói cười lạnh một tiếng: - Nếu biết danh tiếng của lão phu mà còn dám đến đây, các ngươi đúng là muốn chết mà!

Lão vừa mở miệng nói chuyện, các võ giả Hư Vương Cảnh đi theo bên cạnh, cũng đều gương mặt bất thiện nhìn sang, rất có xu thế chỉ cần lão già ra lệnh một tiếng là ập tới vây công.

Nam nhân trung niên hơi biến sắc, gian khổ nuốt nước miếng một cái. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Thiếu nữ áo tím sau một hồi thở dốc, dường như lấy lại chút sức lực, lúc này mới hé miệng cười, nhẹ giọng nói: - Thì ra là Thân Đồ tiền bối đại danh đỉnh đỉnh, vãn bối có mắt không tròng đụng phải tiền bối, còn xin tiền bối không lấy làm phiền lòng!

- A? Thân Đồ nheo cặp mắt tam giác, nhìn thiếu nữ áo tím một cái, cười hắc hắc quái dị nói: - Ở trước mặt lão phu còn có thể trấn định tự nhiên như thế, đứa nhỏ này lá gan không nhỏ, ngươi là con cái nhà ai?

Thân Đồ hàng năm trà trộn ở chung quanh Phong Lâm Thành, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra thiếu nữ áo tím có chút lai lịch, nếu không cũng sẽ không ứng đối trôi chảy như thế. Nếu không vì nguyên nhân này, lão đâu thèm dài dòng với thiếu nữ áo tím? Với cá tính của lão, chỉ sợ sớm đã vung tay vung chân giết chóc một trận rồi.

- Vãn bối họ Tần! Thiếu nữ áo tím nhẹ giọng đáp.

- Họ Tần! Thân Đồ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: - Lão phu nghe nói trong Tần gia ở Phong Lâm Thành, có một tiểu nha đầu tuổi nhỏ bệnh hoạn tên là Tần Ngọc, lại rất thông minh lanh lợi, rất được lão thất phu Tần Triêu Dương kia yêu thích, vì thế thậm chí còn cố ý đi tới chỗ sâu trong đầm lầy Hắc Huyết tìm một quả Khai Dương Quả kéo dài tánh mạng cho nàng... nói vậy hẳn chính là ngươi thì phải?

Thiếu nữ áo tím ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu nói: - Tiền bối mắt sáng, vãn bối chính là Tần Ngọc, được lão tổ yêu ái mới có thể sống tạm đến nay!

- Ha Ha Ha... Thân Đồ cười một tràng quái dị: - Tiểu nha đầu quả nhiên xuất sắc, đối mặt với lão phu mà cũng có thể mặt không đổi sắc! Không trách được lão thất phu Tần Triêu Dương yêu thích ngươi như vậy. Bất quá... tiểu nha đầu ngươi tìm lão phu có chuyện gì?

Tần Ngọc nhíu đôi chân mày, trầm ngâm chốc lát nói: - Nếu tiền bối hỏi tới, vậy vãn bối liền nói thẳng: đây là tiền bối muốn đi tìm người kia gây phiền toái sao?

Thân Đồ híp mắt lại, không mặn không lạt nói: - Đúng thì thế nào?

Tần Ngọc nói: - Tiền bối có thể bỏ qua cho người kia không?

Thân Đồ nhếch miệng, nói: - Cho ta một lý do xem!

- Người kia là một vị khách khanh của Tần gia ta, cho nên... Tần Ngọc nhỏ giọng đáp: - Cho nên còn xin tiền bối nhẹ tay nương tình, ngày khác Tần gia ta nhất định tới cửa nói lời cảm tạ!

- Khách khanh của Tần gia? Thân Đồ toét miệng cười, nụ cười chế giễu, nói: - Tiểu nha đầu, ngươi là người thông minh, nhưng cũng không cần xem người khác là kẻ ngốc! Người này nếu thật là khách khanh của Tần gia, sao lại chọn loại địa phương này đột phá tấn thăng? Nếu thật sự là khách khanh của Tần gia, lão thất phu Tần Triêu Dương kia còn không phải tự mình bảo vệ cho hắn? Ngươi thật tưởng lão phu là dễ lừa như vậy sao?

