Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trước mắt bao người, thân thể của Khương Thái Sinh đột nhiên bành trướng, thời gian nháy mắt liền biến thành mập mạp đẫy đà, một thân quần áo đều vỡ vụn sạch sẽ. Năng lượng dao động làm người ta bất an truyền ra từ trong cơ thể lão ta, khiến mỗi người đều trong lòng kinh hoàng. Tia sáng chợt hiện trên Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, mơ hồ có dấu hiệu sắp duy trì không nổi.

- Mau ngăn cản lão!

Hoa Thanh Ti thời khắc này đâu còn vạn thiên phong tình của trước đó nữa? Một tiếng hét lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thần sắc sợ hãi. Nàng tuy là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng cũng tuyệt đối không thể không thấy một người nhất tầng cảnh cường giả tự bạo. Hơn nữa, Khương Thái Sinh còn là một người Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bị ma hóa! Thần sắc của người họ Phó giống vậy rét lạnh. Một thanh đoản đao hiện lên trên tay, trực tiếp chém qua phía Khương Thái Sinh, cần phải giết chết hắn trước khi hắn tự bạo. Đoàn Nguyên Sơn, Tần Triêu Dương, Đỗ Lập Thân, Dương Khai bốn người rối rít hợp lực, đánh về phía Khương Thái Sinh hệ số năng lượng công kích mọi đủ màu sắc. Nhưng vào lúc này, chuyện khiến người ta tuyệt đối không nghĩ tới chuyện đã xảy ra.

Trang Bàn bỗng nhiên hoảng sợ hét lớn một tiếng, hai tròng mắt run rẩy kịch liệt, sau đó ra sức chạy đi ra ngoài. Hắn lại bị một màn trước mắt làm sợ vỡ mật, chỉ muốn chạy thoát càng xa càng tốt. Hắn hoàn toàn quên mất tâm ma đại thệ mà mọi người cùng chung lập được trước đó, cũng không quản tới sự an nguy của người khác. Hành động này của hắn khiến cho Huyền Vũ Thất Tiệt Trận vốn đang có thể phòng thủ trong khoảnh khắc liền tự sụp đổ. Thân ảnh to lớn của Huyền Vũ vặn vẹo một trận, trực tiếp tan rã.

- Khốn kiếp a!

Đoàn Nguyên Sơn nhìn thoáng qua bóng lưng Trang Bàn chạy thoát ra phía ngoài, thiếu chút nữa chợt phun ra một ngụm máu.

- Trang huynh, mau trở lại a.

Đỗ Lập Thân kêu to, nhưng Trang Bàn sớm chạy không thấy bóng dáng, đâu còn có thể nghe chứ? Ầm... Một tiếng vang thật lớn truyền ra, đất rung núi chuyển. Ngay chỗ ở của Khương Thái Sinh bỗng nhiên xuất hiện một cái hắc động tối đen, không thấy chút nào sáng rỡ, sâu vô cùng, phảng phất có thể cắn nuốt hết vạn vật của thế gian. Hắc động kia lại bỗng dưng khuếch trương ra bên ngoài, kéo lên năng lượng đánh sâu vào khiến người ta khiếp sợ. Phốc phốc phốc... Đoàn Nguyên Sơn đứng mũi chịu sào, phun ra ngoài một ngụm máu. Khí tức đột nhiên uể oải không ít.

Ngay sau đó, người họ Phó cùng Hoa Thanh Ti cũng đều sắc mặt trắng nhợt, trong miệng mũi tràn ra máu tươi. Cũng may hai người thực lực mạnh mẽ, bí thuật đã học cũng không yếu, dám dựa vào tu vi cùng bí thuật cường đại, chỉa vào tại chỗ, đỡ được phần lớn thương tổn. Tần Triêu Dương cùng Đỗ Lập Thân có thực lực thấp nhất, tình huống cũng thảm nhất. Tần Triêu Dương trực tiếp bị nổ bay ra ngoài, rơi xuống đất xa xa, cũng không biết sống chết. Đỗ Lập Thân tức thì bị Khương Thái Sinh tự bạo nổ banh nửa người, trực tiếp tắt hơi tại chỗ. Bên kia, Dương Khai cẩn thủ phía sau Tần Ngọc, lộ ra phương hướng phía sau lưng cho Khương Thái Sinh tự bạo, thúc giục nguyên lực bảo vệ thân mình.

