Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Từ tin tức các ngươi cung cấp cho thấy, thứ mà hai tiểu tử Đạo Nguyên Cảnh kia mang đến chính là Hồng Trần Lệnh không thể nghi ngờ rồi. Bất luận kẻ nào cũng có thể bắt chước luyện chế Hồng Trần Lệnh được, nhưng lực lượng được đưa vào trong đó cũng không phải là thứ mà người khác có thể tùy tiện truyền vào. Ôn Tử Sam cười một tiếng nói tiếp: - Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cái loại lệnh bài này, ai muốn bắt chước luyện chế làm quái gì chứ

- Hai người này vì sao lại có Hồng Trần Lệnh của Hồng Trần Đại Đế?!

Cừu Nhiễm nhướng mày.

Ôn Tử Sam nhún vai nói: - Phong cách hành sự của vị đại nhân kia... Ha ha, không ai có thể đoán được. Hai người kia có Hồng Trần Lệnh cũng không có gì lạ, nói không chừng một ngày nào đó, vừa có thật nhiều tên khất cái, lại vừa có kỹ nữ cầm Hồng Trần Lệnh đến Thanh Dương Thần Điện của ta cũng nên!

Một tất cả mọi người đều tỏ ra không thể chấp nhận được kiểu nói chuyện này.

- Các ngươi không tin sao? Ôn Tử Sam nói: - Nhớ năm đó, khi bổn tọa mới thành lập Thanh Dương Thần Điện, liền có một đám kỹ nữ cầm Hồng Trần Lệnh tìm đến bổn tọa đòi tiền! Ừm, khi đó các ngươi đều không có ở đây, chỉ có tiểu Tuyết Đình ở bên cạnh ta, dĩ nhiên là không biết rồi.

- Còn có chuyện như vậy nữa sao! Mọi người quá sợ hãi.

Cừu Nhiễm tỏ ra không nói nên lời, lẩm bẩm nói: - Hồng Trần Lệnh lại ở trong tay của hạng nữ nhân này, vị đại nhân này thật là...

- Hành sự biến hoá kỳ lạ mà!

- Khiến người ta không đoán được!

- Hồng Trần Đại Đế, quả là danh bất hư truyền!

Đúng lúc này, thiếu nữ Trần Thiến lúc trước thi triển bí thuật thần hồn với Đào chấp sự, nãy giờ vẫn luôn im lặng lơ lửng giữa không trung chợt thản nhiên lên tiếng: - Nói đi cũng phải nói lại, sao thuộc hạ cảm thấy phong cách hành sự của điện chủ đại nhân cùng vị Đại Đế này hơi giống nhau vậy?

Lời này nói ra khiến tất cả mọi người rơi vào trầm tư, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

- Điện chủ đại nhân gì mà cả ngày lải nhải, không đứng đắn!

- Ăn mặc cũng không có chút thẫm mỹ giống như vậy!

- Đặc biệt là không biết tự trọng!

- Bổn tọa đang ở đây, các ngươi lại nghị luận trước mặt bổn tọa như vậy, xem ta là người điếc sao? Ôn Tử Sam nghiêm mặt nói.

Cừu Nhiễm nhìn hắn một cái, ôm quyền nói: - Điện chủ đại nhân, thuộc hạ nghe nói khi điện chủ đại nhân còn bé, từng được Hồng Trần Đại Đế nuôi dưỡng qua một thời gian ngắn phải không? Chuyện này không biết là thật hay giả!

- Tuyệt đối không có chuyện này!

- Thuộc hạ còn nghe nói, Hồng Trần Đại Đế truyền đạo cho đại nhân

- Tin đồn vô căn cứ!

- Hả? Không ít người nghe vậy tỏ ra vô cùng khiếp sợ: - Lại còn có chuyện như vậy nữa sao? Điện chủ đại nhân lại có quan hệ sâu xa với vị Hồng Trần Đại Đế kia như vậy sao?

- Thì ra là như vậy!

- Ta hiểu rồi.

