Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Không chỉ Cừu Nhiễm, Trần Thiến cũng mở to mắt, tay che miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn Cao Tuyết Đình.

Các Đế Tôn Cảnh khác cũng vậy, toàn bộ đều choáng váng.

Các Đế Tôn Cảnh ngay cả núi sụp trước mắt cũng không đổi sắc mà đã như thế, các đệ tử tự nhiên càng chấn động.

Mỗi người đều trợn mắt há mồm, con mắt sắp trừng lọt xuống, toàn bộ đều tập trung nhìn vào Cao Tuyết Đình.

- Các vị... sao nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có hoa hay sao? Cao Tuyết Đình nhàn nhạt hỏi, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười mê người, nhưng trong mắt lại tràn ra tia sáng lạnh!

Bỗng dưng có hơi lạnh ập xuống, làm mọi người như lọt vào hầm băng, cả người rét run.

Ục...

Tiếng nuốt nước miếng vang lên liên tục.

- Ta không nhìn nhầm chứ... Cao trưởng lão ngài ấy... đã cười?

Có tiếng nói vang lên.

- Cười thật kìa! Trời ạ! Ta bái nhập Thần Điện mấy chục năm, chưa từng thấy Cao trưởng lão mỉm cười, cuối cùng hôm nay nhìn thấy, coi như có chết cũng không tiếc.

- Không phải thật không phải thật không phải thật.... đây là ảo giác đây là ảo giác...

Một đám đệ tử Đạo Nguyên Cảnh lộn xộn, mọi người đều không tin nổi mắt mình, chủ yếu là vì Cao Tuyết Đình mỉm cười.

- Hình như các ngươi rất có ý kiến với bổn cung! Cao Tuyết Đình vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là không biết sao, nụ cười này rất cứng ngắc, nghe các đệ tử xì xào, liền quay đầu sang.

Các đệ tử làm sao dám nhìn lại, vội vàng dời mắt, sợ bị nàng chú ý.

- Cao tỷ tỷ... Trần Thiến đi lên, lo lắng hỏi: - Tỷ không sao chứ?

- Tỷ có sao đâu chứ? Cao Tuyết Đình mỉm cười xinh đẹp, nghiến răng trả lời, lúc nói câu này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Sam, nàng nói: - Ta rất khỏe!

- Ừ... Trần Thiến cũng không biết phải nói sao, trong lòng rối loạn.

Đừng nói các đệ tử Đạo Nguyên Cảnh. Ngay cả nàng thường xuyên ở chung với Cao Tuyết Đình, hôm nay cũng lần đầu nhìn thấy nàng mỉm cười. Hơn nữa nụ cười này vẫn không biến mất, làm nàng càng thấy quỷ dị lại kinh hãi, không khỏi thầm rùng mình.

- Cao... Cao trưởng lão!

Cừu Nhiễm thật không chịu nổi, tuy rằng Cao Tuyết Đình khó có khi mỉm cười làm người ta rất vui vẻ, nhưng mà như vậy còn hù chết người hơn cả lúc lạnh băng bình thường. Thân là phó điện chủ. Hắn cảm thấy mình nên ra mặt khuyên can, cân nhắc một hồi, nói: - Đừng quá miễn cưỡng bản thân!

Cao Tuyết Đình quay sang nhìn hắn, vẫn mỉm cười nói: - Miễn cưỡng bản thân? Ta không có mà... Sao vậy, Cừu đại nhân cảm thấy bổn cung cười rất khó coi?

- Không có chuyện đó! Cừu Nhiễm nhảy dựng, vội vàng phủ nhận, nhanh chóng đổi chủ đề:

- Các đệ tử đã tập hợp xong, Cao trưởng lão xem có gì cần thì cứ nói.

- Còn phải nói gì nữa? Cao Tuyết Đình lướt qua 20 võ giả Đạo Nguyên Cảnh, dứt khoát gọn gàng: - Giữa đường mới nói cho bọn chúng, bây giờ... Xuất phát!

Nói rồi, nàng há miệng phun ra một cái lâu thuyền nhỏ, bấm quyết, lâu thuyền liền phình to lên, lớn đến mười mấy trượng mới dừng lại.

Lâu thuyền kiểu dáng xinh đẹp lưu loát, điêu long khắc phượng, rõ ràng tốt hơn nhiều so với chiếc của Dương Khai.

Dù sao đây là bí bảo của Đế Tôn Cảnh, lâu thuyền này hẳn là một món bí bảo phi hành cấp Đạo Nguyên thượng phẩm!

- Tất cả lên đi! Cao Tuyết Đình nói.