Tần Ngọc chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh tu vi, người kiêm trọng trách chữa trị phong ấn, nếu là trong trận này tự bạo bị mất mạng, vậy hành động lần này có thể coi như hoàn toàn thất bại. Cho nên ý niệm đầu tiên của Dương Khai là bảo vệ cho tốt Tần Ngọc. Ngay vào lúc năng lượng khủng bố đánh sâu vào kéo tới, may là Dương Khai vận dụng bí thuật không gian Trục Xuất đại đa số uy năng, cũng vẫn như cũ cảm thấy dường như bị một cây đại chùy đập trúng. Chỗ sau lưng một mảnh cơn đau như bị hỏa thiêu vậy, khí huyết ở ngực quay cuồng, một ngụm máu tươi màu vàng phun ra ngoài. Dư ba biến mất dần, hiện trường trạng huống thê thảm không nỡ nhìn.

Mỗi người đều há miệng to thở hổn hển, vẻ rung động hiện đầy mặt. Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cường giả bình thường tự bạo tuyệt đối không có uy lực cường đại như thế., Khương Thái Sinh có thể làm đến bước này, tuyệt đối là bởi vì duyên cớ bị ma hóa.

- Ngọc nhi, phong ấn tu bổ như thế nào?

Trong trầm mặc, Đoàn Nguyên Sơn bỗng nhiên quay đầu quát hỏi Tần Ngọc. Lúc này trong bảy vị Đạo Nguyên Cảnh, một người chạy trốn, một người tử vong, một người sống chết không rõ, đã không thể kết lại đại trận rồi. Nếu là phong ấn tu bổ hoàn thành, mọi người liền có thể lập tức rút về Phong Lâm Thành. Nếu còn kém một chút, Đoàn Nguyên Sơn cảm thấy cũng có thể cố gắng một chút nữa, nếu là kém nhiều, vậy cũng chỉ có thể lập tức trốn. Hắn vừa hỏi, mọi người đều đưa ánh mắt về bên phía Tần Ngọc.

Ngay sau đó, thần sắc của mọi người ngẩn ngơ, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Bởi vì vách đá tồn tại phong ấn thoạt nhìn còn muốn rách nát rất nhiều so vơi ban đầu, hiển nhiên là bị tự bạo vừa rồi lan đến gần. Mà giờ này khắc này, chỗ vách đá phong ấn, một mảnh ánh sáng vàng lóng lánh hơi yếu. Từng đạo văn lộ nhuyễn động giống như con giun du tẩu không ngừng, dường như cắn nuốt hết sức sống gì đó, đang muốn hóa thành vật còn sống vậy. Hơn nữa, từ trong vách đá thậm chí còn truyền ra một cỗ lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến người ta không bỏ được dịch chuyển mở ra ánh mắt.

Đã nhận ra điểm này, trong lòng mọi người kinh hãi, vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, thừa dịp khoảnh khắc đầu óc thanh tỉnh nhắm mắt lại.

- Chỗ này không phải chỗ ở lâu, chư vị đi nhanh lên!

Đoàn Nguyên Sơn biết đại thế đã mất, khi nói chuyện trực tiếp lẻn đến bên cạnh Tần Triêu Dương. Ông ta đưa tay thử dò xét một chút hơi thở của hắn, sau khi xác định hắn còn sống, thần sắc vui mừng, lập tức xách hắn lên. Người họ Phó cùng Hoa Thanh Ti liếc nhau, cũng đều bắt đầu sinh thối ý.

- Tiểu đệ đệ, đi a!

Hoa Thanh Ti thét to một câu về phía Dương Khai đứng tại chỗ, bộ dáng của nàng dường như vô cùng ân cần.

- Tình huống của Dương đại nhân dường như có chút không đúng.

