Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Võ giả bình thường gặp biển linh khí, tự nhiên chỉ có thể lực bất tòng tâm, bọn họ không có khả năng lãng phí thời gian quý giá dừng chân ở chỗ này, dùng chỗ linh khí dồi dào này để tu luyện.

Dương Khai cũng sẽ không làm như vậy.

Nhưng hắn có Huyền Giới Châu!

Linh khí thiên địa bên trong Huyền Giới Châu tuy rằng không tính là mỏng manh, nhưng nếu so sánh với nơi này thì chênh lệch rất lớn, chỉ cần lợi dụng Huyền Giới Châu hút thu hết thảy linh khí thiên địa trong này, đến lúc đó môi trường tu luyện bên trong Tiểu Huyền Giới hẳn sẽ tốt hơn một chút.

Dương Khai cũng là bất chợt nghĩ ra, lần trước ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, Huyền Giới Châu đã hấp thu một lượng lớn mảnh vỡ lực lượng pháp tắc thiên địa, nếu ngay cả lực lượng pháp tắc đều có thể hút thu, không có đạo lý linh khí thiên địa không thể hút vào.

Một lần thử này, quả nhiên thành công.

Mặt ngoài Huyền Giới Châu liền ngưng tụ ra một cái mắt gió to lớn, trong xoay tròn lôi kéo, hết thảy linh khí thiên địa ở bốn phía bị hút vào trong Đế Bảo này, tràn ngập trong Tiểu Huyền Giới.

Dương Khai hết sức vui mừng.

Thí nghiệm này thành công đại biểu cho sau này có thể tăng lên môi trường tu luyện trong Tiểu Huyền Giới đạt tới tốt nhất có thể so với bồng lai tiên cảnh của Tinh Giới, dĩ nhiên, với điều kiện tiên quyết là tìm được biển linh khí giống như nơi này.

Hắn giao Huyền Giới Châu cho Lưu Viêm, bảo Lưu Viêm vừa cầm Đế Bảo vừa canh chừng cho Trương Nhược Tích.

Lưu Viêm thầm hiểu trong lòng, không nói một lời nhận lấy, sau đó thối lui ra một khoảng cách, tránh cho Huyền Giới Châu tạo ra động tĩnh quá lớn, quấy nhiễu Trương Nhược Tích tu luyện.

Đến lúc này, hắn mới hướng về phía Hoa Thanh Ti hất đầu một cái, ra hiệu cho nàng qua một bên nói chuyện.

Hoa Thanh Ti cả giận nói: - Ta là sủng vật ngươi nuôi dưỡng sao? Có thể mặc cho ngươi sai sử sao?

Dương Khai nói:

- Không muốn thì quên đi, đi trở vào chờ đợi đi!

- Tốt tốt tốt... Được rồi được rồi! Hoa Thanh Ti tức giận đỉnh đầu bốc khói, khí huyết kích động, nhưng không thể không tạm thời chịu nhục...

Dẫn Hoa Thanh Ti đi ra một khoảng cách, xác nhận sẽ không quấy rầy Trương Nhược Tích, Dương Khai mới vừa dò xét vừa lên tiếng nói: - Chuyện ta nói trước đây, cô nương suy tính thế nào?

- Chuyện gì? Hoa Thanh Ti một mặt thờ ơ đáp lại Dương Khai, một mặt tìm cơ hội đánh lén.

Nhưng nàng không sao hiểu được, Dương Khai này chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhưng lại một mực đưa lưng về phía mình, toàn thân đều bày ra sơ hở, dường như căn bản không xem mình ra gì; kết hợp với lời nói lớn lối và thái độ tự tin của hắn trước đó, trong lòng Hoa Thanh Ti không khỏi có chút lo được lo mất.

Nàng không biết một khi mình thật ra tay đánh lén, sẽ có kết quả thế nào!

Nàng đúng là chịu đủ rồi những ngày bị nhốt trấn áp trong Tiểu Huyền Giới, nếu như lại bị nhốt vào tiếp, e là nàng sẽ nổi điên.

