Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong ma khí cuồn cuộn, Khương Sở Hà bị ma hóa vô cùng phẫn nộ, chợt hả lớn miệng hút mạnh một cái...

Ma khí vờn quanh cuồn cuộn kia, lại giống như bị kình ngư hút nước, điên cuồng hội tụ tới ngay miệng hắn, bị hắn hút thẳng vào trong cơ thể.

Bụng của Khương Sở Hà dường như lập tức biến thành một cái vực sâu không đáy...

Kèm theo ma khí hút vào, trên người Khương Sở Hà phát ra khí tức cũng càng ngày càng nguy hiểm, cùng lúc đó, từng đạo Ma Văn trên da bên ngoài thân hắn, nhưng lại tản ra hào quang đen bóng, dường như chứa đựng trong đó một lực lượng to lớn dồi dào, khiến Dương Khai vừa nhìn thấy cũng có chút tâm thần không yên.

- Giết hắn! Dương Khai hét lớn một tiếng, biết không thể để cho Khương Sở Hà kéo dài như vậy, nếu không chỉ sợ thực sự sẽ xuất hiện biến cố. Vừa ra lệnh một tiếng, mẫu thể yêu trùng cùng Thanh Viêm Kinh Lôi Sài hai đại huyết thú liền biến thành hai luồng sáng, một trái một phải vọt tới hướng Khương Sở Hà.

Bản thân của hắn lại chấn động trường kiếm trên tay, khóa thân mình trong bóng kiếm, nhân kiếm hợp nhất đâm tới hướng Khương Sở Hà.

Đối mặt với công kích cuồng bạo như thế, Khương Sở Hà cũng không có mảy may toát ra ý khiếp đảm, hắn chỉ há to miệng, từ trong miệng chợt truyền ra một tiếng rống giận, thanh âm vang động thiên địa, sóng âm liên miên lan tràn khắp nơi.

Kèm theo tiếng gào, một cột sáng đen như mực từ trong miệng hắn phun bắn ra, ngưng tụ thành một con giao long đen như mực nhào lộn, giương nanh múa vuốt bay tới nghênh đón hướng Dương Khai.

Dương Khai thấy vậy, mi mắt không khỏi co rụt lại, trường kiếm chấn động phát ra tia sáng, biến thành một lực lượng cắt xé, cuốn con giao long đen nhánh kia vào trong kiếm thế của mình.

Mà bên kia, Khương Sở Hà đánh ra một quyền, cương khí trúng ngay trên đầu Thanh Viêm Kinh Lôi Sài mới vừa tới gần bên cạnh hắn, con huyết thú vốn có thực lực Đạo Nguyên nhất tầng cảnh này lại rên rĩ một tiếng, thân thể cao lớn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Còn không có rơi xuống đất, liền bị vô số ma khí quấn quanh, nhưng lại không cách nào tránh thoát, vầng sáng huyết khí hộ thể bên ngoài cơ thể bị ma khí ăn mòn, phát ra tiếng vang "xèo xèo" chói tai, không lâu sau đã bị ăn mòn thành một cái lỗ thủng lớn, lập tức liền có ma khí theo miệng mũi nó chui vào trong.

Cùng lúc đó, Tử Thanh lóe lên quầng sáng hai màu, trong bao phủ của ý cảnh băng hàn, mẫu thể yêu trùng hiện ra thân hình. Tử Thanh Song Kiếm trên hai cái càng hợp hai thành một, chợt phát ra hào quang chói mắt, lại trong nháy mắt ngắn ngủi xua tan ma khí bên cạnh, ngưng tụ thành bóng kiếm thật lớn chém xuống.

Khương Sở Hà dường như cũng ý thức được một kích này mình không thể chống đỡ, hắn vội vàng uốn mình một cái, biến mất tại chỗ không thấy.

"Ầm..." Hắn vừa biến mất, bóng kiếm liền chém trên mặt đất, chém mặt đất nứt ra một đường rãnh thật sâu, bùn đất bay tung tóe không dứt.

