Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lão giả bên cạnh thấy thế, không khỏi ngây người, ánh mắt khiếp sợ nhìn bóng lưng Dương Khai.

Dù là trong 2 ngày cùng chống đỡ ma khí, lão cũng biết Dương Khai là cường giả Đạo Nguyên Cảnh mới thăng cấp ở Phong Lâm Thành, nhưng làm sao cũng không ngờ Dương Khai lại mạnh mẽ đến thế.

Trong bí thuật vừa thi triển, rõ ràng có dao động lực lượng không gian, vậy cũng nói là đối phương có thể sử dụng lực lượng không gian?

Võ giả Đạo Nguyên Cảnh như vậy, làm sao là hạng tầm thường.

Lão giả vốn không coi Dương Khai ra gì, cho rằng hắn chỉ là cường giả trẻ tuổi mới lên mà thôi, nhưng Dương Khai thi triển ra bí thuật này, lão giả phải đánh giá lại Dương Khai.

Lúc này, bên dưới vang lên tiếng hô:

- Hai vị đại nhân, sửa chữa trận pháp... gặp chút vấn đề.

Nghe vậy, lão giả nhướng mày, vội quay lại quát khẽ:

- Vấn đề gì?

- Là thế này, Tần tiền bối... Trận pháp sư vừa nói, thần sắc khó xử trầm giọng:

- Chúng ta muốn sửa lỗ thủng này, nhất định phải không có lực lượng quá mạnh quấy nhiễu!

- Vậy là sao? Lão giả họ Tần nhướng mày, tuy rằng lão đã là Đạo Nguyên Cảnh, nhưng lại không hiểu sâu về trận pháp, tự nhiên không rõ ràng.

- Nói cách khác, đó là... nếu hai vị đại nhân luôn ở chỗ trận pháp hư hại mà chiến đấu với những ma vật đó, chúng ta vĩnh viễn không thể sửa chữa được pháp trận! Trận pháp sư dè dặt giải thích.

- Vô năng! Lão giả họ Tần nghe vậy, giận dữ:

- Nếu theo như ngươi nói, vậy chẳng phải không thể sửa được tận pháp?

Trận pháp sư thấy lão giả họ Tần nổi giận, không khỏi rụt cổ, yếu ớt nói:

- Không phải vậy, chỉ cần hai vị đại nhân có thể dời chiến trường, không cản trở sửa chữa là được.

- Làm sao di chuyển? Lão giả họ Tần trầm giọng hỏi.

Trận pháp sư nghe thế, ngượng ngùng nói:

- Có thể cần hai vị đại nhân ra ngoài trận pháp...

Hắn chưa nói hết câu, lão giả họ Tần đã giận dữ quát:

- Cái rắm! Nếu như vậy, chúng ta làm sao còn mạng nữa?

Sở dĩ Phong Lâm Thành vẫn bình yên, đầu tiên là ngày đầu ma khí vây thành, cường độ công kích không lớn. Thứ hai là dựa vào tầng tầng trận pháp chồng chất.

Nếu thật bảo lão đi ra ngoài trận pháp chiến đấu với những ma khí ma vật kia, sợ là không bao lâu sau sẽ bị ma khí ăn mòn, trở thành ma nhân, đánh mất tâm trí.

- Tần tiền bối bớt giận, là chúng ta học nghệ không tinh. Trận pháp sư này cũng biết đề nghị của mình quả thật khiến người ta khó chịu, nhưng cũng như tiêu chuẩn chỉnh thể võ giả Phong Lâm Thành không cao, năng lực trận pháp sư cũng không quá nổi trội.

Muốn sửa chữa chỗ hư hại, quả thật không thể bị lực lượng mạnh mẽ quấy nhiễu.

Dương Khai cùng lão giả họ Tần ở đó không ngừng đánh ma khí ma vật, bọn họ không có cách nào tiếp tục công tác tu sửa.

- Tần lão tiên sinh, để ta đi! Đúng lúc này, Dương Khai lên tiếng.

- Ngươi? Lão giả họ Tần nghe vậy, quay sang nhìn Dương Khai.

Dương Khai cười nói:

- Nếu phải di chyển chiến trường mới vá lại trận pháp, vậy thì không còn cách nào khác.

Lão giả họ Tần không khỏi lo lắng, rầu rỉ nói:

- Tiểu huynh đệ có nắm chắc? Ngươi nên biết, nếu rời khỏi phạm vi trận pháp phòng hộ, vậy đồng nghĩa với việc một mình xâm nhập trận địa địch. Ma khí này không dễ chống đỡ, lỡ như...