Bị người ngay mặt nói toạc ra, Tần Ngọc cũng không có vẻ lúng túng chút nào, mỉm cười nói: - Tiền bối mắt sáng như đuốc, chút kỹ xảo nhỏ của vãn bối quả nhiên không qua mắt được ngài. Tuy nhiên... giờ này tuy rằng hắn không phải khách khanh của Tần gia ta, cũng không đại biểu sau này không phải... Có thể xin tiền bối giơ cao đánh khẽ hay không...

Tần Ngọc lời còn chưa nói hết, liền bị Thân Đồ giơ tay cắt ngang.

Thân Đồ lạnh lùng nhìn nàng, trong cặp mắt tam giác tản ra một loạt tia sáng lạnh, nói: - Tiểu nha đầu! Lần này lão phu nhìn ở mặt mũi của Tần Triêu Dương, không tính toán cùng ngươi. Nếu còn dám dây dưa thì đừng trách lão phu xuống tay vô tình!

Khi nói chuyện, lão phất tay một cái, một lực lượng khổng lồ quét thẳng tới hướng Tần Ngọc.

Tần Ngọc biến sắc, vội vàng thối lui ra sau.

Mấy Hư Vương Cảnh vây quanh bên cạnh nàng một mực cảnh giác, thấy vậy, đồng loạt lắc mình cản ở trước mặt nàng đón đỡ, kèm theo một tràng tiếng kêu rên, mấy người đồng thời thụt lùi mấy bước mới đứng vững thân hình.

Sau đó nhìn lại phía trước, Thân Đồ đã dẫn một đám người nhanh chóng bay đi.

Đám người nam nhân trung niên mặt còn sợ hãi, quay đầu lại nhìn Tần Ngọc, nói: - Tiểu thư không sao chứ?.

Tần Ngọc lắc lắc đầu, nói: - Nhờ có các vị bảo vệ, ta không có chuyện gì, chỉ đáng tiếc là người kia...

Ánh mắt của nàng nhìn ra hướng xa xa, sắc mặt ảm đạm.

Nam nhân trung niên nói: - Thật ra cũng không có gì đáng tiếc, người kia chỉ sợ là không thể vượt qua được năng lượng thiên địa thanh tẩy lần này, chết sớm một khắc hay chết chậm một khắc cũng không có khác biệt... tiểu thư đã hết lòng hết sức. Lần sau tiểu thư nhất thiết không nên trêu chọc những người như Quỷ Thủ Thân Đồ, lần này lão nhìn mặt mũi của lão tổ tha chúng ta một đường sống, lần sau chúng ta sẽ không có vận may như vậy!

- Ta biết, là ta làm liên lụy tới mọi người! Tần Ngọc nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ở đàng xa, Dương Khai dường như không hề phát hiện gì với chuyện này, vẫn như cũ đang đắm chìm trong cảm ngộ võ đạo thiên đạo, đắm chìm trong đột phá gông cùm xiềng xích của Đạo Nguyên Cảnh.

"Xoạt xoạt..."

Truyền đến tiếng động liên tiếp, Thân Đồ dẫn theo mười mấy Hư Vương Cảnh, đồng loạt hiện thân ở bên cạnh Dương Khai.

Cảm nhận được dao động năng lượng cuồng bạo ở chỗ này, lại ngẩng đầu nhìn về phía cái phễu màu đen to lớn trên bầu trời, cường đại như Thân Đồ cũng không khỏi mặt hơi biến sắc.

Lão cũng là từng đi qua từ bước này, nhưng năm đó thời điểm lão tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh, động tĩnh đâu có to lớn như vậy? Chỉ sợ còn kém cả một phần mười của đối phương. Cho dù là hiện tại cho lão đi thừa nhận năng lượng thiên địa thanh tẩy như vậy, lão cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần có thể bình yên vượt qua.

- Sư tôn! Nơi này quá kinh khủng, chúng ta mau mau ra tay rồi rời đi!