Tần Ngọc mang nức nở hô. Nàng vừa rồi được Dương Khai bảo vệ ở sau người, cũng không bị tổn thương gì. Nhưng trái lại Dương Khai bị năng lượng khủng bố đó đánh sâu vào, một ngụm máu vàng văng lên trên vách đá phong ấn. Tần Ngọc nhìn rõ ràng, ngay sau khi Dương Khai văng lên một ngụm máu vàng, cả vách đá cũng thay đổi rất khác biệt, ma lực tràn đầy sức sống cùng quỷ dị. Nàng thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, Dương Khai lúc này cùng phong ấn trên vách đá có một tầng liên lạc nói không rõ.

- Sao vậy? Hoa Thanh Ti cả kinh, liền vội vàng hỏi.

- Ta cũng nói không rõ.

Tần Ngọc lắc đầu, kinh ngạc nhìn nhìn Dương Khai. Sắc mặt của Đoàn Nguyên Sơn trầm xuống, lẻn đến bên người Dương Khai nhìn hắn, ngay sau đó, thần sắc bỗng nhiên biến đổi. Bởi vì ông ta phát hiện hai mắt của Dương Khai thời khắc này trợn tròn, có Kim huyết máu tươi rơi xuống từ chỗ khóe mắt. Hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm chỗ vách đá, dường như bị thứ gì hấp dẫn, trên mặt tuy có thần sắc vùng vẫy, lại bất kể như thế nào cũng khó thoát khỏi được. Một cỗ ma khí đen như mực bỗng nhiên tào ra từ chỗ phong ấn, trực tiếp leo lên đến trên người Dương Khai, như một cái dây thừng màu đen, chặt chẽ liên lạc giữa hắn cùng vách đá với nhau. Khí tức trên người của Dương Khai đột nhiên trở nên tà lệ, trên da thịt trần trụi cũng bắt đầu nổi lên ma văn đen như mực phức tạp khó hiểu mà quỷ dị.

- Ma hóa! Sắc mặt của Đoàn Nguyên Sơn hoảng sợ khẽ hô. Gặp được cảnh này, ông ta làm gì còn không hiểu được Dương Khai đã bị ma khí ăn mòn trong cơ thể, chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ phải thay đổi thành sự tồn tại giống nhau như đúc với Khương Thái Sinh. Vừa nghĩ đến đây, ông ta không do dự nữa, đưa tay một chiêu, bắt lấy Tần Ngọc bên cạnh, thúc giục nguyên lực cùng chung bao lấy nàng và Tần Triêu Dương hôn mê bất tỉnh, gọi một tiếng với Hoa Thanh Ti cùng người họ Phó:

- Đoàn mỗ đi trước một bước.

Dứt lời, ông ta đã nhanh như điện chớp bay đi về phía phương hướng của Phong Lâm Thành. Chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể của ông ta thời khắc này cũng đủ cho ông ta duy trì quay trở về Phong Lâm Thành. Chỉ cần có thể quay trở về bên trong thành, thì có thể mượn trận pháp phòng ngự của thành trì chống đỡ ma khí.

- Dương đại nhân làm sao bây giờ? Tần Ngọc hốt hoảng kêu lên. Dương Khai biến thành bộ dạng như hiện giờ, ít nhiều cũng cùng nàng có chút quan hệ. Lúc đó Dương Khai nếu không phải vì bảo vệ nàng, cũng không đến mức bạo lộ ra phía sau lưng, càng không đúng lúc văng một ngụm máu vàng lên trên vách đá phong ấn.

Cho nên Tần Ngọc cũng không thể ngồi xem mặc kệ. Nhưng thực lực của nàng dù sao quá thấp, căn bản không có biện pháp làm điều gì.

- Quản hắn không được nữa rồi. Đoàn Nguyên Sơn đáp một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng. Bên kia, người họ Phó cùng Hoa Thanh Ti cũng không lập tức bỏ chạy. Hai người tự cho rằng thực lực cao thâm, ngược lại cũng không phải rất e ngại ma khí vây quanh tụ ở bốn phía, chẳng qua đều là ánh mắt quái dị chăm chú nhìn Dương Khai. Một lát sau, người họ Phó cười âm lãnh, nói:

- Tiểu tử, nếu bị ma khí ăn mòn, chú định sẽ trở thành ma nhân. Bổn tọa giết ngươi coi như là thay trời hành đạo.