Bên kia, Dương Khai thật vất vả chém con giao long đen nhánh kia thành mảnh vỡ. Quay đầu nhìn lại thấy Thanh Viêm Kinh Lôi Sài gặp nguy hiểm, trong lòng thầm kêu không xong, vội vàng lóe lên một cái, liền đi tới bên cạnh con huyết thú, vung tay chộp một cái, ném nó vào trong Huyền Giới Châu.

Nếu để mặc cho Thanh Viêm Kinh Lôi Sài không quản, chỉ sợ không cần tới bao lâu nó sẽ bị ma hóa thành một thành viên ma thú.

Chính mình phối hợp với hai đại huyết thú, không ngờ chỉ trong nháy mắt liền bị Khương Sở Hà phế bỏ một tay trợ giúp, điều này làm cho Dương Khai có chút thẹn quá thành giận, cũng để hắn hoàn toàn nhận thức được: thực lực của ma nhân sau khi bị ma hóa đã tăng lên tới mức kinh khủng bực nào.

Nếu là lúc trước, những tên như Khương Sở Hà này, hắn chỉ cần tùy tiện duỗi ngón tay là có thể bóp chết. Chênh lệch giữa Đạo Nguyên Cảnh và Hư Vương Cảnh cũng không phải chuyện đùa.

Trong ma khí kia rơi vào yên tĩnh.

Khương Sở Hà sau khi tránh ra công kích của mẫu thể yêu trùng, dường như đã hoàn toàn dung hợp với ma khí bốn phía, cũng không thấy bóng dáng nữa.

Nghĩ đến vừa rồi hắn cũng là lợi dụng ưu thế này, mới có thể đến gần bên cạnh Dương Khai.

Không có tung tích của địch nhân, mẫu thể yêu trùng lẳng lặng đứng tại chỗ, toàn thân trên dưới đều bao phủ trong màn sáng trắng óng ánh, ánh sáng trắng óng ánh kia tản ra hàn ý cực mạnh, chính là kiếm ý của Tuyết Nhược Thanh Thiên hóa hình.

- Hừ! Nghĩ là trốn đi thì hữu dụng sao? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt một khép một mở, liền thi triển Diệt Thế Ma Nhãn.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, rất nhanh thì tại trong một mảnh ma khí, phát hiện một bóng người nhàn nhạt, ẩn núp ở nơi đó không nhúc nhích.

Nếu không có năng lực của Diệt Thế Ma Nhãn khám phá vô căn cứ, thì dù thần thức của hắn vô cùng cường đại, cũng tuyệt đối không có khả năng phát hiện điểm này.

Không chỉ như thế, ở vị trí không xa, còn có một những thân ảnh đang mượn ma khí ẩn giấu thân mình, lặng yên không một tiếng động xít tới gần bên này.

Những thân ảnh kia trên thân phát ra khí tức, mỗi người đều không yếu bao nhiêu so với Khương Sở Hà, thậm chí có một hai người còn lợi hại hơn Khương Sở Hà một chút.

Dương Khai trong lòng giật mình, biết mình ở phía ngoài trì hoãn quá lâu, đã dẫn tới địch ý của ma nhân, mà những ma nhân thực lực không tầm thường này, có lẽ đều là người của Khương gia chuyển hóa thành.

Bởi vì một thân ảnh trong đó, rất tương tự với Khương Lâm gia chủ của Khương gia, gần như có thể nói là giống nhau như đúc.

- Dương tiểu huynh đệ, mau mau trở về thành, đại trận sắp chữa trị xong! Đúng lúc này, phía sau xa xa chợt truyền đến tiếng gọi của Tần Triêu Dương.

Dương Khai sắc mặt vui mừng, biết nhiệm vụ của mình xem như hoàn thành, nhưng cứ như vậy rút lui, hắn cũng có chút không cam lòng.

Mắt thấy ma nhân kia càng ngày càng gần, hắn cắn răng một cái, trong lòng ngầm chỉ thị cho mẫu thể yêu trùng.