Một bên cách đó không xa, một võ giả Hư Vương Cảnh trên trán toát mồ hôi lạnh, cả người phát run, tựa hồ bị uy thế của thiên địa kia áp chế cực kỳ gian khổ.

Những người khác cũng đều vẻ mặt không thoải mái. Vừa bước vào nơi này, bọn họ liền cảm giác có điều gì đó không đúng, lực lượng pháp tắc quanh quẩn ở bốn phía vừa nồng đậm vừa hỗn loạn, làm cho lực lượng trong cơ thể bọn họ vận chuyển đều có chút trì trệ không rõ.

Nghe vậy, Thân Đồ gật gật đầu, hướng về phía Dương Khai khoanh chân ngồi dưới đất, nói: - Tiểu tử, muốn trách cũng chỉ trách ngươi vận mệnh không tốt, lại lựa chọn ở loại địa phương này tấn thăng... Kiếp sau làm người cẩn thận một chút đi!

Dứt lời, lão chợt vung tay lên đánh tới.

Thấy lão hành động, lập tức liền có võ giả Hư Vương Cảnh đánh ra đạo đạo tia sáng võ kỹ, đánh váo phía Dương Khai.

Nhưng còn không đợi những ánh sáng này chạm tới thân thể Dương Khai, cách chừng ba trượng bên ngoài cơ thể hắn lại bất thình lình nổi lên một tầng hào quang chói mắt, tia sáng kia hiện ra có hình trứng, phủ chụp toàn thân Dương Khai ở trong đó.

"Rầm Rầm Rầm..."

Tất cả công kích đều rơi trên quầng sáng này, bắn tung tóe ra các gợn sóng, lại không thể phá hủy mảy may.

Thấy tình hình như thế, mọi người đều sửng sốt.

Đúng lúc này, hai mắt Dương Khai một mực nhắm chặt từ từ mở ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người, thản nhiên nói: - Tại sao luôn có người như các ngươi, ngại mình sống quá lâu, nóng lòng muốn chết vậy?

Tất cả Hư Vương Cảnh bị hắn nhìn vào mắt, đều không khỏi từ trong lòng sinh ra cảm giác ớn lạnh cả người, phảng phất có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra.

Trong lúc mọi người ở đây đang thất thần, Dương Khai lại phất tay một cái.

Kèm theo một tràng tiếng vang "xùy xùy", từng đạo Nguyệt Nhận thản nhiên bắn nhanh ra.

- Không xong, mau tránh! Có người thất thanh hét to.

Nhưng tốc độ của Nguyệt Nhận nhanh biết bao, không đợi đám người này có thời gian phản ứng đã tập kích tới trước người.

Mặc dù có võ giả theo bản năng vận lên lực lượng hộ thân, nhưng những lực lượng hộ thân này ở trước mặt Nguyệt Nhận giống như tờ giấy mỏng manh, không chịu nổi một kích.

Nguyệt Nhận đen như mực xẹt qua, lập tức liền truyền ra tiếng võ giả kêu rên.

Không có máu tươi vẩy bắn ra, nhưng khi những võ giả kia nhìn ra hướng bốn phía, lại là mặt biến sắc.

Bởi vì trên thân thể đồng bạn bên cạnh mình, ở các bộ vị bất đồng lại xuất hiện những khe hở hình trăng lưỡi liềm, miệng vết thương kia trông thật bằng phẳng, nhưng vốn chỗ nên tồn tại máu thịt lại không biết đi nơi nào, không thấy thịt nát và xương cốt, dường như là bị đày tới trong hư không.

Xuyên qua những miệng vết thương quỷ dị kia, ập vào tầm mắt là nội tạng nhè nhẹ nhúc nhích.

Công kích thị giác mãnh liệt như thế khiến vài võ giả hoảng sợ kêu to.

"Phốc Phốc Phốc..."

Cho đến lúc này, mới truyền ra tiếng động của máu tươi phun ra... chỉ thoáng cái, ở chung quanh chỗ Dương Khai, các võ giả kia lần lượt ngả xuống với vẻ mặt không thể tin, miệng vết thương phun ra máu tươi xen lẫn nội tạng vỡ nát... cảnh tượng cực ký tanh máu...
Advertisement
';
Advertisement