Khi nói chuyện, đoản mâu trên tay lại lần nữa hiện lên, phát ra tiếng xé gió, trực tiếp đâm tới đầu của Dương Khai. Nhưng vào lúc này, Hoa Thanh Ti bỗng nhiên giơ tay lên. Một đạo bí bảo bộ dáng dải lụa màu bắn ra, tinh chuẩn quấn lấy đoản mâu, không cho nó tiến thêm mảy may.

- Tiện tỳ, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng bị ma khí ăn mòn hay sao? Người họ Phó giận tím mặt, quay đầu quát hỏi. Hoa Thanh Ti cười duyên đáp:

- Đại nhân nhìn bộ dáng của ta như là bị ma khí ăn mòn sao?

- Vậy ngươi vì sao muốn ngăn trở bổn tọa?

- Vị tiểu đệ đệ này vừa mới cùng chúng ta đồng sinh cộng tử, đại nhân đảo mắt lại muốn thống hạ sát thủ với hắn, có phải rất tuyệt tình một chút hay không? Hoa Thanh Ti khinh bỉ nhìn người họ Phó, chế nhạo nói:

- Đại nhân trở mặt còn muốn nhanh hơn so với lật sách đấy.

- Ta cùng với hắn loại tạp toái này có tình nghĩa gì có thể nói chứ?

- Ngươi không có, ta có a. Hoa Thanh Ti cười rất yêu kiều:

- Ta trước đó cũng đã có nói muốn bao bọc lấy hắn. Ngươi lại muốn giết hắn ngay trước mặt thiếp, không phải là không cho ta mặt mũi sao?

- Bổn tọa cho ngươi mặt mũi ư? Ngươi là cái thá gì chứ? Người họ Phó liếc mắt nói:

- Mau mau cút ngay, nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí đối với ngươi.

- Ôi chao ta thật sợ a. Gương mặt của Hoa Thanh Ti e ngại đưa tay vỗ bộ ngực cao vút, một trận đầy ý phóng đãng, nói:

- Đại nhân đây là tức cái gì nha? Tức giận với thân thể không tốt đâu, dễ nhanh già đấy.

- Tiện tỳ a... ngươi lại nhiều lần chọc giận ta. Bổn tọa vốn không muốn chấp nhặt ngươi, nhưng ngươi nếu tự mình muốn chết, đó mới là khó trách bổn tọa vùi hoa dập liễu, ta giết ngươi trước. Người họ Phó hét lớn, đoản mâu trên tay một trận biến ảo, trực tiếp biến thành tám sự tồn tại giống nhau như đúc, trong chiến minh bắn nhanh mà đi về phía Hoa Thanh Ti.

Đối mặt một kích như vậy, Hoa Thanh Ti cũng không dám có chút khinh thường, bàn tay trắng nõn bấm pháp quyết. Bên trong thân thể mềm mại bỗng nhiên lờ mờ hiện ra từng tia tinh quang, giống như tinh hải bốc đồng vậy. Ngay sau đó, mấy chục đạo mũi tên từ tinh quang hội tụ mà thành thản nhiên thành hình trước mặt nàng. Mỗi một đạo tên ấy cũng như cùng bị cung tên vô hình lôi kéo, nhoáng lên một cái, trực tiếp nghênh đón phương hướng phía trước.

- Truy Tinh Tiễn! Gặp được cảnh này, sắc mặt của người họ Phó đại biến, vừa khống chế bí bảo của mình chống lại những bí thuật công kích này, vừa trầm giọng quát:

- Ngươi là người của Tinh Thần Cung sao?

- Hà hà hà... thì đã sao? Hoa Thanh Ti cười duyên không dứt. Khi nói chuyện, hai tay tạo thành chữ thập, lại biến thành một mảnh huyền ấn phức tạp, chụp tới ngay đầu người họ Phó, trong miệng khẽ kêu:

- Tinh Lạc!
Advertisement
';
Advertisement