Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ba con yêu thú đỉnh phong mặc dù bất phàm, nhưng số lượng cường giả Hư Vương Cảnh Khương gia cũng không ít, trong đó lại không thiếu cấp bậc Hư Vương tam tầng cảnh, cho nên vừa đánh nhau thế lực của hai bên cũng cân bằng.

Nhưng sau khi nghe Mạc Tiểu Thất nói, trong lòng tất cả mọi người Khương gia đều hồi hộp, không khỏi không nhìn nhau, có chút không nói nên lời lệ ngưng nghẹn…

Riêng ba con yêu thú đã làm cho bọn họ bó tay bó chân, nếu là Tiểu Bạch Tiểu Hoàng Tiếu Thanh Tiểu Lục lại long trọng ra sân, người Khương gia nào có sức đánh trả.

Mà đúng lúc này, Khương Lâm như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vừa tránh né Xích Hỏa Kỳ Lân công kích mãnh liệt, vừa hoảng sợ nhìn túi bên hông Mạc Tiểu Thất, thất thanh nói:

- Túi linh thú! Cô nương ngươi là người Linh Thú Đảo?

Cho tới giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng nhớ ra lai lịch của cái tủi vải nhỏ kia.

Đừng xem thường cái túi vải nhỏ không bắt mắt chút nào này, nhưng nó lại là sản vật độc đáo của Linh Thú Đảo! Cũng chỉ có cường giả Linh Thú Đảo, mới thông qua bí pháp, chế tạo ra khí cụ có thể chứa yêu thú như vậy.

Hơn nữa, túi linh thú bên ngoài chưa bao giờ bán, người bên ngoài muốn mua một cái đều là không thể nào, trái lại Mạc Tiểu Thất, bên hông treo một đống lớn ngổn ngang, nếu nói nàng không có lấy một điểm quan hệ với Linh Thú Đảo sao có thể lại có được nhiều túi linh thú như vậy?

Mà Linh Thú Đảo, có đại danh đỉnh đỉnh trong cả Tinh Giới, nó mặc dù không khổng lồ bằng Tinh Thần Cung, U Hồn Cung, đệ tử môn hạ rất nhiều, nhưng nó cũng là thế lực siêu nhiên một phương!

Không có nó, người Linh Thú Đảo, hoặc là nói đảo chủ, liền như là một trong mười Đại Đế Tôn Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, Thú Vũ Đại Đế!

Nghe đồn, trên linh thú đảo kia tồn tại rất nhiều yêu thú mà bên ngoài khó gặp. Thậm chí ngay cả thượng cổ thánh linh, cũng ở đó an cư lạc nghiệp, trên đảo chim bay cá nhảy, đếm không biết.

Cho nên mặc dù Linh Thú Đảo chỉ là một hòn đảo, Thú Vũ Đại Đế cũng không có mở rộng cửa lớn, chiêu thu môn đồ, nhưng lực uy hiếp của Linh Thú Đảo tại Tinh Giới, không kém chút nào so với U Hồn Cung và Tinh Thần Cung có mười đại Đế Tôn trấn giữ.

Chỉ có điều, Linh Thú Đảo là ở rất xa trong bờ biển Đông Vực rộng vô biên kia, khoảng cách từ Nam Vực chừng hàng tỉ dặm. Khương Lâm ban đầu cũng không có đem thân phận Mạc Tiểu Thất liên hệ với Linh Thú Đảo.

Nhưng thân là chủ một nhà. Thời khắc này sau khi nhìn thấy Mạc Tiểu Thất thi triển ra nhiều thủ đoạn thần kỳ, sao có thể không đoán được?

- Cô nương, lão nhân gia Thú Vũ Đại Đế có quan hệ thế nào với ngươi? Khương Lâm thấy Mạc Tiểu Thất không trả lời, lại tranh thủ thời gian hỏi một câu.