- Có nắm chắc hay không, phải thử xem mới biết. Dương Khai cười nhạt. - Nếu mặc kệ, chờ chúng ta kiệt sức, vậy cũng là lúc phá thành.

Nghe Dương Khai nói thế, lão giả họ Tần cũng biết ngoài cách này thì thật không còn cách nào tốt hơn, cắn răng trầm giọng nói:

- Nếu vậy, Tần mỗ đi cùng tiểu huynh đệ. Hừ! Có câu rất hay, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Lão phu cũng muốn xem thử, ma khí này làm sao ăn mòn thần trí của lão phu!

Dương Khai buồn cười, nói:

- Nếu như Tần lão tiên sinh cũng đi, vậy lỡ có cá lọt lưới, người bên dưới làm sao xử lý?

- Vậy... Lão giả họ Tần ngẩn ra.

Dương Khai nghiêm mặt, nói:

- Để ta đi trước, Tần lão tiên sinh áp trận phía sau.

Lão giả họ Tần biết Dương Khai nói phải, thở dài:

- Tiểu huynh đệ phải cẩn thận hết sức, nếu thật yếu sức... phải mau lui vào trong thành.

Dương Khai gật đầu.

- Nếu chuyện này thành công, Tần mỗ chắc chắn bẩm báo thành chủ đại nhân, ghi nhớ một công cho ngươi! Lão giả họ Tần trầm giọng nói.

Dương Khai không nói, người lóe lên ra ngoài lỗ thủng.

Lão giả họ Tần cũng lên thay, đồng thời trầm giọng quát:

- Tốc độ nhanh nhất tu sửa trận pháp, nếu không thể hoàn thành trong vòng 15 phút, lão phu ném đám trận pháp sư các ngươi ra ngoài!

Mấy trận pháp sư bên dưới nghe vậy, mặt mày khổ sở, nhưng không dám phản bác, vội liều mạng tu sửa trận pháp.

Ngoài thành, Dương Khai vừa lao ra, liền cảm giác mình tiến vào một thế giới khác, nơi này không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vô biên, trong khí tức đen thui chảy quanh người chứa dựng lực ăn mòn khủng bố, đồng thời còn có những thứ khác.

Dương Khai vừa lao ra, nháy mắt những ma khí ma vật xung quanh như chó thấy xương, ồ ạt lao về phía hắn.

Nhất thời, không gian phía trước lão giả họ Tần trống cả mảng lớn, không có ma khí ma vật xông qua lỗ thủng chảy vào thành trì.

Thấy vậy, lão giả họ Tần vừa mừng rỡ cũng lo lắng.

Mừng là như vậy các trận pháp sư có thể yên tâm tu sửa pháp trận, có thể hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.

Lo lắng là Dương Khai có thể chống đỡ được tới lúc đó hay không, một khi Dương Khai có mệnh hệ nào, chẳng những nhiệm vụ lần này thất bại hoàn toàn, ma vật cũng sẽ tự nhiên có thêm một cường giả Đạo Nguyên Cảnh.

Đến lúc đó... Phong Lâm Thành xong rồi!

Trong khi lão giả họ Tần lo lắng chờ đợi, mấy đạo ánh sáng từ xa bắn tới.

Không lâu sau, ánh sáng tới trước lão giả họ Tần, hiện ra mấy người.

- Ngọc nhi, con tới đây làm gì? Lão giả họ Tần vừa thấy một cô gái yếu ớt trong đó, sắc mặt đại biến, trầm giọng quát:

- Chỗ này nguy hiểm, mau mau trở về.

Cô gái yếu đuối này chính là Tần Ngọc mà Dương Khai từng gặp một lần, trong Phong Lâm Thành, cường giả Đạo Nguyên Cảnh họ Tần cũng chỉ có lão tổ Tần gia, Tần Triêu Dương.

Tần Ngọc nghe vậy, vẫn không động dậy, nói:

- Chúng con nghe nói tình hình bên lão tổ nguy ngập, cho nên vội vàng tới tiếp viện...

Tần Ngọc vừa nói, vừa quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này một mảnh bình yên, ngoài chỗ pháp trận tường thành xuất hiện một lỗ thủng, lại không có một bóng ma vật.

