Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Dị Thụ Thương, khóa bốn cực, trấn hư không? Dương Khai mí mắt hơi co lại.

Tần Ngọc gật đầu, nói: - Trong điển tịch có ghi chép, Thương Thụ cắm rễ trong hư không, âm dương hỗn độn chi lực quán triệt thiên địa, cầm tù thiên địa chi lực!

- Tài như vậy sao? Dương Khai tức thời sợ hãi.

Tần Ngọc mỉm cười, nói: - Chỉ là ghi chép mà thôi, là thực hay giả không có khảo chứng, nhưng vật mà trước đó đại nhân miêu tả, có chút tương tự với Thuơng Thụ, hoặc giả có quan hệ gì đó với Thuơng Thụ cũng không biết chừng…

- Vấn đề trước đó ngươi hỏi ta…

- Thuơng Thụ chính là cái cây phong ấn thiên địa, âm dương hỗn độn chi lực có uy năng to lớn, nếu như trong hình ảnh mà đại nhân nhìn thấy, dị thụ đó có thi triển năng lực phong ấn, vậy thì có lẽ Thuơng Thụ thực sự tồn tại!

Nghe tới đây, Dương Khai trong lòng chấn động mãnh liệt.

Thứ mà cây lạ hai màu kim ngân trồng trong Tiểu Huyền Giới thi triển ra chẳng phải là phong ấn chi lực hay sao?

Ngay cả ma niệm và ma khí của Cự Ma thượng cổ, cũng đều bị sức mạnh hai màu kim ngân đó phong ấn tại vùng bụng của bản thân. Có thể thấy nó quả thực rất có khả năng có quan hệ sâu xa với Thuơng Thụ trong truyền thuyết.

- Âm dương hỗn độn chi lực của Thuơng Thụ có uy năng phong ấn tất cả mọi thứ… Tần Ngọc tiếp tục nói. - Cũng khó trách trong ý chí còn sót lại của Cự Ma thượng cổ kia lại xuất hiện vật này, nó chắc hẳn vô cùng sợ hãi lực lượng phong ấn đó, cho nên dù đã cách vô số năm cũng vẫn có thể nhớ được vật này.

- Chắc hẳn là vậy. Dương Khai gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cũng khiến Tần Ngọc vui mừng ngộ nhận.

- Được đại nhân nhờ vả, may mắn không nhục mệnh, không biết đại nhân có hài lòng với lời giải đáp của tiểu nữ tử hay không. Tần Ngọc tủm tỉm cười nói.

- Tần cô nương học vấn phong phú, Dương mỗ bội phục, giải thích như vậy, ta rất hài lòng.

- Đại nhân khen quá rồi! Tần Ngọc sắc mặt phớt đỏ, ngừng lại, nói: - À, lão tổ hình như còn có chuyện muốn trao đổi cùng với đại nhân, Ngọc nhi tạm thời cáo lui.

Nói rồi, nàng ta bèn mở kết giới của mật thất, xoay người đi ra ngoài.

Khi đi tới trước cửa, Tần Ngọc bỗng ngưng bước, quay đầu lại nói:

- Đại nhân, việc lão tổ nói… nếu ngài cảm thấy bị làm khó, thì một lời dứt khoát từ chối là được, không cần phải suy nghĩ quá nhiều!

Sau khi nói xong cũng không đợi Dương Khai kịp phản ứng, liền đẩy cửa bước ra.

Dương Khai chau mày đứng tại chỗ. Không biêt câu cuối cùng của Tần Ngọc là muốn biểu đạt điều gì. Bất quá… từ trong ý nghĩ câu nói nàng ta để lộ thì hình như Tần Triều Dương muốn bản thân giúp một việc gì đó!

Về việc này, Dương Khai sớm đã chuẩn bị tâm lý, lần trước Tần Triều Dương đã từng ám chỉ qua một lần rồi.

Giờ xem ra, chuyện này… e rằng không dễ giúp.

Đợi Tần Ngọc đi được một lát, Tần Triều Dương đẩy cửa tiến vào.

- Tần lão tiên sinh. Dương Khai cười với lão.