Dù sao theo hắn biết. Linh Thú Đảo cũng không có chiêu môn đồ rộng rãi. Có thể sinh sống trên Linh Thú Đảo. Đều là người có chút quan hệ với Thú Vũ Đại Đế, Mạc Tiểu Thất nếu quả thật đến từ Linh Thú Đảo, vậy nàng nhất định là thân nhân hoặc là một trong vài đệ tử của Thú Vũ Đại Đế.

Thân thế như vậy. Khương gia có chỗ nào trêu chọc được? Còn không xem nàng như bà cô mà thờ phụng.

Mạc Tiểu Thất chỉ là đứng trong màn nước Nhược Thủy Châu, một tay ôm Tiểu Bức trong ngực, một tay vuốt ve nó, nghe vậy giương mắt nhìn trời, một bộ dáng xa cách.

Mà nững người Khương gia khác sau khi nghe được Khương Lâm nói chuyện, cũng là thần sắc đại biến, mỗi người đều cảm giác một cỗ hàn khí hướng thẳng sau gáy, nào còn có cái tâm tư gì đi ứng phó công kích của những yêu thú kia?

Thế thăng bằng lập tức bị đánh vỡ.

Đầu tiên là một trưởng lão Khương gia không có chú ý, trúng một quả cầu lửa của Xích Hỏa Kỳ Lân, đứng tại chỗ kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bị đốt tan, sau đó là một Khương gia chấp sự bị bàn tay Ngân Mao Sư Hổ chụp thành bánh thịt, máu tươi rơi đầy đất, tử trạng thê thảm không nỡ nhìn.

Từ Lam Tình Mặc Lân Giao trong đám mây đen biến ảo kia, lại bay vụt ra một đạo thân ảnh.

Còn chưa có rơi xuống đất, thân ảnh ấy đã đoạn tuyệt khí tức, đợi sau khi rơi xuống đất, nghiêng đầu một cái, liền vĩnh viễn nằm ở đó.

Chốt lát, ba Hư Vương Cảnh Khương gia chết oan uổng!

Khương Lâm thấy vậy, con ngươi đều đỏ, đảo qua sợ hãi và lo lắng trong lòng, quát lên:

- Cô nương, bất kể ngươi và Thú Vũ Đại Đế có quan hệ sâu xa gì, hôm nay nếu đã trở mặt, như vậy không phải ngươi chết thì là chúng ta vong!

Một lời vừa ra, những người Khương gia khác cũng thần sắc chấn động.

Mọi người đều biết, lần này ngoài liều mạng ra, không còn biện pháp nào khác, trước không nói đến huyết hải thâm cừu đã kết này, mà nói bối cảnh của Mạc Tiểu Thất bọn họ căn bản không thể trêu chọc, hôm nay nếu không thể đem Mạc Tiểu Thất chém chết ở đây, như vậy ngày sau người Khương Gia không có nơi sống yên ổn trong cả Tinh Giới.

Mạc Tiểu Thất thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần ra bên ngoài hóng gió, chỉ sợ cũng sẽ có vô số cường giả tranh giành vì nàng mà dâng tặng đầu của người Khương gia.

Có thể bán cơ hội tốt cho Linh Thú Đảo cơ bản cũng không nhiều!

Sau khi tâm trạng vững vàng, một đám người Khương gia tập hợp lại, không ngờ đem tình thế bất lời thu hồi về.

Nhưng vào lúc này, kết quả đại chiến Đạo Nguyên Cảnh bên kia dường như đã có rồi.

Kèm theo tiếng hét thảm, thân ảnh Khương Thái Sinh và Dương Khai dây dưa giữa không trung vừa chạm vào liền phân ra.

Dương Khai nét mặt thản nhiên, ngược lại Khương Thái Sinh đứng trước mặt hắn cách đó không xa sắc mặt tái nhợt không giọt máu, nơi khóe miệng tràn ra một vết màu, nghiêm nhiên đã bị thương không nhẹ!

Vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh trăm năm này, đang với Dương Khai tranh đấu không tới thời gian nửa ấm trà liền rơi vào thế hạ phong.

