Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Gia chủ Khương gia, Khương Lâm cùng tất cả trưởng lão đều xuất hiện nghênh đón, hiển nhiên là rất nể mặt Dương Khai. Thấy vậy, Dương Khai không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm quyền nói:

- Đêm khuya đến thăm, đúng là bất đắc dĩ, quấy rầy Khương gia chủ cùng chư vị, xin chư vị chớ trách tội.

- Nói gì vậy chứ, Dương đan sư có thể tới Khương gia ta, đã là may mắn của Khương gia, ta hoan nghênh còn không kịp, sao lại nói là quấy rầy chứ? Khương Lâm hết sức nhiệt tình, cười ha ha, rồi nghiêng người đưa tay ra hiệu nói:

- Dương đan sư, mời vào bên trong nói chuyện.

Dương Khai khẽ gật gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất, rồi dưới sự hướng dẫn của Khương Lâm, trực tiếp bước vào bên trong Khương gia.

Trong chốc lát, mọi người đã đi tới đại điện tiếp khách của Khương gia, phân chủ khách ngồi xuống, trà thơm đã sớm có người chuẩn bị, dâng lên.

Khương Lâm nhiệt tình chiêu đãi, Dương Khai cũng nhấp vài ngụm trà, không khỏi khen vài câu.

Khương Lâm làm như không phát hiện ra, cười ha hả nói:

- Sớm đã nghe đại danh Dương đan sư của Linh Đan Phường, nhưng vẫn chưa có duyên nhìn thấy, không ngờ hôm nay Dương đan sư lại đích thân đến Khương gia ta, thật là làm cho Khương mỗ vui mừng ngoài ý muốn mà.

Dương Khai tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nói:

- Khương gia chủ đã nghe nói về ta sao?

Hắn vốn tưởng rằng trước đó Khương Lâm chỉ nói khách sáo vài câu, không ngờ lão thực sự biết hắn.

Khương Lâm mỉm cười nói:

- Đại danh của Dương đan sư, tại Phong Lâm Thành chỉ cần người có chút địa vị đều biết. Không nói gạt ngươi, Nguyên Ngưng đan ngươi luyện chế ra, Khương gia ta đã mua sắm không ít, rất nhiều đệ tử đạt được lợi ích từ đó. Mà việc Dương đan sư lấy sức một mình, giúp cho Linh Đan Phường thoát khỏi vận rủi, ta cũng đã sớm nghe qua.

Nghe lão nói như vậy, lúc này Dương Khai mới hiểu ra.

Tuy nói hắn luyện đan tại Linh Đan Phường mấy tháng không hề ló mặt ra, nhưng sự cố ở Linh Đan Phường lại không thể qua mắt được những địa đầu xà này tìm hiểu. Nếu vậy lão có thể biết về Dương Khai cũng không có gì kỳ lạ.

- Đan sư ở Phong Lâm Thành không nhiều, đan sư có thể luyện chế được Nguyên Ngưng đan lại càng hiếm có, tuy Dương đan sư không muốn nổi danh, nhưng danh tiếng của ngươi đã sớm được lan truyền ra ngoài rồi. Khương Lâm cười ha ha, rồi bỗng nhiên thay đổi thái độ, có ý dò xét nói:

- Tuy nhiên, nghe nói hiện tại Dương đan sư đã rời khỏi Linh Đan Phường, không luyện đan cho Linh Đan Phường nữa phải không? Tin tức này không biết là thật là giả...

Dương Khai cũng không định che giấu, gật gật đầu nói:

- Không sai, lúc đó ta cùng với Khang chưởng quỹ đã từng có ước định, chỉ luyện đan cho Linh Đan Phường hai tháng mà thôi, hiện giờ kỳ hạn cũng đã sớm qua rồi.

- Thật sao? Khương Lâm mừng rỡ.

Chẳng những Khương Lâm tỏ ra vui mừng, mà ngay cả các trưởng lão của Khương gia ngồi bên kia cũng đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Dương Khai, tựa như hắn là một vị tuyệt sắc giai nhân vậy.

Thấy vậy, Dương Khai nhướng mày nói:

- Luyện đan cũng không phải phương hướng tu luyện chính của ta. Cho nên ta cũng không định một mực phát triển ở lĩnh vực này.

- Vậy sao... Khương Lâm là người từng trải, sao không hiểu hàm ý trong lời nói của Dương Khai chứ, lão có chút thất vọng nói:

- Nếu Dương đan sư đã lựa chọn như vậy thì thật đáng tiếc, ừm, không biết lần này Dương đan sư đến Khương gia là vì chuyện gì? Nếu Khương gia ta có thể giúp được một tay, nhất định sẽ không từ chối.

Tuy Dương Khai đã nói như vậy, nhưng dù sao hắn vẫn là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, quan hệ tốt với người như vậy đối với Khương gia cũng không có hại gì, Khương Lâm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ? Lão cũng biết, nếu Dương Khai đã tới Khương gia nhất định là có chuyện gì đó cần tới Khương gia.