Ôn Tử Sam nhìn đám người bên dưới, bất lực nói:

- Các ngươi hiểu cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn nói, tính cách của bổn tọa là ảnh hưởng từ lão già kia mà có hay sao? Thật là nhảm nhí! Một là bổn tọa cùng lão già kia không có quan hệ họ hàng, hai là không phải bạn bè thân thiết, sao có thể bị nhiễm tính cách của hắn chứ.

- Vậy vì sao Hồng Trần Lệnh lại liên tiếp xuất hiện ở Thanh Dương Thần Điện ta? Cừu Nhiễm hỏi. Trước đó, Hồng Trần Lệnh cũng đã xuất hiện ở Thanh Dương Thần Điện hai lần rồi.

- Cũng không nghe nói có thế lực khác thu được Hồng Trần Lệnh!

- Ừm, bổn tọa thật là tò mò, không biết hai người kia cầm Hồng Trần Lệnh đến Thanh Dương Thần Điện chúng ta làm gì, truyền bọn họ vào đi. Ôn Tử Sam bỗng nhiên nghiêm trang nói.

Cừu Nhiễm thở dài thật sâu, càng ngày càng cảm thấy điện chủ đại nhân nhà mình giống với vị Hồng Trần Đại Đế kia.

Tuy nhiên lão cũng không dám ăn nói lung tung, phất tay mở cửa điện ra, đồng thời truyền âm ra bên ngoài một câu.

Ngoài điện, Dương Khai và Tần Triêu Dương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra cung kính, sóng vai bước vào.

Sau khi hai người đi vào trong đại điện, cửa điện lần nữa đóng lại.

Bên trong, một đám Đế Tôn cảnh mặc dù không có cố ý phóng ra lực lượng, nhưng uy áp có mặt khắp nơi này vẫn không phải là thứ mà hai tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh có thể chịu đựng được. Dương Khai coi như khá hơn một chút, khó khăn duy trì bước chân, cố gắng để không bị bêu xấu.

Nhưng còn Tần Triêu Dương thì lại nơm nớp lo sợ, một đường đi qua, trên mặt đất in rõ dấu nước do mồ hôi của hắn tuôn ra ướt đẫm quần áo, chảy xuống.

Đi đến gần, hai người liền ôm quyền hướng xung quanh thi lễ một cái.

Những người còn lại chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, không nói gì. Ôn Tử Sam vung tay lên, một cỗ lực lượng vô hình chợt bắn ra, khiến Dương Khai và Tần Triêu Dương cảm thấy thoải mái hơn không ít.

- Đa tạ Ôn Điện Chủ! Dương Khai ôm quyền hướng trên đài cao nói lời cảm tạ. Mặc dù không có ai giới thiệu với hắn, nhưng nếu có thể ngồi ở vị trí chủ vị, lại mặc áo tím trên người, thì chắc chắn chính là điện chủ Thanh Dương Thần Điện không thể nghi ngờ rồi.

- Trải qua điện chủ nghiệm chứng, lệnh bài hai người các ngươi mang đến không phải là giả! Vẻ mặt Ôn Tử Sam nghiêm túc, nhìn xuống dưới nói: - Bổn tọa hỏi các ngươi, các ngươi mang theo khối lệnh bài này đến Thanh Dương Thần Điện ta là muốn làm gì?

Dương Khai nhìn Tần Triêu Dương bên cạnh một cái, phát hiện hắn vẫn còn rất sợ hãi rụt rè, tựa như không dám mở miệng nói chuyện vậy.

Bất đắc dĩ hắn đành phải nói: - Hồi bẩm Ôn Điện Chủ, hai người chúng ta đến từ Phong Lâm Thành, lệnh bài kia là mười hai năm trước, một vị cao nhân xuất quỷ nhập thần đã giao lại cho vị Tần lão ca này, cũng dặn dò hắn mười hai năm sau đến Thanh Dương Thần Điện, thỉnh cầu Ôn Điện Chủ cho một danh ngạch tiến vào Tứ Quý Chi Địa!

- Hử? Tứ Quý Chi Địa sao? Ôn Tử Sam hơi lộ vẻ ngoài ý muốn, nét mặt những người khác cũng đều tỏ ra khác thường.

