Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Sâu trong Tuế Nguyệt Thần Điện, tại một nơi nào đó, chúng cường giả tụ tập.

Đây đã là nơi sâu nhất của thần điện, người có tư cách tới được nơi này đều là cường giả đứng đầu trong Đạo Nguyên cảnh tại Nam Vực.

Lam Huân, Tiêu Thần, La Nguyên, Khổng Kỳ, Mộ Dung Hiểu Hiểu, Cung Văn Sơn, Biện Vũ Tình đều có trong đó.

Trong bảy người này, ngoại trừ Lam Huân là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, Cảnh Văn Sơn là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh ra, thì những người khác đều có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Lam Huân thì không cần phải bàn nhiều, thân là hòn ngọc quý trên tay Minh Nguyệt Đại Đế, cơ thể mang thể chất đặc thù, thực lực bản thân không thể dùng tu vi để bình luận, tuyệt đối có tư cách đứng ở đây. Cảnh Văn Sơn cũng giống như vậy, tu vi của hắn tuy kém hơn đa số người có mặt một tầng, nhưng thân là tông sư trận pháp, thủ đoạn quỷ dị, nên cũng không thể lấy tu vi để phán định thực lực, hắn tới được đây cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Thời khắc này, ngoài Tiêu Thần vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ Lam Huân, một bước cũng không rời ra, những người khác đều đã tự tìm cho mình một vị trí, khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức, giống như đang lặng lẽ chờ đợi một cái gì đó.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thi thoảng loại nhìn về hướng nào đó, trong mắt tràn đầy sự lo lắng và chờ đợi.

Một khắc nào đó, ở bên ngoài chỗ mọi người khoảng mười mấy trượng, trong một cái quang môn hình trong, bỗng gợn lên từng tầng sóng, tiếp sau đó, một bóng người từ trong quang môn từ từ hiện ra.

Mọi người đều phát giác và quay đầu nhìn lại.

- Rốt cục đủ rồi sao… La nguyên tựa như đã mất hết kiên nhẫn chờ đợi, chịu không nổi hừ lên một tiếng.

Mộ Dung Hiểu Hiểu đứng lên, trên mặt lấp ló nụ cười, đi về bên đó, giống như phải tiếp người tới.

Những người khác cũng lộ ra vẻ hứng trí, muốn nhìn xem người tới là ai.

Bóng người chầm chậm định hình lại, cuối cùng từ trong quang môn đi ra, lộ ra hình dáng chân thực.

- A? Nụ cười trên mặt Mộ Dung Hiểu Hiểu cứng lại, kinh ngạc nhìn người tới, tinh thần cực kỳ phức tạp, có chút thất vọng, cũng có chút ngoài ý muốn.

Nàng không ngờ rằng, người sau cùng từ trong quang môn đi ra, lại là Dương Khai, chứ không phải Tiêu Bạch Y trong tưởng tượng của nàng!

Những người khác sắc mặt mỗi người một vẻ, Khổng Kỳ da mặt co rúm, mau chóng đưa mắt ra chỗ khác, giống như nhìn Dương Khai nhiều thêm một chút sẽ làm bẩn mắt mình vậy.

Biện Vũ Tình hé miệng cười…

- Ô, nhiều người ghê! Sau khi Dương Khai từ quang môn đi ra, liền nhìn thấy bảy thân ảnh ở phía trước, không khỏi có chút kinh ngạc: - Sao lại chờ ở đây hết vậy?

- Chờ ngươi đó! Biện Vũ Tình mỉm cười, say đắm và quyến rũ nói.

Dương Khai sờ sờ mũi, nói: - Đừng đùa nữa, ta làm gì có thể diện lớn như thế, làm phiền các vị phải chờ ở đây!

Hắn cho rằng Biện Vũ Tình chỉ là đang đùa với mình mà thôi.

