Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tại khoảnh khắc đó Trang Bàn đã nhận ra linh tính bảo tháp của mình bị tổn thương lớn!

Kiện bảo tháp này của lão là bí bảo cấp Đạo Nguyên hạ phẩm, được lão dùng bí pháp và tâm huyết cùng thần niệm tế luyện ôn dưỡng biết bao năm, cùng một nhịp thở với bản thân. Sau khi dùng loại bí pháp đó tế luyện, tuy rằng có thể tăng lên uy năng cực lớn của bảo tháp, nhưng tương ứng với nó, một khi bảo tháp bị tổn thương, vậy thân làm chủ nhân như lão cũng sẽ bị cắn trả!

Thời khắc này, lão liền bị cắn trả cực lớn…

Nguyên lực trong cơ thể rung chuyển bất an một trận, như muốn nổ tung, lão căn bản vô lực áp chế, cho nên mới không thể không phun ra một đạo máu tươi.

Răng rắc…

Ánh chớp du tẩu trên bảo tháp kia vẫn kéo dài như cũ, qua một chút thời gian mới từ từ bị tiêu diệt.

Mặt ngoài bảo tháp dường như không có tổn thương gì, nhưng là linh tính đã bị mất, hơn nữa Trang Bàn có thể cảm giác được, bên trong kiện bảo tháp của mình tổn thương kì thực không nhỏ, nhưng lại còn xuất hiện không ít cái khe, muốn tu bổ đầy đủ, phải tìm kiếm một chút tài liệu đặc biệt, càng hao phí rất nhiều thời gian mới được.

Bị đả kích này, Trang Bàn không ngờ là một trận khí huyết phun trào, trong miệng không ngừng đổ máu.

- Phó thành chủ đại nhân! Hộ vệ đi vào bẩm báo lúc trước, cả kinh thất sắc hô lên.

Trang Bàn lấy tay che ngực, sắc mặt xám trắng vô cùng, khí tức không quân, thần sắc khó coi nhìn Dương Khai cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và thần sắc khó có thể tin được.

Lão quả thực nghĩ không thông, viên châu bí bảo bình thường kia rốt cuộc là cấp bậc gì, có thể một kích phát ra uy năng lớn nhưu vậy, ngay cả bí bảo cấp Đạo Nguyên của mình cũng không thể ngăn cản!

Thứ này nếu đánh vào trên người mình thì đâu còn mạng sống?

Nếu lão biết viên châu kia cấp bậc Đế Bảo, chỉ sợ không bình thường nổi.

Trang Bàn dù sao cũng là Đạo Nguyên Cảnh, Dương Khai cũng không muốn cùng lão lãng phí thời gian. Cho nên vừa ra tay liền đem một trong hai viên Đế Bảo Tịch Diệt Lôi Châu ra dùng.

Năm đó lúc hắn chiếm được Tịch Diệt Lôi Châu, mới chỉ là Phản Hư Cảnh mà thôi. Tuy rằng có thể thúc giục Tịch Diệt Lôi Châu, nhưng bởi vì cảnh giới không đủ, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của Tịch Diệt Lôi Châu.

Rồi sau đó qua nhiều lần sử dụng, mỗi một lần vận dụng đều tăng lên theo thực lực bản thân, uy năng Tịch Diệt Lôi Châu phát huy càng mạnh mẽ.

Hôm nay hắn đã là Đạo Nguyên Cảnh, có thể điều động lực pháp tắc thiên đia, cho dù vẫn như cũ không thể phát huy hết toàn bộ uy lực Đế Bảo. Cũng như cũ không phải bí bảo cấp Đạo Nguyen có thể chống lại.

Hai người va chạm, ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết.

- Trang phó thành chủ xin hãy tự trọng! Nếu còn dám ra tay cản trở, vậy đừng trách Dương mỗ xuất thủ vô tình! Ánh mắt Dương Khai lạnh như băng nhìn Trang Bàn, trong miệng khẽ quát.