- Giả bộ hồ đồ? Dương Khai dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.

- Không biết ngươi đang nói gì! Hoa Thanh Ti làm ra dáng vẻ heo chết không sợ trấn nước.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Trước giải thích cho cô nương một chút, chẳng qua là ta cảm thấy cứ luôn giam cô nương ở trong đó có chút không nhân đạo lắm... dù sao ta với cô vốn một là không có thù hai là không oán...

- Không ngờ ngươi lại hiểu lý lẽ như vậy? Hoa Thanh Ti đôi mắt đẹp sáng ngời, nhìn Dương Khai bức thiết nói: - Nếu như thế, thì...

- Đừng nằm mơ! Dương Khai hừ lạnh, xoay người tiếp tục đi tới phía trước: - Nhưng bí mật lớn nhất của ta lại bị cô nương biết được, cho nên nếu không có thủ đoạn chế ước cô, ta cũng không yên lòng thả cô đi ra ngoài hóng gió. Lần này là ngoại lệ, lần sau cô nương sẽ không có cơ hội tốt như vậy! Nếu cô thật không muốn dâng ra thần hồn lạc ấn của mình, thì hãy chuẩn bị bị ta giam ở bên trong cả đời đi!

Hoa Thanh Ti gương mặt xinh đẹp hơi đổi sắc, trầm mặc một hồi, rồi nói: - Như ngươi có đem thần hồn lạc ấn của mình dâng tặng cho một người không quen biết, sống chết không thể nắm trong tay không?

- Sẽ không! Dương Khai lắc đầu.

- Vậy là không rồi, nếu ngươi không làm, tại sao bắt ta làm như vậy?

- Bởi vì... ta mạnh hơn cô nương! Dương Khai đáp như chuyện đương nhiên là thế.

Hoa Thanh Ti giật giật khóe miệng mấy cái, nói: - Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhỏ nhoi cũng dám nói lời như vậy trước mặt ta! Ngươi ở đâu ra tự tin như thế?

- Không cần thiết thử dò xét ta. nếu cô nương thật cảm thấy mình có thể thắng được ta, thì đã sớm ra tay, cần gì một mực lung lạc ta? Dương Khai cười lạnh một tiếng, hắn lại lần nữa xoay người, ánh mắt lạnh lùng, không hề có tình cảm nhìn Hoa Thanh Ti, nói: - Sự kiên nhẫn của ta có hạn, bây giờ cô nhất thiết phải cho ta một đáp án, nếu không muốn dâng ra thần hồn lạc ấn, thì hãy chuẩn bị thừa nhận vĩnh viễn bị giam cầm khốn khổ! Sinh thời, ta sẽ không cho cô nương cơ hội này!

Thấy hắn nói với dáng vẻ nghiêm túc như thế, trong lòng Hoa Thanh Ti chìm xuống, ý thức được trước mặt tối hậu thư này của Dương Khai, mình không có khả năng tiếp tục lừa dối qua cửa ải.

Nàng cắn răng một cái, hít sâu một hơi, khẽ hé môi dường như là muốn nói gì lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Dương Khai nói: - Lần trước sở dĩ ta không có ép cô nương, chính là để cô nương có chút thời gian suy nghĩ cẩn thận. Ta nghĩ... cô nương hẳn đã suy nghĩ thấu triệt mới đúng, chỉ là một lựa chọn mà thôi, có khó khăn như vậy sao?

- Không sai, ta đã suy nghĩ thấu đáo! Hoa Thanh Ti mím môi đáp.

- A? Vậy câu trả lời của cô là... Dương Khai hứng thú quan sát nàng.

Hoa Thanh Ti cắn răng, nói: - Nếu ta dâng lên thần hồn lạc ấn cho ngươi... tên chết tiệt ngươi có thể đừng lộ ra loại nụ cười âm mưu như ý này không? Khiến ta có cảm giác như bị lừa gạt!

- Nói tiếp đi!

Dương Khai nghiêm trang đáp, tiện thể thu lại vẻ cười trên mặt.