Ngay sau đó, mẫu thể yêu trùng liền thi triển ra bí thuật kiếm đạo cường đại nhất của mình.

Tuyết Nhược Thanh Thiên!

Ý cảnh băng hàn theo Tử Thanh Song Kiếm huy động, đột nhiên phủ xuống hướng một khu vực phía trước, chỉ một thoáng đã làm cho một mảnh khu vực kia trở nên lạnh lẽo đến xương, trong không gian, pháp tắc băng hàn quanh quẩn, giống như chất độc ăn mòn khắp nơi.

Các ma nhân ẩn núp trong ma khí chờ hành động kia nhất thời không quan sát đều trúng chiêu.

Tiếng gào thét vang lên liên tiếp, từng thân ảnh hiển lộ ra, đám ma nhân này rối rít thi triển thần thông bí thuật của bản thân, hóa giải lực lượng băng hàn ở quanh thân.

Mà thừa cơ hội này, Dương Khai lóe lên một cái, đi tới trước mặt Khương Sở Hà.

- Ngưng!

Dương Khai trong miệng quát to một tiếng, dưới ý niệm dẫn dắt, lực lượng pháp tắc không gian bùng phát, khóa lại một phương thiên địa kia.

Thân ảnh của Khương Sở Hà trong nháy mắt lộ ra, bất quá thời khắc này trên khuôn mặt dữ tợn của hắn dường như lộ ra ý bối rối, liều mạng vùng vẫy, trên da thịt lỏa lồ Ma Văn lóe lên vờn quanh, gân xanh thay nhau nổi lên, thoạt nhìn vô cùng khiếp người.

Nhưng thủy chung hắn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của lực lượng pháp tắc không gian. Nói đến cùng, hắn mới chỉ là một võ giả Hư Vương tam tầng cảnh chuyển hóa thành ma nhân mà thôi, căn bản không thể ngăn cản ước thúc của lực lượng pháp tắc thiên địa!

- Chém! Dương Khai cầm trong tay trường kiếm, mạnh mẽ chém xuống.

Trong hai tròng mắt đen như mực của Khương Sở Hà chợt phát ra một ý muốn sống, cũng không biết khí lực ở đâu ra, hắn lại cứng rắn lách đầu chếch qua hướng bên cạnh một chút.

Kiếm quang lóe lên, một cánh tay bị chém rơi xuống, từ miệng vết thương phún ra máu đen như mực.

Khương Sở Hà bị đau gào to!

Dương Khai thấy vậy, cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới một kích của mình lại không thể tạo được hiệu quả phải có. Bất quá hắn đảo con ngươi một vòng, liền có một chủ ý tốt hơn.

Ngay sau đó, hắn lại quát to một tiếng:

- Thắt!

Không gian bốn phía dường như nghe theo hiệu lệnh, ép mạnh tới hướng Khương Sở Hà, Khương Sở Hà cả người dường như thừa nhận lực va chạm to lớn, cả người xương cốt đều phát ra tiếng "răng rắc" giòn tan, trong miệng mũi tràn ra máu đen, nhưng vẫn như cũ hãy còn vùng vẫy không dứt, cũng không có mảy may ý cầu xin tha thứ. Thậm chí ngay cả ý đồ chạy trốn cũng không có, ngược lại không ngừng gào thét nhìn về hướng Dương Khai, giống như một đầu dã thú nổi điên.

Dương Khai tay bấm linh quyết không ngừng biến ảo, ngay sau đó đánh tới phía Khương Sở Hà.

Từng luồng nguyên lực rót vào trong cơ thể Khương Sở Hà, trấn áp toàn bộ lực lượng trong cơ thể hắn.

Chốc lát, Khương Sở Hà liền không còn may may dư lực phản kháng, một thân tu vi hoàn toàn bị phong ấn ở trong cơ thể.

Dương Khai đưa tay chộp lấy hắn, một tay đưa hắn lên cao.

Đồng thời trong lòng gọi mẫu thể yêu trùng một tiếng.