Trang Bàn mặt xám như tro tàn, há miệng, ngay cả câu tràng diện khỗng không dám nói.

Hắn đương nhiên có thể nhận ra Dương Khai cũng không phải là nói dối hăm dọa, mà là thật sẽ làm như vậy, nói cách khác, nếu mình dám tiếp tục cản trở hắn, vậy thật có thể sẽ phải bỏ mình ở đây.

- Ha ha ha ha. Bằng hữu khẩu khí thật lớn a.

Bỗng nhiên, một tiếng cười to từ ngoài truyền vào, ngay sau đó. Hai đạo thân ảnh một gầy một mập bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào.

Cùng lúc đó một cỗ mùi rượu nồng nặc tràn ngập đại điện.

Dương Khai thấy vậy, không khỏi nhíu mắt, liếc mắt quan sát người vừa tới.

Hai người hắn đều nhận ra, người mập lùn quái đản chính là phó thành chủ Túy Tửu Ông, hắn vừa tiến vào đại điện, liền quét mắt nhìn mọi nơi một chút, ngay sau đó mi mắt co rút lại.

Nhưng rất nhanh thản nhiên không đổi sắc, lấy hồ lô lớn bên hông xuống. Rót vào miệng cực mạnh một hớp, như là muốn trấn áp thần kinh.

Mà so sánh với võ giả hơi gầy kia. Lại là thành chủ Phong Lâm Thành Đoàn Nguyên Sơn!

Cũng là vị cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh duy nhất trong Phong Lâm Thành.

Dương Khai đã gặp Đoàn Nguyên Sơn nhiều lần, đương nhiên sẽ không xa lạ với hắn.

Thời khắc này. Đôi mắt tinh quang của Đoàn Nguyên Sơn tùy ý có nhiều hưng trí đánh giá Dương Khai, cười ha ha nói:

- Phong Lâm Thành ra khi nào lại có thêm một Đạo Nguyên Cảnh? Thật là đáng mừng a!

Hắn dường như có chút ý tứ muốn truy cứu Dương Khai đả thương Trang Bàn, mà lộ ra biểu tình rất là an ủi.

Hai người bỗng nhiên xuất hiện ở đây cũng không khó hiểu, đây dù sao cũng là phủ thành chủ, Đoàn Nguyên Sơn và Túy Tửu Ông bình thường cũng cư ngụ ở đây, vừa rồi bí bảo Dương Khai và Trang Bàn va chạm nhau, phát ra năng lượng dao động mãnh liệt bọn họ sao có thể không phát hiện ra?

Cho nên không hẹn mà cùng chạy tới.

- Bái kiến thành chủ đại nhân, bái kiến phó thành chủ đại nhân! Dương Khai nhướn mày, hướng về phía hai người ôm quyền.

Túy Tửu Ông nhếch miệng cười, đưa tay xoa xoa rượu chảy xuống từ khóe miệng, tùy ý đáp lễ lại, cũng không nói gì thêm, ngược lại tìm một vị trí bên cạnh cây cột trong đại điện, vẻ mặt lười nhác ngồi xuống, bưng hồ lô rượu lên miệng uống ực ừng.

Đoàn Nguyên Sơn lại cười ha hả:

- Vị bằng hữu này khách khí, ân, còn không biết bằng hữu xưng hô thế nào?

- Tại hạ Dương Khai!

- Thì ra là Dương huynh! Đoàn Nguyên Sơn trên mặt lóe lên một tia hồ nghi, -Bổn thành chủ nhớ, trong Phong Lâm Thành không có đại gia tộc họ Dương a!

- Ta chẳng là là võ giả thất lạc mà thôi, hơn một năm trước mới tới Phong Lâm Thành!

- Thì ra là thế! Đoàn Nguyên Sơn lộ ra một chút ngạc nhiên, đổi cách nói:

- Vậy không biết Dương huynh và Trang huynh đây là bởi vì chuyện gì mà đại động can qua a! Mọi người đều là Đạo Nguyên Cảnh, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói chuyện một chút, làm gì mà kích động như thế?