Dương Khai trầm ngâm một lát, nói:

- Nếu Khương gia chủ đã hỏi tới, ta cũng xin được mạn phép nói, lần này ta tới quý gia tộc, chính là muốn tìm người.

- Tìm người sao? Khương Lâm nhướng mày, những trưởng lão khác cũng đều tỏ ra nghi hoặc, không biết Dương Khai tới Khương gia tìm ai.

Khương Lâm hỏi:

- Không biết người Dương đan sư muốn tìm là ai?

- Một tiểu cô nương, khoảng 16, 17 tuổi, tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong... Dương Khai miêu tả một số đặc điểm nhận dạng của Trương Nhược Tích ra.

Trong lúc hắn nói chuyện, mi mắt của một lão giả sắc mặt đỏ hồng bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Thần thức Dương Khai lập tức bắt được chi tiết này, trong lòng vừa động, như có điều suy nghĩ nhìn lão một cái. Trưởng lão kia liền làm ra vẻ bình tĩnh, không chút phản ứng.

Sau khi nghe Dương Khai miêu tả, Khương Lâm nhìn mọi người đang ngồi hỏi:

- Khương gia chúng ta có một tiểu cô nương như vậy không?

Một lão giả ngồi ở phía dưới Khương Lâm lập tức đứng dậy, ôm quyền nói:

- Bẩm gia chủ, Khương gia ta có lẽ là có một tiểu cô nương như vậy, cũng không biết có phải là người Dương đan sư muốn tìm hay không.

- Tốt, vậy thì cho người dẫn tới để Dương đan sư nhìn xem, nếu đúng là người Dương đan sư muốn tìm kia, Khương gia ta tất nhiên sẽ không giữ lại. Khương Lâm sảng khoái nói.

- Không cần. Dương Khai còn chưa lên tiếng, Mạc Tiểu Thất vẫn một mực im lặng ngồi ở bên cạnh, chợt phất tay áo nói:

- Người chúng ta muốn tìm, không có ở đây.

Khương Lâm không khỏi nhíu nhíu mày, liếc nhìn Mạc Tiểu Thất một cái rồi lại nhìn Dương Khai, nghi vấn nói:

- Dương đan sư, đây là ý gì? Nếu các ngươi tới Khương gia ta tìm người, vậy tại sao lại nói người cần tìm không có ở Khương gia ta? Quả thực Khương mỗ cảm thấy rất hồ đồ.

- Chẳng lẽ trước đó các ngươi đã lặng lẽ dò xét qua Khương gia ta, nên mới có thể xác định như vậy? Một trưởng lão Khương gia bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hơi đổi, trầm giọng quát.

Những người khác nghe vậy, cũng sa sầm sắc mặt xuống, tỏ vẻ không vui nhìn Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất lập tức nhận ra vừa rồi mình đã lỡ lời, không khỏi rụt cổ lại, tựa như có tật giật mình vậy.

Dương Khai vẫn bình tĩnh như thường, mở miệng nói:

- Chư vị không nên hiểu lầm, chỉ là ta đã hạ một chút cấm chế trên người tiểu cô nương kia, chỉ cần khoảng cách không quá xa, đều có thể cảm ứng được, cho nên mới nói như vậy.

- Thì ra là thế! Khương Lâm chợt hiểu ra, gật gật đầu rồi nói:

- Nhưng nếu nói như vậy, sao Dương đan sư còn tới Khương gia ta tìm người chứ?

- Là như vậy... Dương Khai thở dài nói:

- Trước đó có người thấy được tiểu cô nương kia đi cùng người của Khương gia vào trong Khương phủ, cho nên Dương mỗ mới mạo muội đi tới đây quấy rầy. Chỉ là không biết vì sao mà hiện tại nàng lại không ở đây. Nếu chư vị đang ngồi có ai biết tung tích của nàng, xin hãy nói ra, Dương mỗ vô cùng cảm kích!

- Có người thấy được sao? Là ai thấy được? Vị trưởng lão Khương gia lúc trước vừa lên tiếng lại cáu kỉnh chất vấn.

- Chuyện này quả thực không thể nói ra được! Dương Khai lắc lắc đầu, hắn không thể khai thiếu phụ kia ra được, hơn nữa, theo hắn dự đoán, lúc này thiếu phụ kia chỉ sợ đã rời khỏi Phong Lâm Thành rồi.

- Đơn phương bịa đặt! Trưởng lão Khương gia kia giận dữ phất tay áo nói:

- Nếu Khương gia ta thật sự có tiểu cô nương kia thì giấu làm gì chứ? Khương gia ta cũng sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy được.

- Không ai nói các ngươi làm chuyện xấu xa cả.

Mạc Tiểu Thất nghe vậy bỉu môi nói.

- Ngươi... Vị trưởng lão Khương gia kia giận dữ không nói nên lời.