Các võ giả Đạo Nguyên Cảnh nào dám chần chờ, đều thi triển thân pháp nhảy lên lâu thuyền, Dương Khai cũng xen vào đám đông, đi lên lâu thuyền tìm một chỗ ngồi.

Cao Tuyết Đình đợi mọi người vào chỗ, người mới lóe lên, đến trên sàn tàu.

Sau đó, nàng từ từ xoay người, mỉm cười âm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm Ôn Tử Sam vẫn trốn trong đám người, cắn răng nói: - Chờ ta trở về... sẽ xử lý ngươi!

Nàng như đã gặp chuyện gì vô cùng sỉ nhục, còn suýt chút không báo thù này thề không làm người.

- Một đường... bình yên! Ôn Tử Sam phất tay, người lại khẽ rung lên.

- Hừ! Cao Tuyết Đình hừ lạnh, điều động nguyên lực, lâu thuyền lập tức tăng tốc, bay vụt đi về phía dãy núi Thanh Dương.

Chờ đến khi lâu thuyền biến mất trong tầm nhìn, bỗng nhiên truyền ra tiếng cười to mãi không dứt.

Ôn Tử Sam cười đến rớt nước mắt, hai tay ôm bụng, hận không thể lăn lộn ra đất để hóa giải khó chịu, vừa cười vừa nói: - Các người... các người thấy được Tiểu Tuyết Đình... như vậy chưa? Ha ha ha ha, thật là quá hay...

- Ôi! Còn ra thể thống gì! Cừu Nhiễm sắc mặt câm nín nhìn trời, lắc đầu bi ai, vung tay áo, ngự gió mà đi.

- Điện chủ đại nhân... xin tự trọng! Một vị Đế Tôn Cảnh khác cũng nhìn không nổi, cảm thấy xấu hổ vì quen biết người như thế.

- Ngươi chết chắc rồi! Trần Thiến khinh bỉ liếc Ôn Tử Sam, nói: - Đợi Cao tỷ tỷ trở về từ Tứ Quý Chi Địa, xem tỷ ấy xử lý ngươi thế nào!

Nói rồi, mọi người vội vàng rời đi, chỉ còn mỗi mình Ôn Tử Sam lẻ loi.

Cười một hồi, hắn cũng cảm thấy không hay gì, thần sắc nghiêm lại, đứng thẳng người, có chút thương cảm lẩm bẩm: - Hình như đã rất nhiều năm rồi không thấy được nụ cười của Tiểu Tuyết Đình, thật là hoài niệm... Rõ ràng lúc nhỏ rất ham chơi bám người, sao lớn lên lại trở nên lạnh băng như thế... Ừ, quả nhiên gái 18 đại biến mà!

..............

Trên lâu thuyền, mọi người im lặng.

20 vị Đạo Nguyên Cảnh, mỗi người đều lặng lẽ điều động nguyên lực ngăn cản hơi lạnh băng phía trước.

Cao Tuyết Đình vẫn đứng ở sàn tàu phía trước, có điều từ lúc xuất phát, nàng liền tỏa ra ý lạnh thấu xương, muốn đông cứng thần hồn người ta.

Thỉnh thoảng, Cao Tuyết Đình còn có hơi thần kinh cười khẽ một tiếng, làm người ta rợn gáy.

Tình cảnh như vậy, có ai dám đi chọc Cao Tuyết Đình? Cho nên mọi người đều không dám nói, thậm chí còn không dám nhỏ giọng thảo luận, mỗi người tập trung tinh thần, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm...

Thanh Dương Thần Điện có 20 danh ngạch đi Tứ Quý Chi Địa, vốn thuộc về 20 Đạo Nguyên Cảnh trong diễn võ tông môn, nhưng mà Tiết Nghị bị Dương Khai đánh bại, liền thêm một người ngoài là hắn.

Trong 20 người này, có 7 nữ nhân, còn lại đều là nam nhân.

Trong đó Dương Khai chỉ biết Tiêu Bạch Y cùng Hạ Sanh, về phần những người khác thì không biết.

Tuy nhiên hắn cũng lười tìm hiểu, chuyến này đi Tứ Quý Chi Địa, mục đích chính là vì Kiếp Ách Nan Quả mà thôi, chỉ cần có thể tìm được linh quả này, vậy không phụ nhờ vả của Tần Triêu Dương.

Lâu thuyền quả nhiên là bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, tốc độ phi hành cực nhanh.

Giữa đường cũng không gặp cản trở gì.

Dù sao có một vị cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, lại thêm tâm tình cực kỳ không ổn, phát ra sát khí sắc bén làm cho võ giả nào cảm nhận được đều lùi bước nhường đường, sợ không cẩn thận gặp tai họa.

Tình hình như vậy kéo dài 3 ngày!