- Dương lão đệ. Tần Triều Dương trông có vẻ có tâm sự, lơ đễnh nói: - Ngồi xuống rồi nói.

Sau khi ngồi xuống, Tần Triều Dương cũng không mở miệng nói chuyện nữa, mà chau mày lại, tựa như đang đắn đo lựa chọn từ ngữ.

Dương Khai thấy vậy, chủ động bắt chuyện trước, nói: - Tần lão tiên sinh, ta thấy hình thái và khí tức của Tần cô nương… Thân thể liệu có phải có gì đó không ổn hay không?

Tần Triều Dương thở dài nói: - Cơ thể của Ngọc nhi vẫn luôn không tốt, Dương lão đệ chắc cũng đã nhìn ra rồi. Trước đây là do lão phu hàng ngày hao lực lượng để ổn định cái họa trong người nó, chỉ là lần này…

- Cơ thể của Tần cô nương rốt cuộc là có vấn đề gì? Dương Khai hỏi.

Hắn theo bản năng cảm nhận thấy rằng việc Tần Triều Dương lần này nhờ mình giúp, chắc hẳn có liên quan tới Tần Ngọc.

- Dương lão đệ đã hỏi, lão phu cũng xin nói thẳng.

Tần Triều Dương cắn răng một cái, nói: - Ngọc nhi thiên tư dày mà đặc biệt, sinh ra đã mang trong mình thiên phú thần thông là Tạo Hóa Thiên Đồng!

- Tạo Hóa Thiên Đồng! Dương Khai trợn tròn mắt.

- Là một loại đồng thuật, cụ thể nó có uy năng gì… Ngọc nhi tu vi còn thấp, tuổi cũng nhỏ, lão phu cũng chưa nghiên cứu thấu triệt được, biểu hiện hiện tại của Ngọc nhi hình như và có thể xem vận khí của một người, dò xét tương lai, cũng có thể biết được hư ảo…

- Đây là một loại thần thông rất hữu dụng. Dương Khai có chút kinh ngạc.

Chuyện Tần Ngọc có đồng thuật, Dương Khai sớm đã đoán ra, tiểu nha đầu này không phải chỉ mới thể hiện năng lực thần thông này trước mặt Dương Khai một lần. Chỉ là đồng thuật này rốt cuộc là cái gì, Dương Khai không rõ, nghe Tần Triều Dương giải thích như vậy, hắn xem như đã hiểu.

- Nhưng nếu chỉ đơn thuần là Tạo Hóa Thiên Đồng thì cũng thôi đi, thiên phú thần thông này cũng không có nguy hại lớn tới cơ thể của Ngọc nhi, chỉ là mỗi một lần vận dụng sẽ tăng thêm cho cơ thể một chút gánh chịu mà thôi, nhưng Ngọc nhi nó vậy mà không chỉ có Tạo Hóa Thiên Đồng còn có Thiên Địa Tiệt Thân!

- Thiên Địa Tiệt Thân! Dương Khai chau mày.

Tần Triều Dương gật gật đầu:

- Khi Ngọc nhi lên năm, có một cao nhân ngang qua Phong Lâm Thành, thấy thể chất của Ngọc nhi khác với người thường, bèn kiểm tra sơ qua một lượt, chính vị cao nhân này nói với lão phu, Ngọc nhi thân mang Thiên Địa Tiệt Thân, nếu không thì lão phu cũng không biết rõ như vậy.

- Thiên Địa Tiệt Thân này… có cái hại gì?

Tần Triều Dương thở dài nói: - Thiên Địa Tiệt Thân cũng coi như là một loại thể chất đặc thù, vị cao nhân đó nói, người mang Thiên Địa Tiệt Thân, chỉ cần vẫn còn ở trong khoảng trời đất này, sinh cơ sẽ bị thiên địa chặn lấy, sống không quá mười tám tuổi!

- Mười tám? Sắc mặt Dương Khai hơi đổi, cả kinh nói:

- Xin hỏi Ngọc nhi cô nương năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Tám tháng nữa… là tròn mười tám. Tần Triều Dương thần sắc ảm đạm.