- Ngươi có thể bảo ta đi làm chuyện có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Hoa Thanh Ti hỏi giọng sắc bén.

- Ta đối với người mình từ trước đến nay luôn bao dung rộng lượng, nếu thật có chuyện gì rất nguy hiểm, ta sẽ tự mình đi làm!

Lúc Dương Khai trả lời, đôi mắt đẹp của Hoa Thanh Ti nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, dường như là muốn nhìn ra có hay không có dấu vết nói dối, nhưng điều làm nàng kinh ngạc là, ánh mắt của Dương Khai rất bình tĩnh, cũng không chút e dè nhìn thẳng vào nàng.

Hoa Thanh Ti gật gật đầu: - Ta cần phải có bí mật riêng, ngươi không được theo dõi bí mật của ta, lại càng không được ra lệnh cho ta làm chuyện trái với ý nguyện và lương tâm của mình!

- Có thể! Dương Khai sảng khoái đáp ứng, khiến Hoa Thanh Ti hơi sửng sốt, dường như không nghĩ tới hắn lại dễ nói chuyện như vậy.

- Sau này ngươi sẽ đối xử tốt với ta chứ?

Hoa Thanh Ti hỏi lần nữa.

Dương Khai nói với vẻ mặt cổ quái: - Cô nương đây là muốn gả cho ta ư? Hỏi vấn đề làm người xấu hổ này...

Hoa Thanh Ti thẹn quá thành giận nói: - Ngươi nghĩ quá nhiều... thật không biết xấu hổ!

Dương Khai cười, nói: - Đáp án của ta là... dù nuôi một con chó...

Hắn nói còn chưa dứt lời, Hoa Thanh Ti liền một bàn tay trắng như phấn đập tới mặt hắn, Dương Khai giơ tay lên chặn lại, nói tiếp: - Ta cũng sẽ đối với nó rất tốt, huống chi cô nương còn là một người!

Hoa Thanh Ti nghiến hàm răng trắng rốp rốp, bỗng nhiên tung người nhảy lui về phía sau mấy bước, trên người chợt trào ra nguyên lực, khẽ kêu lên: - Một vấn đề cuối cùng, nếu muốn ta dâng lên thần hồn lạc ấn, phải có thực lực để ta chấp nhận. Tuy rằng ta cũng không nghĩ mình có thể thắng được ngươi, nhưng... cũng phải thử một lần!

Dứt lời, nàng vung tay tế ra bí bảo dải lụa màu, dải lụa màu kia đón gió tăng lớn lên, chỉ thoáng cái liền biến thành một cái cầu vồng màu sắc rực rỡ nối liền nam bắc, mang theo lực lượng hủy diệt, cuốn tới hướng Dương Khai.

- Cô nương xác định muốn làm như vậy à? Dương Khai đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong miệng lạnh lùng nói: - Sau khi thấy thủ đoạn của ta, cô nương sẽ không có cơ hội cự tuyệt nữa!

Hoa Thanh Ti không đáp, trên tay liên tục bấm linh quyết, dải lụa màu biến thành cầu vồng rực rỡ kia chợt ngưng lại thành một sợi dây thừng, trong chớp mắt đã bao quanh Dương Khai thành một cái bánh chưng, ngay cả miệng mũi đều không nhìn thấy.

- A? Hoa Thanh Ti thấy thế ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới Dương Khai lại dễ đối phó như vậy.

Nếu như thế...

Sự vui mừng trong lòng nàng còn chưa hoàn toàn biểu lộ ra, chợt nghe một tiếng hừ lạnh của Dương Khai: - Xem ra cô nương đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi!

Nói đến đây, không ngờ thân hình Dương Khai lập tức trở nên hư ảo mờ mịt, dường như cả người biến mất trong không gian này, dải lụa màu siết chặt hắn cũng chợt lỏng lẻo tản ra.

Bí thuật không gian, Hư Vô!

Một khi thi triển chiêu này, toàn thân Dương Khai có thể trốn vào khe nứt không gian, từ đó lẩn tránh được sát chiêu không cách nào tránh khỏi. Mặt khác, hắn cũng có thể lợi dụng bí thuật Hư Vô, để ẩn giấu thân mình và khí tức, từ đó thăm dò tìm hiểu tin tức.