3 ngày sau, vẫn luôn đưa lưng về phía mọi người, Cao Tuyết Đình bỗng nhiên xoay người lại.

Cảm nhận được điều này, mọi người đều nghiêm mặt, vội mở mắt nhìn về phía nàng, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

Tuy nhiên thấy rõ trạng thái của Cao Tuyết Đình, mọi người không khỏi thở phào.

Bởi vì lúc này Cao Tuyết Đình đã khôi phục lạnh băng ngày thường, nụ cười quỷ dị vẫn treo trên mặt đã không thấy đâu nữa.

Dương Khai nghe được rất nhiều người lén thở phào.

- Quả nhiên vẫn là Cao trưởng lão thế này mới làm người ta yên lòng... Hạ Sanh vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi, than thở: - Cao trưởng lão trước đó mà cứ tưởng như người khác, thật làm ta sợ chết được!

Hắn vừa nói thế, Tiêu Bạch Y thầm hô không ổn, một tay đánh vào mặt hắn.

Hạ Sanh ngẩn ngơ, căm phẫn trừng Tiêu Bạch Y: - Tiểu Bạch, ngươi đánh lén ta? Hèn hạ vô sỉ, ngươi có tin...

Còn chưa nói hết, Hạ Sanh tự dưng lại rùng mình, cứng ngắc ngẩn đầu lên, nhìn Cao Tuyết Đình quỷ dị xuất hiện trước mặt, nhìn từ trên cao xuống, khóe miệng hắn co rút, yếu xìu hỏi: - Cao trưởng lão, đệ tử... có phải đã nói gì sai?

- Nào có chuyện gì! Cao Tuyết Đình nhàn nhạt đáp, sau đó lại mỉm cười, nói: - Bổn cung hù chết ngươi... chính là kiểu này hả?

Hạ Sanh xanh cả mặt....

Cao Tuyết Đình vung tay, kéo Hạ Sanh không kịp đề phòng, sau đó ném ra như ném rác rưởi, động tác lưu loát gọn gàng!

- Cao trưởng lão... Tiếng hét của Hạ Sanh truyền từ xa đến, nhưng người đã hóa thành chấm đen nhỏ.

- Được rồi, tên làm người ta ghét đã không còn nữa! Cao Tuyết Đình tùy ý vỗ tay, quét nhìn mọi người, nhàn nhạt nói.

Phàm là đệ tử bị nàng nhìn tới, không khỏi cúi thấp đầu, tránh né ánh mắt của nàng.

- Cái tên ngu ngốc! Tiêu Bạch Y thầm mắng, đồng thời liếc nhìn phía sau, Hạ Sanh đang dốc hết sức đuổi theo, hắn là hạng nhất diễn võ tông môn, tự nhiên thực lực không kém, nhanh chóng đuổi tới lâu thuyền.

Có điều trên lâu thuyền có quầng sáng cấm chế, nếu như Cao Tuyết Đình không mở ra, Hạ Sanh làm sao cũng không vào được, cho nên hắn chỉ có thể dán trên quầng sáng, không ngừng gào thét xin tha.

Cao Tuyết Đình ngoảnh mặt làm ngơ, nghe bực mình, lại vung tay lên ngăn cách âm thanh.

Không ít người đồng tình nhìn Hạ Sanh, trong lòng thương xót.

- Có chuyện cần phải nói cho các ngươi biết. Cao Tuyết Đình bỗng nhiên lên tiếng.

Mọi người nín thở ngưng thần, tập trung nhìn nàng.

- Tứ Quý Chi Địa lần này, có chút khác với năm trước! Cao Tuyết Đình nói tiếp:

- Tư liệu về Tứ Quý Chi Địa, các ngươi đều nhận được trước khi lên đường, chuyện này thì không cần ta nói gì thêm. Nhưng mà trong Tứ Quý Chi Địa lần này, sẽ xuất hiện Tinh Ấn!

- Tinh Ấn? Tiêu Bạch Y biến sắc, chợt hiểu ra, kinh ngạc: - Tinh Ấn có liên quan tới Toái Tinh Hải?

Cao Tuyết Đình khen ngợi nhìn hắn, nói: - Không sai, chính là Tinh Ấn có liên quan tới Toái Tinh Hải! Tinh Ấn đó là bằng chứng đi vào Toái Tinh Hải, người có được Tinh Ấn, khi Toái Tinh Hải mở ra sẽ có thể đi vào! Cho nên... bổn cung muốn các ngươi ra sức tìm kiếm Tinh Ấn trong Tứ Quý Chi Địa, đây là nhiệm vụ chủ yếu, cũng là nhiệm vụ duy nhất của các ngươi!
Advertisement
';
Advertisement