- Vậy chẳng phải là… Dương Khai thấp giọng nói: - Ngọc nhi cô nương chỉ còn có thể sống tám tháng nữa ư?

- Không sai. Tần Triều Dương nặng nề gật đầu.

Dương Khai nhất thời ngẩn ngơ.

Nói như vậy, một người sinh ra đã có thể chất đặc thù, là trời cao chiếu cố, mà Tần Ngọc không chỉ có thể chất đặc thù mà còn có cả thiên phú thần thông như Tạo Hóa Thiên Đồng, có thể coi như vạn người không có nổi lấy một người.

Chỉ tiếc là… Thiên Địa Tiệt Thân không phải là một thứ thể chất gì tốt đẹp, ngang nhiên chặt đứt sinh cơ của nàng ta.

Chả trách ban nãy khi nhìn thấy Tần Ngọc, cảm giác được khí tức nàng ta có chút suy nhược, thì ra là sắp tới ngày hạn.

Nàng ta thân mang Tạo Hóa Thiên Đồng, có thể dò xét tương lai… nàng ta chưa chắc không thể thấy được con đường phía trước của mình thế nào, nhưng trước sau nàng ta không biểu hiện ra một chút khủng hoảng nào.

Nghĩ tới đây, Dương Khai không khỏi khâm phục từ tận đáy lòng, không phải ai đối diện với tử vong đều có thể thong dong thản nhiên như vậy.

- Tần lão tiên sinh nói chuyện kín với ta, có phải là vì Tần cô nương? Ta có thể giúp được gì, Tần lão tiên sinh xin cứ nói ra. Dương Khai nghiêm mặt nói.

- Dương lão đệ quả thực chịu giúp? Thấy Dương Khai chủ động nhắc tới, Tần Triều Dương vui mừng khôn xiết.

- Ta tuy không tiếp xúc nhiều với Tần cô nương, nhưng cũng được cô nương giúp giải thích nghi hoặc, ta không muốn nhìn thấy cảnh nàng tráng niên mất sớm.

- Đa tạ Dương lão đệ!

Tần Triều Dương bỗng đứng dậy, nghiêm trang hành lễ với Dương Khai.

- Tần lão tiên sinh không cần phải như vậy. Dương Khai cười khổ.

Tần Triều Dương nói: - Nói cho Dương lão đệ hay, việc lần này không dễ giúp như vậy đâu. Tuy rằng không có nguy hiểm tới mức mất mạng nhưng cũng tuyệt đối không phải việc dễ hoàn thành. Dương lão đệ nếu muốn từ chối, lão phu cũng có thể lý giải, lão phu tuyệt đối không cưỡng cầu.

Dương Khai mỉm cười, nói: - Xem ra…. thực sự rất nguy hiểm nhỉ. Tần lão tiên sinh nói ra xem xem.

Tần Triều Dương gật đầu nói: - Vị cao nhân năm đó không những kiểm tra thể chất của Ngọc nhi mà còn nói cho lão phu biết cách thức giải quyết, đó chính là tìm kiếm một loại thiên địa kỳ vật – Kiếp Ách Nan Quả! Chỉ cần cho Ngọc nhi ăn thứ quả tên Kiếp Ách Nan Quả này trước khi mười tám tuổi là có thể giúp nó an toàn trải qua nguy nan, ngày sau nó không những có thể phát triển ổn định, hơn nữa uy lực chân chính của Thiên Địa Tiệt Thân cũng sẽ bộc phát, khiến nó tiền đồ một đường tiến thẳng.

- Kiếp Ách Nan Quả! Dương Khai cả kinh.

- Dương lão đệ từng nghe qua ư?

- Đã từng nghe qua.

Nếu là Dương Khai của một năm trước, chưa chắc đã nghe qua thứ vật này, nhưng từ sau khi nhận được truyền thừa trong ngọc giản của Công Tôn Mộc ở đáy Nguyên Đỉnh Sơn, Dương Khai đối với kỳ hoa dị thảo khắp Tinh Giới này hiển nhiên thuộc nằm lòng, rõ như lòng bàn tay.