- Làm sao có thể?

Hoa Thanh Ti gương mặt xinh đẹp biến sắc.

- Chưa từng thấy bí thuật không gian sao? Bỗng nhiên từ một bên quỷ dị truyền đến thanh âm của Dương Khai.

Hoa Thanh Ti lần nữa biến sắc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai không mảy may bị thương tổn, trôi lơ lửng ở bên kia, đang nhìn mình chế giễu.

- Bí thuật không gian! Hoa Thanh Ti khẽ kêu một tiếng, trong đôi mắt đẹp lóe ra thần sắc khó có thể tin.

- Nguyệt Nhận! Dương Khai khoát tay, mấy chục khe nứt không gian đen như mực thành hình trăng rằm, "vèo vèo" chém tới hướng Hoa Thanh Ti.

Nhận ra trong công kích quỷ bí kia chứa sát thương kinh khủng, Hoa Thanh Ti nào dám sơ suất, chợt quát khẽ một tiếng: - Điệp Vũ Phân Phi!

Thân thể mềm mại xoay tròn, bỗng nhiên bắn ra hào quang đủ mọi màu sắc, biến thành những con bướm màu sắc sặc sỡ, bay tới phía trước đón đánh.

"Rầm Rầm Rầm..." Nguyệt Nhận va chạm với vô số con bướm kia, phát ra tiếng vang dữ dội, năng lượng phản chấn, linh khí hỗn loạn.

- Truy Tinh Tiễn! Thấy một chiêu không có kết quả, Hoa Thanh Ti lập tức thi triển ra một chiêu bí thuật Tinh Thần Cung khác.

Dù sao nàng xuất thân từ Tinh Thần Cung là tông môn bá chủ Nam Vực, bản thân còn có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường đại, Hoa Thanh Ti cũng không phải người tầm thường, bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, thực lực bản thân hay là năng lực ứng biến tại trường, đều là xuất sắc nhất đẳng.

Bí thuật một khi thi triển ra, bên ngoài thân Hoa Thanh Ti liền nổi lên điểm điểm sáng, các điểm sáng kia ngưng tụ biến thành mũi tên, khẽ run lên xuyên thủng hư không, bay thẳng tới trước mặt Dương Khai, như muốn xuyên thủng đầu hắn.

- Chút tài mọn! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, lực lượng pháp tắc quanh quẩn trên bàn tay, một tay chụp lấy mũi Truy Tinh Tiễn kia, dùng sức bóp mạnh một cái, lại bóp nó vỡ vụn.

Hoa Thanh Ti trái tim đập mạnh, dường như Dương Khai bóp nát không phải là Truy Tinh Tiễn, mà là trái tim của mình, nàng sợ hãi nói: - Ngươi... ngươi làm sao có thể làm được như thế?

Dương Khai toét miệng cười gằn, ngông cuồng nói: - Đại đạo ba ngàn, hàng vạn hàng ngàn bí thuật, bất quá là lợi dụng linh khí thiên địa và kết hợp pháp tắc thiên địa mà thôi! Bí thuật này của cô nương chỉ là dựa vào pháp tắc, còn chưa nói tới điều động... chỉ cần hiểu rõ thế của pháp tắc này, thì phá giải dễ như trở bàn tay!

Hoa Thanh Ti trên trán toát mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

Nàng đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, khoảng cách Đế Tôn Cảnh cũng chỉ có một bước, xuất thân Tinh Thần Cung càng không phải là tiểu môn tiểu phái gì, nhưng nàng chưa từng nghe nói tới quan điểm không thể tưởng tượng như vậy.

Nhưng cố tình cách nói hoang đường này lại làm cho nàng có cảm giác chạm tới và dẫn dắt rất lớn.

Nàng nhíu cặp chân mày, lập tức thu tay lại đứng tại chỗ rơi vào trầm tư cảm ngộ...
Advertisement
';
Advertisement