Nào biết…

- Không phải nói đùa, chúng ta đích thực là đang chờ ngươi, Cung Văn Sơn lúc này cũng đã đứng lên, nghiêm mặt nhìn Dương Khai nói: - Bất quá, nói vậy cũng không đúng, chúng ta cũng không phải là đang đợi ngươi, mà là đợi người cuối cùng từ trong này đi ra!

Dương Khai nhíu mày, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dán về phía trước, như có điều suy nghĩ nói: - Xem ra muốn phá giải cái cấm chế này, số người của các ngươi không đủ nhỉ!

- Không sai!

Cung Văn Sơn gật gật đầu.

- Có vị nào có thể giải thích cho ta một chút về tình hình hiện tại được không? Dương Khai trên mặt nở nụ cười, nhìn hướng về xung quanh.

Cung Văn Sơn mặt khinh bỉ nói: - Chuyện phiền phức như thế này, ta không muốn nói hai lần!

Nói rồi, bèn phớt lờ Dương Khai.

Mộ Dung Hiểu Hiểu day day môi nói: - Để ta nói vậy, Dương sư đệ ngươi qua bên này.

Nàng vẫy vẫy tay gọi Dương Khai.

Dương Khai gật đầu, xít tới.

Mộ Dung Hiểu Hiểu lúc này lập tức giảng giải cho hắn.

Nghe nàng ta miêu tả một chặp, Dương Khai mới biết, tại của chính đại điện trước mặt này, được bố trí một cái trận pháp tên là Bát Phương Quy Nguyên Trận, trận pháp này kỳ thực cũng không phải thâm ảm, cũng không có tác dụng lớn gì, cách phá giải cũng vô cùng đơn giản.

Chỉ cần hội tụ đủ tám người, đứng ở đúng tám vị trí đặc biệt, trận pháp này liền tự sụp đổ, cũng không cần võ giả phải phí sức lực gì.

Đương nhiên, nếu như không có người tinh thông trận pháp ở đây, thì e rằng cũng chẳng nhìn ra được sự ảo diệu trong đó, bất quá trận pháp loại này trong mắt Cung Văn Sơn, đích thực không phải vấn đề gì khó khăn.

- Cho nên nói, các ngươi chỉ có thể ở đây chờ đợi người sau cùng tới? Dương Khai sau khi nghe xong liền hỏi.

- Phải. Mộ Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: - Không ngờ dương sư đệ là người cuối cùng tới.

Dương Khai liếc nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói: - Không cần lo lắng, Tiểu Bạch huynh chỉ là bị thương chút xíu, không hề nguy hiểm tới tính mạng.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nghe vậy, trước mắt sáng ngời, nói:

- Dương sư đệ đã gặp Tiêu sư huynh rồi sao?

- Ừ. Dương Khai gật đầu.

- Vậy huynh ấy giờ đang ở đâu? Mộ Dung Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi.

- Ta cũng không biết, hoặc giả đã bị truyền tống ra ngoài hoặc giả vẫn còn ở một nơi nào đó trong thần điện. Dương Khai nhún nhún vai.

Mộ Dung Hiểu Hiểu như nghĩ tới điều gì, che miệng hô nhỏ: - Dương sư đệ, ngươi lẽ nào đã thắng được Tiêu sư huynh?

- A? Dương Khai ngạc nhiên. - Nghe ý trong lời nói cuẩ người, ngươi cũng đã từng đi qua Luận Đạo Đài?

- Phải… Mộ Dung Hiểu Hiểu trả lời. - Ta ở đấy gặp phải một đối thủ, đánh thắng hắn mới có thể tới đây.

- Xem ra, tạo ngộ của mọi người cũng không khác nhau là mấy. Dương Khai như có điều suy nghĩ.

Nếu như nói rằng tất cả mọi ngừi đều trải qua Tuế Nguyệt Giai Thê và Luận Đạo Đài, vậy lúc này ở đây chỉ còn lại tám người có thể giải thích cho xuôi.