Vốn tưởng rằng hai người này cầm Hồng Trần Lệnh tới Thanh Dương Thần Điện sẽ đưa ra một yêu cầu đặc biệt gì đó. Không hiểu sao lại chỉ yêu cầu một danh ngạch tiến vào Tứ Quý Chi Địa.

Ôn Tử Sam phóng thần niệm quét qua người Tần Triêu Dương, rồi thản nhiên nói: - Vị lão nhân này nhìn cũng không giống như là nhân vật có thiên tư xuất chúng, vì sao lão vị đại nhân kia lại muốn hắn vào Tứ Quý Chi Địa chứ? Tứ Quý Chi Địa mặc dù không không phải là bí cảnh khó lường, nhưng bởi vì danh ngạch tiến vào có hạn, từ trước đến giờ, cũng chỉ có tinh anh của mỗi đại tông môn và gia tộc mới có thể đi vào, tìm tòi cơ duyên cùng tạo hóa. Trong chuyện này, có phải là có nguyên nhân gì đó khiến ngươi không thể không đi vào phải không?

Tần Triêu Dương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Hồi bẩm đại nhân, tiểu lão nhi có một đứa cháu gái, nó mắc phải bệnh hiểm nghèo, sinh ra vốn đã yếu đuối, cần phải có một loại linh quả trong Tứ Quý Chi Địa mới có thể chữa khỏi. Năm đó, vị đại nhân kia đã nhận ra điểm này, cho nên liền giao cho Tần mỗ một khối lệnh bài, còn dặn mười hai năm sau đến Thanh Dương Thần Điện nghe chỉ bảo!

- Thì ra là như vậy! Ôn Tử Sam nghe vậy gật đầu, cũng không hỏi kỹ mà chỉ nói: - Vị đại nhân kia đã nói như vậy, bản điện chủ thật cũng không tiện từ chối, chỉ là một cái danh ngạch mà thôi...

Vừa nghe hắn nói vậy, Tần Triêu Dương không khỏi mừng rỡ.

Hắn vốn tưởng rằng chuyến này nhất định sẽ khó khăn chồng chất, chưa nói đến chủ nhân lệnh bài kia rốt cuộc là ai, cho dù biết rồi, Thanh Dương Thần Điện có nể mặt hay không, cho dù nể mặt, có thể cho một danh ngạch hay không cũng không biết được...

Một đường tới đây, Tần Triêu Dương lo lắng không thôi.

Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi ngoài dự kiến, danh ngạch kia dễ như trở bàn tay đã có được! Điều này khiến hắn vui mừng không thôi.

- Tuy nhiên... Ôn Tử Sam lại nói: - Chuyện này trước giờ luôn do một vị trưởng lão của thần điện chúng ta chịu trách nhiệm...

Nói tới đây, hắn liền quay đầu nhìn về sang bên cạnh, nói: - Tiểu Tuyết Đình...

Vừa dứt lời, liền bị Cao Tuyết Đình hung ác trừng mắt nhìn tới.

- Khụ khụ... Cao trưởng lão! Ôn Tử Sam vội vàng sửa lời nói.

- Có thuộc hạ! Cao Tuyết Đình bước ra khỏi hàng, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

- Lời nói lúc nãy ngươi đã nghe rồi, chuyện này ngươi an bài một lát, như thế nào? Ôn Tử Sam nói.

Cao Tuyết Đình nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ khó xử.

- Có gì khó xử sao? Ôn Tử Sam nhìn mặt đoán lòng, kỳ quái hỏi.

Tần Triêu Dương cũng không khỏi khẩn trương hẳn lên.

Cao Tuyết Đình nhìn Tần Triêu Dương, nói: - Tứ Quý Chi Địa một tháng sau sẽ mở ra, mà danh ngạch từ lâu đã xác định xong, hơn nữa đã báo cho những đệ tử kia biết. Nếu như bây giờ lại yêu cầu thu hồi một cái danh ngạch, nhất định sẽ có người không muốn!