Yêu trùng hội ý, hóa thành một luồng sáng bắn nhanh tới chỗ Dương Khai, thoáng cái bị hắn thu vào Huyền Giới Châu.

Ngay sau đó, Dương Khai uốn mình, liền vọt tới phụ cận tường thành.

Thấy hắn hiện thân, Tần Triêu Dương vui mừng hét to:

- Dương tiểu huynh đệ, mau trở về đi!

Dương Khai gật gật đầu, đang định theo chỗ trận pháp vẫn chưa hoàn toàn bù đắp khép lại kia, lắc mình vào thành, bỗng nhiên mặt biến sắc, quay đầu nhìn lại.

- Tiểu huynh đệ! Sao vậy? Tần Triêu Dương hỏi vẻ mặt mờ mịt, không biết ở thời khắc mấu chốt này vì sao Dương Khai dừng lại không tiến thêm.

- Tần lão tiên sinh không có nghe gì sao? Dương Khai nghi hoặc hỏi.

Tần Triêu Dương sửng sốt, cẩn thận lắng nghe, ngay sau đó, trên mặt hơi đổi sắc:

- Có người đang kêu cứu?

Lão đích xác nghe được ở ngoài thành cách không xa, có người hô to cứu mạng. Nghe thanh âm dường như là một nam nhân, hơn nữa tuổi không nhỏ!

Trên mặt Tần Triêu Dương lóe lên một tia ý giằng co, trầm giọng nói:

- Tiểu huynh đệ chớ để ý, không quản người kia là ai, thời khắc này chỉ sợ đều đã dữ nhiều lành ít, ngươi trở về quan trọng hơn!

Dương Khai khẽ gật gật đầu, cảm thấy lão nói cũng không sai.

Mức độ nguy hiểm của ma khí hơn xa trong dự liệu của hắn, nếu thực sự có người tùy tiện xông vào trong đó, chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ bị cắn nuốt thần trí, chuyển hóa thành ma nhân.

Mặc dù với thực lực của hắn hiện giờ, cũng không dám đặt mình quá lâu trong ma khí, nếu không nhất định sẽ có nguy hiểm.

- Vị đại nhân này chờ một chút... đại nhân cứu mạng a!

Phía sau bỗng nhiên lại truyền đến tiếng cầu cứu kỳ dị kia, hơn nữa nghe theo vị trí truyền đến thanh âm, dường như càng gần hơn trước đó một chút.

Dương Khai lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, cũng không biết rốt cuộc là ai, mà có thể ở trong ma khí cuồn cuộn và ma vật vô cùng tận này vẫn bảo vệ được thân mình, mà còn có thể chuẩn xác chạy tới bên này.

Người có thể làm được điểm đó, hiển nhiên không phải là một võ giả tầm thường.

- Tần lão tiên sinh tiếp nhận, ta đi nhìn xem là ai rồi hẵn tính!

Dương Khai nói dứt lời, liền ném Khương Sở Hà trên tay vào bên trong thành, rồi vọt đi.

Tần Triêu Dương bất ngờ không để ý, chỉ thấy Khương Sở Hà thần sắc dữ tợn, răng nanh hoàn toàn lộ ra bay tới hướng mình, lập tức dọa cho lão giật mình, không hề nghĩ ngợi, tung ra một chưởng.

"Ầm..." Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng vô số xương cốt gãy lìa, Khương Sở Hà liền ngửa mặt phun ra một ngụm máu đen, khí tức cả người đột nhiên uể oải xuống.

Nhưng sau khi cứng rắn ăn một chưởng của Tần Triêu Dương, không ngờ hắn cũng không có lập tức chết đi, mà chỉ rơi xuống đất, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ giận dữ.

- Ma nhân... Ma nhân!

Võ giả ở bốn phía thấy vậy, cả kinh thất sắc, hô to gọi nhỏ.

Tần Ngọc trong đôi mắt đẹp lóe sáng, cũng rất là tò mò quan sát Khương Sở Hà.

Nàng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một ma nhân sống sờ sờ ở khoảng cách gần như vậy...
Advertisement
';
Advertisement