- Hừ. Khương Lâm cũng nhíu mày, vung tay lên, trừng mắt nhìn trưởng lão kia một cái, lúc này mới quay đầu nhìn Dương Khai nói:

- Dương đan sư, chuyện tiểu cô nương kia vào Khương gia cũng không phải ngươi tận mắt nhìn thấy, mà chỉ là tin ngoài lề thôi, sao có thể cho là thật được chứ? Hơn nữa, nếu ngươi và tiểu cô nương kia có cấm chế cảm ứng, thì rốt cuộc nàng ta có ở Khương phủ hay không, ngươi phải rõ ràng hơn ai hết chứ.

Dương Khai gật gật đầu:

- Ta biết, chuyện này có lẽ khiến chư vị hơi khó chịu, nhưng tiểu cô nương kia rất quan trọng đối với ta.

- Như vậy đi Dương đan sư, nếu chuyện này đã liên lụy đến Khương gia ta, dĩ nhiên Khương mỗ sẽ không thể ngồi yên không quản đến. Khương gia ta ở Phong Lâm Thành ít nhiều cũng có chút thực lực, chúng ta có thể giúp ngươi tìm hiểu một chút, nếu có thể tìm được tung tích tiểu cô nương kia, chứng minh Khương gia ta trong sạch thì không còn gì tốt hơn. Không biết ý của Dương đan sư ra sao?

Dứt lời, Khương Lâm nhìn Dương Khai với ánh mắt sáng quắc.

Dương Khai híp mắt lại, một hồi lâu sau mới khẽ gật đầu nói:

- Vậy làm phiền Khương gia chủ rồi, nếu Khương gia có thể dẫn tiểu nha đầu kia an toàn không tổn hại gì tới trước mặt Dương mỗ, Dương mỗ có thể đáp ứng luyện chế linh đan cho Khương gia một tháng! À, quên nói cho Khương gia chủ biết, hiện tại Dương mỗ đã là đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm rồi, nếu may mắn, luyện chế linh đan cấp Đạo Nguyên cũng không thành vấn đề.

Từ ngày Dương Khai luyện chế được Đạo Nguyên đan, hắn cũng đã trở thành một vị luyện đan sư cấp Đạo Nguyên.

Dù là ở trong Tinh Giới, luyện đan sư cấp Đạo Nguyên cũng vô cùng quý hiếm, dĩ nhiên Dương Khai không thể tùy tiện nói cho người ngoài biết, chỉ cần dùng thân phận đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm đã đủ rồi.

Quả nhiên, hắn vừa nói ra, vẻ mặt của toàn bộ đám người Khương gia đều run lên.

- Đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm?

- Luyện chế linh đan một tháng sao?

Ngay cả bản thân Khương Lâm cũng kích động lên, mặc dù lão biết, người có thể trở thành đan sư của Linh Đan Phường tối thiểu cũng phải là cấp Hư Vương, nhưng thật sự không ngờ Dương Khai lại là đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm!

Một vị đan sư như vậy đối với bất kỳ một gia tộc nào đều có sức hấp dẫn rất lớn, nếu có thể giao hảo và được hắn trợ giúp, đối với tương lai phát triển của gia tộc sẽ có lợi ích rất to lớn.

Nếu sau này lão có thể tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, vậy thì địa vị của Khương gia không phải là sẽ càng lên cao hay sao.

Trong lúc nhất thời, Khương Lâm cùng không ít trưởng lão Khương gia đều hít thở dồn dập.

- Nhưng nếu nha đầu kia có tổn hại gì, hắc hắc hắc... Ai ra tay đối với nàng, ta sẽ khiến cho gia tộc của người đó chó gà không tha, tiêu diệt toàn tộc!

Dương Khai vừa nói xong, nguyên một đám người Khương gia sắc mặt chợt biến đổi, mỗi người đều trở nên lạnh lùng.

Khương Lâm hơi nhăn mặt lại, lúc này mới cười nói:

- Nếu kẻ dẫn tiểu cô nương kia biết nàng cùng Dương đan sư có quan hệ sâu xa tới mức này, chắc chắn sẽ không dám vô lễ đối với nàng, mời nàng làm thượng khách còn không kịp ấy chứ.

- Chỉ hy vọng như thế! Dương Khai khẽ gật gật đầu, sau khi nói xong liền đứng dậy ôm quyền nói:

- Lần này đã quấy rầy rồi, Dương mỗ cáo từ, chư vị không cần tiễn!

Sau khi nói xong, hắn liền nháy mắt ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất, rồi dưới ánh mắt chăm chú của đám người Khương gia, hai người liền nhanh chóng rời khỏi.

Trong điện tiếp khách, không khí có chút ngưng trọng, Dương Khai đã đi khỏi khá lâu nhưng vẫn không có ai lên tiếng nói chuyện. Những cao tầng của Khương gia chỉ lặng lẽ nhìn nhau, muốn nhìn thử xem có ai biết được tin tức này không.
Advertisement
';
Advertisement