- Thành chủ, người này thật sự là có chút không coi ai ra gì, mà lại còn không xem quy củ trong thành, điều khiển lâu thuyền vọt vào bên trong thành, Trang mỗ chẳng qua là muốn hỏi thăm một phen, mới biết được hắn lại không phối hợp chút nào, vẫn xin thành chủ minh xét! Trang Bàn không đợi Dương Khai lên tiếng, liền giành nói trước, nói cũng coi như là thật tình phù hợp, không có gì thêm dầu thêm mỡ.

- Có chuyện này? Đoàn Nguyên Sơn nhướn mày, quay đầu nhìn Dương Khai.

- Đúng, quả thật có chuyện này! Dương Khai gật gật đầu.

Trang Bàn lập tức cười lạnh:

- Thành chủ đại nhân, quy củ Phong Lâm Thành là do ngươi tự mình định đoạt, người này giờ đây lại coi không ra gì, tùy ý phá hủy, xin hỏi nên xử trí thế nào!

Lão vừa rồi chịu thiệt thòi dưới tay Dương Khai, ngay cả bảo tháp của mình cũng bị đánh mất linh tính, đương nhiên đối với Dương Khai thống hận đến cực điểm. Lúc này Đoàn Nguyên Sơn và Túy Tửu Ông cùng đến chỗ này, nếu thật có thể định tội Dương Khai, tuyết đối có thể để cho Dương Khai chịu khổ.

Đây cũng là điều lão mong nhìn thấy!

- Thành chủ đại nhân nếu sau khi biết được một tin tức khác vẫn muốn tiến hành xử trí Dương mỗ. Vậy Dương mỗ cũng không thể nói gì hơn! Dương Khai không đợi Đoàn Nguyên Sơn lên tiếng, cười lạnh nói tiếp một câu.

- Tin tức gì? Đoàn Nguyên Sơn thấy thần sắc hắn nghiêm túc. Lập tức có chút nghi ngờ.

- Hai ngàn dặm ngoài kia, phong ấn Đại Ma thượng cổ bị phá, ma khí tinh thuần tiết ra ngoài, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tập kích quấy rối Phong Lâm Thành. Dương Khai nói tiếp.

- Cái gì?

Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, la thất thanh:

- Phong ấn Đại Ma thượng cổ? Ma khí tinh thuần tiết ra ngoài?

Túy Tửu Ông ở bên canh, tựa vào cột đá đang thưởng thức rượu ngon, một bộ sáng say huân huân cũng sợ run, vẻ mặt say rượu toàn bộ biến mất. Trợn to mắt hướng Dương Khai mà nhìn, rượu ngon chảy dài nơi khóe miệng, lại vẫn không biết.

- Ăn nói bừa bãi! Trang Bàn ở bên cạnh nổi giận quát một tiếng, -Thành chủ đại nhân, không nên nghe gười này hồ ngôn loạn ngữ, hắn…

Đoàn Nguyên Sơn giơ tay ngăn lại lời kế tiếp của lão, nghiệm nghị nhìn Dương Khai, hỏi:

- Chuyện này là thật? Dương huynh từ đâu có được tin tức? Có bằng chứng gì?

- Chuyện này ta tận mắt nhìn thấy! Ta một đường đem tin tức về Phong Lâm Thành. Dương Khai nhìn Trang Bàn liếc một cái, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Mạc Tiểu Thất nói:

- Vị bằng hữu này của ta tâm niệm an nguy mấy trăm ngàn sinh linh Phong Lâm Thành. Cố ý tới trước tiên tới phủ thành chủ thông phong báo tin, nhưng là vị Trang phó thành chủ này lại bất vi sở động. Căn bản ngay cả ý tứ phái người dò xét cũng không có, ngược lại bởi vì tại hạ nhất thời tình thế cấp bách điều khiển lâu thuyền bay vào Phong Lâm Thành, luôn mồm nói phá hư quy củ mà quấy rầy, thậm chí ra tay. Về phần bằng chứng…chính các ngươi đi xem một chút chẳng phải sẽ biết, hai ngàn dặm mà thôi, cũng không phải quá xa!