Kiếp Ách Nan Quả, trong ngọc giản của Công Tôn Mộc để lại quả thực có ghi chép.

Là một nguyên liệu chính trong phương pháp điều chế Kiếp Nguyên Đan. Kiếp Nguyên đó chẳng phải thứ thuốc tốt lành gì, miễn cưỡng có thể coi như là một lại độc dược!

Không sắc không vị, nhẹ và lỏng như nước, cho dù là cường giả Đế Tôn cảnh nếu không cẩn thận nuốt vào, nguyên lực trong cơ thể sẽ bị đóng băng triệt để, biến thành một chút cừu non không sức phản kháng mặc người ta chém giết!

Chỉ là… cường giả Đế Tôn cảnh ai lại đi uống nước? Cho nên loại linh đan này tuy uy lực cực lớn, nhưng căn bản không có tác dụng gì, là thứ vô bổ.

Kiếp Nguyên đan là thuốc độc, mà nguyên liệu điều chế độc dược, bản thân nó hiển nhiên cũng mang độc tính rất lớn.

Thiên Địa Tiệt Thân lại phải sử dụng loại quả này mới có thể giải quyết, xem ra có chút giống lấy độc trị độc.

Ở phương diện này, Dương Khai không tiện bày tỏ cách nghĩ của bản thân, vì hắn cũng không cách nào kết luận được rằng Kiếp Ách Nan Quả kia có tác dụng với Tần Ngọc hay không.

Chỉ là… Kiếp Ách Nan Quả sinh trưởng ở vùng đất cực hàn, hoặc giả sinh trưởng dưới tầng băng vạn năm, cực khó tìm thấy.

- Ta xém chút thì quên, Dương lão đệ cũng là một vị luyện đan sư… Tần Triều Dương như nhớ ra điều gì, mỉm cười.

Vị cao nhân năm đó bảo hắn tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả, hắn đã mất rất nhiều thời gian để dò hỏi và tìm hiểu hình dáng trạng thái và công hiệu của loại linh quả này, không ngờ Dương Khai ở nơi này, vừa hay đã biết cả.

- Vị cao nhân nhân đó đã nói như vậy… thế có từng báo với ngươi nơi nào có loại quả này không? Dương Khai hỏi.

Tần Triều Dương thấp giọng nói: - Tứ Quý Chi Địa!

- Đó là nơi nào?

Tần Triều Dương nhất thời cổ quái liếc nhìn Dương Khai một cái, nói: - Tứ Quý Chi Địa là bí cảnh nổi danh nhất cả Nam Vực, mỗi lần Tứ Quý Chi Địa mở ra, các đại tông phái đều phái vô số đệ tử tinh anh tiến vào bên trong, tìm kiếm thiên tài địa bảo và các loại cơ duyên.

Dương Khai sắc mặt ngượng ngùng, biết bản thân lại biểu hiện ra sự thiếu hiểu biết, nói: - Là bí cảnh chung của Nam Vực vậy chẳng phải ai cũng có thể vào sao?

Tần Triều Dương cười khổ nói: - Nếu được vậy thì đã tốt, chỉ là từ xưa tới nay, Tứ Quý Bí Cảnh đều do đại tông môn ở Nam Vực nắm giữ, mỗi tông môn đều có danh sách đệ tử tiến vào đặc biệt, người như Phong Lâm Thành chúng ta, căn bản là không có cơ hội tiến vào.

- Vậy thế nào mới được đây? Dương Khai nhướng mày.

- Dùng cái này! Tần Triều Dương trong lúc nói chuyện, đưa tay vào trong lồng ngực lấy ra một cái lệnh bài.

Khi cái lệnh bài đó xuất hiện, gương mặt già nua của Tần Triều Dương có chút hơi đỏ lên.

Dương Khai nghi ngờ nhận lấy, chỉ liếc qua một cái, cả thân mình bèn chấn động, khóe miệng co quắp nói: - Tần lão ca, cái thứ đồ chơi này ngươi lấy ở đâu ra vậy? Ngươi già mà không nên nết, Ngọc nhi nhà ngươi có biết không vậy?
Advertisement
';
Advertisement