Hắn vô cùng oán độc mà lại không thể tin được nhìn Dương Khai, thế nào cũng không nghĩ ra bản thân lại không phải là đối thủ của thanh niên này.

Quay đầu nhìn một chút phía dưới, Khương Thái Sinh sắc mặt lập tức trầm xuống!

Với nhãn lực của hắn, làm sao không nhìn ra những hậu nhân này nhà mình cũng gặp phiền toái, căn bản không trông cậy được bọn họ.

Có lẽ hôm nay ở đây, cơ nghiệp mấy trăm năm của Khương gia liền muốn tống táng!

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Thái Sinh trở nên ảm đạm, phẫn nộ nhìn Dương Khai, trong miệng quát lên:

- Tiểu bối, hôm nay lão phu có chết, cũng muốn kéo ngươi chôn cùng!

Nói đến đây, lão vừa thúc giục lực lượng trong cơ thể, khuôn mặt già vốn tái nhợt càng trở nên đỏ sẫm không ít, cùng lúc đó, lão cắn đầu lưỡi, phun ra ngoài một ngụm tinh huyết!

Dương Khai sắc mặt trầm xuống, ý thức được đối phương đây là thật sự muốn cùng mình liều mạng

Hắn mặc dù có tự tin đánh chết Khương Thái Sinh, nhưng đối phương dù gì cũng là Đạo Nguyên Cảnh, thật muốn liều mạng cũng không thể khinh thường, huống chi hắn giờ này trong lòng, còn ôm một Trương Nhược Tích, hành động bó tay bó chân, cho nên Dương Khai cẩn thận mà bày ra tư thế phòng ngự, miễn cho lão gia hỏa này thật muốn thi triển thủ đoạn đồng quy vu tận.

Ngay sau đó, một đoàn huyết vụ màu đen đem Khương Thái Sinh bọc lại, không nhìn thấy thân ảnh hắn.

Huyết vụ kia nhoáng lên một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo ánh sáng cầu vồng… Hướng phía ngược lại Dương Khai mà nhanh chóng bỏ chạy.

- Đây… Dương Khai nhìn mà trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Khương Thái Sinh hô khẩu hiệu vang dội như vậy, âm vang có tiếng như vậy, một bộ tư thế thật sự mặc dù bản thân có chết cũng không cho Dương Khai tốt hơn, muốn cùng hắn đánh nhau đầm đìa kịch liệt đồng quy vu tận, nhưng kết quả là yểm trợ để bỏ chạy mà thôi.

- Cáo giả xảo quyệt! Dương Khai tức giận mắng một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, đồng thời vội vàng thúc giục lực lượng không gian của bản thân, điều đồng pháp tắc không gian, hướng phía Khương Thái Sinh xa xa biến thành huyết quang cỡ một ngón tay, trong miệng quát lớn:

- Trói!

Huyết quang kia hơi dừng lại một chút, nhưng chỉ là chớp mắt một cái mà thôi, rất nhanh đột phá phong tỏa lực lượng pháp tắc, lấy tốc độ nhanh hơn hướng phía trước bỏ chạy.

Khương Thái Sinh dù sao cũng là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, Dương Khai lại ở khoảng cách xa như vậy điều động lực lượng pháp tắc, sao có thể vây khốn hắn?

Sau khi thoát khỏi trói buộc pháp tắc không gian, hắn xoay người một cái, trực tiếp hướng sơn động trong núi hoang mà lao vào, rất nhanh không thấy bóng dáng

- Lão già này! Dương Khai rất nhanh liền hiểu rõ ý đồ của Khương Thái Sinh, hắn hiển nhiên là bởi vị không địch nổi mình, lại có thương thế, cho nên cũng không có nghĩ muốn dựa vào độn tốc để chạy trốn, nếu thật làm như vậy, hắn tuyệt đối không chạy thoát được truy kích của Dương Khai.