- Ta đi xem một chút! Bên kia, Túy Tửu Ông nghe vậy, nào dám có cái gì sơ suất. Liền vội vàng đem hồ lô rượu đeo ở bên hông kia, chợt đứng lên. Hóa thành một đạo lưu quang hướng ra ngoài bắn nhanh.

- Nên nói đều đã nói, thành chủ đại nhân. Tại hạ cáo từ. Dương Khai nói xong, hướng Mạc Tiểu Thất nháy mắt ra hiệu, Mạc Thiểu Thất hiểu ý, vội vàng bước ra ngoài.

- Ngươi không thể đi! Chuyện còn không có rõ ràng… Trang Bàn đứng tại chỗ, ngoài mạnh trong yếu quát khẽ!

- Ngươi dám ngăn cản ta, ta cho ngươi chết! Dương Khai cũng không quay đầu lại, sau khi bỏ lại một câu nói, liền cùng Mạc Tiểu Thất không thấy bóng dáng.

- Thành chủ đại nhân, người này quả thực quá mức hung hăng càn quấy! Trang Bàn không dám đi cản trở Dương Khai, chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người Đoàn Nguyên Sơn, trông cậy hắn xuất thủ đi chế ước Dương Khai.

Người kia ung dung nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Nếu là người này nói thật…Phong Lâm Thành chỉ sợ sắp gặp nguy!

Trang Bàn nghe vậy, giật mình một cái, lộp bộp không dám nói.

Đoàn Nguyên Sơn mặc dù không nói gì thêm, nhưng hắn nào có không nhìn ra ý bất mãn cùng trách mắng trong mắt vị thành chủ đại nhân này, biết lúc này trong lòng hắn vô cùng tức giận và lo lắng.

Nhưng là…phong ấn Đại Ma thượng cổ bị phá, ma khí tinh thuần tiết ra ngoài chuyện như vậy, nghĩ thế nào cũng không có khả năng a!

Trong chốc lát, Đoàn Nguyên Sơn bỗng nhiên lấy la bàn truyền tin từ trong nhẫn không gian ra, thần niệm rót vào trong, hiển nhiên là Túy Tửu Ông truyền tin về.

Trang Bàn mặt đầy mong đợi mà nhìn, trong lòng âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện những gì Dương Khai và Mạc Tiểu Thất nói là thuận miệng bịa đặt, như vậy, hắn liền có lý do đi tìm Dương Khai quấy rầy.

Mà lừa gạt thành chủ như thế, Đoàn Nguyên Sơn khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho Dương Khai.

Nhưng…

Dưới ánh mắt chăm chú khẩn trương mong đợi của Trang Bàn, sắc mặt Đoàn Nguyên Sơn chợt trở nên vô cùng tái nhợt, thân mình cũng khẽ run lên.

- Thành chủ đại nhân… Trang Bàn khẩn trương hô một tiếng.

- Truyền lệnh mở ra tất cả các đại trận phòng ngự trong thành, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đem uy lực pháp trận tăng đến mức mạnh nhất! Đoàn Nguyên Sơn bỗng nhiên chợt quát một tiếng, truyền khắp cả phủ thành chủ!

- Không thể nào? Trang Bàn lập tức mặt xám như tro tàn, ngã ngồi dưới đất.

Đoàn Nguyên Sơn tức giận nhìn hắn một cái, thân hình lắc lư, biến mất khỏi đại điện, chốc lát sau, vô số đạo chỉ thị đều đâu vào đấy từ la bàn truyền tin của hắn truyền ra, truyền khắp nơi trong Phong Lâm Thành.

Một lát sau, tường thành lân cận Phong Lâm Thành, truyền đến hàng loạt âm thanh, rất nhiều các loai đại trận phòng ngự nhiều năm chưa từng khởi động, hôm nay bị kích hoạt rối rít.
Advertisement
';
Advertisement