Ma khí cùng ma vật bên ngoài lúc này như không thấy lỗ thủng, không có ý thừa cơ xâm nhập, mà đang quay cuồng ở bên ngoài, hội tụ vào một chỗ.

- Chỗ đó... Tần Ngọc mờ mịt. - Sao lại thế này?

Nghe vậy, Tần Triêu Dương bùi ngùi thở dài, nói:

- Có vị tiểu huynh đệ xông ra dẫn dụ ma khí ma vật, nếu không phải vậy, chỗ này làm sao bình yên như thế?

- Có người xông ra? Mấy người Tần gia nghe vậy, cả kinh biến sắc.

Dù sao ma khí khủng bố, dù mọi người không tự mình cảm thụ, nhưng chỉ nhìn thôi đã rợn gáy, lúc này còn ai dám ra ngoài thành chịu chết?

Có gan xông ra, chỉ sợ đã không để ý sống chết của bản thân nữa.

Nghĩ vậy, mấy người đều nghiêm nghị kính nể, âm thầm bội phục.

- Ngọc nhi, nếu con tới đây, vậy thôi, trước tiên giúp lão phu xem tình huống bên kia thế nào! Tần Triêu Dương chợt nghĩ tới, liền gọi Tần Ngọc.

- Rõ! Tần Ngọc gật đầu, sau đó nhắm mắt, chờ khi mở ra, hai mắt hóa thành màu bạc, trong mắt như có dòng sáng bạc chảy qua, lực lượng thần kỳ phun ra xuyên thấu hư không.

Bản thân Tần Ngọc vốn có bệnh nặng, thân thể quanh năm không tốt, mà thi triển bí thuật này có gánh nặng rất lớn đối với nàng. Cho nên sau một lát, người nàng run rẩy, trán toát mồ hôi, sắc mắt vốn trắng lại càng thêm tái nhợt.

- Thế nào? Tần Triêu Dương đặt tay lên vai Tần Ngọc, vừa truyền nguyên lực cho nàng, vừa hỏi nhỏ.

- Hả... Ánh mắt Tần Ngọc nhìn vào hư không, chợt kêu lên, phát hiện được gì.

Nàng nhanh chóng toát ra mừng rỡ, kinh ngạc nói:

- Là hắn?

Nói xong, người Tần Ngọc chấn động, mạnh mẽ khép mắt, thở hổn hển.

Tần Triêu Dương thấy vậy biến sắc, ngón tay vung lên, điểm liên tiếp mấy yếu huyệt trên người Tần Ngọc, đồng thời lấy ra linh đan nhét vào miệng nàng.

Lão không vội hỏi gì, mà chờ cho Tần Ngọc khoanh chân ngồi xuống, điều tức một thoáng.

Một lát sau, Tần Ngọc mở mắt, hưng phấn nhìn Tần Triêu Dương:

- Lão tổ, người kia có phải họ Dương?

- Con nhận ra người này? Tần Triêu Dương khẽ động, kết hợp lời Tần Ngọc nói, có suy đoán.

- Quả nhiên là hắn! Tần Ngọc mỉm cười, nói nhỏ:

- Lão tổ, ngài còn nhớ, lần trước Ngọc nhi trở về từ bên ngoài, liền sai người trong tộc tìm hiểu tin tức một người?

- Chuyện này ta cũng có nghe qua. Tần Triêu Dương gật đầu, ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ, người con muốn tìm chính là hắn?

- Không sai! Tần Ngọc gật đầu:

- Lão tổ, người này không tầm thường, nếu có thể, vậy cực lực lôi kéo, cho Tần gia sử dụng!

- Hắn không tầm thường, lão phu đã nhìn ra... Khóe miệng Tần Triêu Dương co giật, cười khổ không thôi, nếu không phải người thường, ai dám một mình ra ngoài thành? - Nhưng mà con, làm sao biết được?

Tần Ngọc nói:

- Bởi vì khi người này thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, Ngọc nhi ở từ xa nhìn thấy! Lão tổ ngài có biết, khi người này thăng cấp, dị tượng vô cùng khủng bố, tuyệt đối không phải tràng cảnh võ giả bình thường thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh mà xuất hiện. Hơn nữa... ngay mấu chốt khi hắn thăng cấp, thậm chí còn thừa sức trọng thương Quỷ Thủ Thân Đồ!

- Cái gì? Tần Triêu Dương nghe vậy kinh hô. - Chuyện này là thật?
Advertisement
';
Advertisement