Hai cửa ải này không phải ai cũng đều có thể thông qua được, những người còn lại có lẽ đã bị đào thải ra khỏi cục diện rồi.

Dương Khai trong khi nói, quay đầu nhìn những người khác, bất ngờ phát hiện trên mu bàn tay của những người này hoặc ít hoặc nhiều đều xuất hiện một vài Tinh Ấn, ngay cả Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng thế.

Xem ra cơ duyên của bọn họ tại Tuế Nguyệt Thần Điện cũng không tồi, trái lại bản thân, chỉ khí ở Lưỡng Quý Sơn mới vào tay được một trái Tuế Nguyệt Quả mà thôi, cũng không có phát hiện được Tinh Ấn khác.

- Lời thừa đã nói xong hết chưa hả, nói xong rồi thì hành động mau, ta cũng chẳng có lắm thời gian nhàn nhã mà ở đây dùng dằng đâu! La Nguyên mất kiên nhẫn thúc giục.

Nếu không phải phá giải trận pháp cần phải gom đủ tám người, La Nguyên nào sẽ đợi ở đây? Lại chẳng đại sát tứ phương từ lâu, đuổi hết cái đám người không liên quan này ra ngoài.

Dương Khai nhìn hắn một cái, cũng chẳng nhiều lời, chỉ là gật gật đầu với Cung Văn Sơn, nói: - Cung huynh, tình hình đại khái ta cũng đã nắm rõ rồi, tiếp theo nên làm như thế nào, mong được chỉ giáo!

Cung Văn Sơn cũng không khiêm nhường, gật đầu nói: - Nếu như vậy, mọi người hãy nghe hiệu lệnh của ta, bảo các ngươi đứng ở đâu thì các ngươi đứng ở đó, tuyệt đối không được lộn xộn. Bát Phương Quy Nguyên Trận này tuy rằng phá giải dễ dàng, nhưng nếu xuất hiện sai sót gì… hừ hừ..

Lời hắn tuy chưa nói hết, nhưng ai cũng đều nghe hiểu ý tứ trong đó.

Tiêu Thần cười nói: - Cung huynh cứ chỉ thị là được, việc liên quan tới tất cả mọi người, ta nghĩ sẽ không có ai không thức thời đâu.

Khi nói, hắn vô tình hữu ý liếc nhìn La Nguyên một cái.

- Rất tốt! Cung Văn Sơn nghe vậy, cười lạnh một tiếng, hai tay kết ấn đẩy mạnh về phía trước.

Một gợn sóng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tản ra, nguyên lực được vật chất hóa xếp thành Càn Khôn Thiên Địa Ấn cách trước mặt mọi người không xa.

Ngay sau đó, Cung Văn Sơn chỉ tay nói: - Phiền vị bằng hữu này đứng ở vị trí cung Càn!

Người hắn chỉ chính là La Nguyên.

La Nguyên cũng thức thời, không nói lời nào, thân hình vừa nhảy lên đã chính xác đứng vào vị trí mà Cung Văn Sơn chỉ định.

- Vị phu nhân này mời tới vị trí cung Ly! Hắn lại chỉ về phía Biện Vũ Tình.

- Khi không lại gọi người ta già đi nhiều như vậy…

Biện Vũ Tình dẩu dẩu miệng, oán thán nhưng cũng nhẹ nhàng bay tới vị trí chỉ định.

- Ngươi tới vị trí cung Đoái! Cung Văn Sơn lại chỉ Dương Khai.

Dương Khai gật đầu, bay tới bên cạnh Biện Vũ Tình.

Sau đó, dưới sự chỉ thị của Cung Văn Sơn, mọi người lần lượt đứng vào các vị trí không giống nhau.

Trong lúc rảnh rỗi, Biện Vũ Tình quay ra cười nói với Dương Khai: - Thật không ngờ, tên tiểu tử thối nhà ngươi cũng có thể đi tới được nơi này!