- Điều này cũng đúng... Ôn Tử Sam lộ ra vẻ trầm tư, lẩm bẩm nói: - Tiến vào Tứ Quý Chi Địa, có thể là chuyện bọn chúng đã nhắm tới từ lâu, đột nhiên loại tư cách một người trong đó, quả thật là có chút không công bình! Nhưng đây dù sao cũng là ý muốn của vị đại nhân kia... Ừm, thật khiến cho bổn tọa khó xử mà.

Cao Tuyết Đình nói: - Thuộc hạ có một đề nghị!

- Hửm? Nói nghe thử xem! Hai mắt Ôn Tử Sam tỏa sáng.

Cao Tuyết Đình nói: - Lúc nãy vừa nghe vị lão nhân gia này nói, mục đích tiến vào Tứ Quý Chi Địa là để lấy được một loại linh quả, chữa khỏi bệnh cho tộc tôn của hắn. Thuộc hạ muốn hỏi vị lão nhân này một chút, ngươi định tiến vào Tứ Quý Chi Địa lấy linh quả quả gì? Nếu không ngại cứ nói ra, biết đâu Thanh Dương Thần Điện vốn cũng có thứ này. Nếu vậy ngươi cũng không nhất định phải mạo hiểm tiến vào nữa. Nói thật, bằng thực lực của ngươi tiến vào trong đó... Bỗng nhiên nàng liền ngừng lại một chút, tựa như đang suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói, cuối cùng nàng liền nói: - chưa chắc đã còn mạng đi ra!

Tần Triêu Dương vừa nghe được, cảm thấy đúng là có lý, liền trả lời:

- Bẩm Cao trưởng lão, tiểu lão nhi chỉ cầu một quả Kiếp Ách Nan Quả!

- Kiếp Ách Nan Quả! Cừu Nhiễm không khỏi nhíu mày một cái.

Cao Tuyết Đình cũng lộ ra vẻ khó xử.

Ôn Tử Sam nhìn về thiếu nữ gọi là Trần Thiến kia, hỏi: - Trần trưởng lão, ngươi phụ trách trông coi bảo khố của thần điện, vậy trong bảo khố có Kiếp Ách Nan Quả không?

Trần Thiến nói:

- Thuộc hạ cần tra cứu một lúc!

- Bao lâu?

- Một khắc!

Ôn Tử Sam gật đầu, rồi khép mắt lại không nói gì thêm nữa.

Trần Thiến liền lấy ra một khối la bàn truyền tin, truyền thần niệm vào bên trong. Hiển nhiên là đang ra lệnh cho đệ tử phía dưới.

Trong lúc nhất thời, trong đại điện yên tĩnh không một tiếng động.

Chỉ có tiếng tim đập thình thịch của Tần Triêu Dương do đang vô cùng lo lắng vang lên.

Dương Khai không có việc gì chỉ đứng nguyên tại chỗ, nhưng đột nhiên, hắn tựa như là cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn về một phía.

Phía đó, Cao Tuyết Đình đang nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn nhìn lại, cũng không có ý định tránh né, ngược lại còn nhìn chăm chú hơn.

Điều này khiến cho Dương Khai chột dạ... thầm cảm thấy không ổn.

Ở đây phần lớn đều là Đế Tôn cảnh, cho nên một màn này rất nhanh đã khiến cho những người khác chú ý, không biết trên người hắn có chỗ nào lại khiến cho Cao Tuyết Đình để ý như thế.

Ôn Tử Sam híp mắt lại thành một đường nhỏ, cảm thấy rất hứng thú, chú ý quan sát hết thảy.

- Cao trưởng lão, có gì chỉ giáo sao? Dương Khai cảm thấy bị người khác nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa đối phương còn là một Đế Tôn cảnh, khiến trong lòng hắn lo lắng bất an, dứt khoát lên tiếng vạch trần.

- Ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải? Cao Tuyết Đình mở miệng nói: - Nhìn ngươi thấy quen quen!

- Ha ha ha ha!

Dương Khai vẫn chưa trả lời, không ngờ Ôn Tử Sam ở phía trên đã phá lên cười.

Cao Tuyết Đình chau mày, không vui trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Advertisement
';
Advertisement