Dương Khai biết lực lượng không gian, trên phương diện truy tông và tháo chạy có ưu thế tuyệt đối.

Cho nên Khương Trường Sinh chủ ý pháp trận không gian trong sơn động kia, chỉ cần thông quan pháp trận không gian truyền tống đi, Dương Khai cho dù có bản lĩnh như trời cũng không đuổi kịp hắn.

Khương Thái Sinh quả thật tính toán rất tốt, cũng thành công như ý nguyện, sau khi hắn vào trong sơn động không quá hai hơi thở, khí tức cả người liền bỗng nhiên biến mất không thấy, mà thay vào đó là một cỗ lực lượng không gian dao động yếu ớt thoải mái đi ra.

Một cỗ lực lượng dao động này, đương nhiên là bởi vì Khương Thái Sinh vận dụng pháp trận không gian.

Mà bên này, mọi người Khương gia thấy vậy, trong lòng đều lạnh.

Bọn họ ở bên này đánh nhau chết sống, đem hết toàn lực, thậm chí vì thế mà ba người bỏ mình, cũng là bởi vì muốn giúp lão tổ nhà mình một phen mà thôi.

Lại không nghĩ rằng ở nơi nguy cơ trước mắt này, lão tổ nhà mình lại không chút nào do dự mà từ bỏ bọn họ, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền một mình chạy trốn.

Bọn họ vốn là không có lòng tin có thể chiến thắng Mạc Tiểu Thất cho lắm, thời khắc này Dương Khai Đạo Nguyên Cảnh này lại ra tay, mọi người Khương gia nếu còn lưu lại, vậy không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Cho nên Khương Lâm quyết định thật nhanh mà hét lớn một tiếng:

- Đi!

Mọi người đều nhanh chóng rút lui khỏi vòng chiến, điên cuồng mà hướng sơn động núi hoang bên kia chạy đi!

Bọn họ muốn giống như Khương Thái Sinh, nếu không chạy thoát khỏi Dương Khai, như vậy chỉ có mượn lực lượng pháp trận không gian, chỉ cần có thể truyền tống đi, như vậy có thể trốn khỏi một kiếp.

Ngoài dự liệu của bọn họ, Dương Khai lại không hề có ý ngăn trở, mà là thần sắc lạnh nhạt đứng ở giữa không trung, trơ mắt nhìn bọn họ bỏ chạy.

Chỉ có điều nơi khóe miệng kia có ý cười, khiến cho Khương Lâm trong lòng sinh ra cảnh giác.

Mà những người Khương gia khác lại quá đỗi vui mừng, tranh giành chui vào trong sơn động, một lát đã đem sơn động không lớn chen chúc chật kín.

Từng khối từng khối nguyên tinh được một vị trưởng lão Khương gia nhanh chóng ném vào trong chỗ lõm xung quanh pháp trận, đợi tất cả thỏa đáng, hắn lập tức thúc giục lực lượng, muốn kích hoạt pháp trận vận chuyển.

Nhiên…

Không có động tĩnh gì!

Trong lúc mọi người Khương gia lo lắng đề phòng, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, vốn nên lập tức vận chuyển pháp trận không gian cư nhiên lại giống như vật chết vậy, không phát ra chút tiếng vang, đừng nói chi là đem mọi người truyền tống đi.

- Chuyện gì xảy ra? Khương Sở Hà cả kinh thất sắc hỏi han.

- Pháp trận…không có phản ứng a! Trưởng lão kia sắc mặt tái nhợt trả lời.

- Làm sao lại không có phản ứng? Ta đi thử một chút! Trong lúc Khương Sở hà nói chuyện, không ai nhường ai, cũng giống như trưởng lão kia thúc giục lực lượng rót vào trong pháp trận.

Nhưng kết quả vẫn là giống nhau, pháp trận không gian này dường như mất đi công hiệu, căn bản không có vận chuyển.

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa động, trong miệng phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị, từng bước một tiến vào.
Advertisement
';
Advertisement