- Thế nào? Xem thường ta ư? Dương Khai nhíu mày, hừ lạnh nói: - Điểm lợi hại của tại hạ, Biện hộ pháp vẫn còn chưa được thấy đâu.

- Vậy à… Biện Vũ Tình hứng thú mỉm cười quyến rũ. - Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng rất muốn được học hỏi một phen.

- Cơ hội thì có rất nhiều! Dương Khai liếc nàng ta một cái, ngay sau đó lại hỏi: - Khâu sư huynh đâu? Không phải hai người đi cùng nhau sao?

Biện Vũ Tình nghe vậy, sắc mặt bỗng ảm đạm đi.

Dương Khai cả kinh nói: - Không phải là…

Biện Vũ Tình cười xùy một cái: - Không phải như cái ngươi đang nghĩ đâu, Khâu Vũ huynh ấy tự biết thực lực không đủ, nên đã dừng bước ở Tuế Nguyệt Giai Thê rồi.

- Ồ, như thế thì tiếc quá. Dương Khai xuýt xoa một tiếng.

Tuy nói, trên Tuế Nguyệt Giai Thê có vô cùng vô tận nguy hiểm, nhưng nếu có thể bước qua, cũng có thể thu được không ít lợi ích. Dương Khai có sự trải nghiệm sâu sắc, không chỉ là hắn, bảy người còn lại tới được nơi này, so với lúc trước cũng đã mạnh mẽ hơn một chút, đây chính là công lao của Tuế Nguyệt Giai Thê.

Bất quá, Biện Vũ Tình nói như vậy, trái lại đã chứng thực được suy đoán trước đây của Dương Khai – cơ duyên của mọi người về căn bản là không khác nhau, đặc biệt là về sau này, đều là thông qua Tuế Nguyệt Giai Thê, xông qua Luận Đạo Đài, mới có thể tới được đây.

Khi hai người nói chuyện, mọi người đều đã rối rít vào chỗ, chỉ còn mỗi mình Cung Văn Sơn.

Cung Văn Sơn đứng ở vị trí phong ấn, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, xác định vị trí của mọi người không sai, mới nhẹ nhàng tung người, đáp xuống vị trí cuối cùng.

Sau khi chân hắn chạm đất, bỗng quát lên một tiếng: - Tất cả không được động, cho dù cảm giác được điều gì, cho dù có bất thường gì, cũng không được dùng sức mạnh, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu.

Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, mọi người sao còn không nghe khuyến cáo? Mau chóng nín thở ngưng thần, để bản thân tiến vào trạng thái không linh.

Rất mau, một tiếng vù vù truyền tới.

Thiên địa linh khí từ bốn phía xung quanh dường nhu đang gấp rút chạy trốn, gây nên một số phản ứng liên hoàn.

Mà cùng với động tĩnh đó, tiếng vù vù trong hư không cũng càng ngày càng to, càng ngày càng dày đặc.

Cuối cùng, là kèm theo tiếng vang cổ quái, như âm thanh của vật gì bị vỡ truyền vào trong tai mọi người.

Cho tới thời khắc này, Cung Văn Sơn vốn một mực khẩn trương mới thở phào một tiếng, hắn biết, cái Bát Phương Quy Nguyên Trận này xem như tự sụp đổ rồi.

Răng rắc…

Một đợt vang động truyền tới, đại môn ở trước mặt mọi người bỗng nứt ra một khe hở, ánh sáng từ trong bắn ra, ngay sau đó, đại môn từ từ di động sang hai bên, khe hở cũng từ từ biến lớn.

Khi khe hở vừa đủ cho một người đi vào, Cung Văn Sơn bỗng quát lên một tiếng: - Trước hết không nên cử động.

Mọi người cả kinh, thân hình vốn đang rục rịch bỗng chốc đều dừng lại.

Nhưng ngay tại lúc này, Cung Văn Sơn lại tiến vào trong đại môn nhanh như tên bắn.

- Thôi chết, trúng kế rồi! Khổng Kỳ tức giận kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Advertisement
';
Advertisement