Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bốn người này hiển nhiên cũng là hành động ở gần đây, bị dị tượng Thái Diệu Bảo Liên xuất thế hấp dẫn mà đến.

Một người trong đó thân hình khôi ngô, thần tình không giận mà uy, bất ngờ là tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Mà người còn lại là thanh niên tóc ngắn, cặp mặt gian ti hí, dường như lúc nào cũng đang có mưu ma chước quỷ, tu vi không cao không thấp, chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mà còn lại là một nam một nữ thoạt nhìn là đồng bạn, nữ tử thân hình xinh xắn lanh lợi, nam nhân phong lưu phóng khoáng, hai người thần thái vô cùng thân thiết, vừa thấy đã biết là đồng môn sư huynh muội, hơn nữa quan hệ cực tốt, tu vi của hai người này đều là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Thời khắc này bốn người mỗi người ánh mắt đều lộ ra thần quang ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Thái Diệu Bảo Liên không rời, biểu tình tham lam trong đôi mắt lưu chuyển không ngừng.

Thấy tình hình như vậy, Dương Khai không khỏi thở dài một tiếng.

Hắn tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm tư, biết rằng Thái Diệu Bảo Liên xuất thế dẫn phát dị tượng thiên địa khẳng định sẽ hấp dẫn không ít võ giả tới trước, nhưng lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tới.

Hơn nữa vừa đến lại là bốn người…

Xem ra ở nơi bình nguyên này số lượng võ giả hoạt động vẫn là có chút ít, nếu không không đến mức thần tốc chạy đến như thế.

- Hà sư huynh…đây là linh dược gì?

Quan sát một lát, nữ tử ăn mặc như thiếu phụ kia ôn nhu hướng về phía nam tử bên cạnh mình hỏi, bởi vì nàng căn bản không nhận ra linh dược trước mắt này loại gì, chỉ biết đây là một gốc cây rất hiếm có.

Hà sư huynh kia nghe vậy, chậm rãi lắc đầu, nói: -Ta cũng không biết.

Trong lúc nói chuyện, còn liếm liếm đôi môi khô khốc, bộ dáng biểu tình rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng ánh mắt mơ hồ, vô cùng có ý kiêng kị đối với nam tử khôi ngô kia, dù sao ở đây tu vi của đối phương là cao nhất, nếu muốn cướp đoạt linh dược, đối phương chính là địch nhân lớn nhất.

- Thành Thái huynh, có nhận ra linh dược hay rốt cuộc là cái gì hay không? Đúng lúc này, thanh niên tóc húi cua kia bỗng nhiên hướng về phía nam tử khôi ngô lê tiếng hỏi. Dường như hai người là đã sớm quen biết.

- Không biết. Nam nhân được gọi là Thành Thái úng thanh úng khí đáp một tiếng, liếc thanh niên tóc húi cua kia một cái, nói: -Bao huynh cũng không nhận ra sao?

Bao Bằng cười, nói: -Ngay cả Thành Thái huynh đều không nhận ra đó là cái gì, Bao mỗ sao có thể nhận ra được? Ngươi quá đề cao ta.

- Hừ. Thành Thái hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía một nam một nữ kia. Cao giọng hỏi:

- Lưu Ảnh Kiếm Tông hai vị, nhận ra được không?

Hà sư huynh kia nghe vậy, nhướn mày, chậm rãi lắc đầu, thiếu phụ cũng như thế.

Thành Thái lúc này mới đưa mắt nhìn sang Dương Khai, hét lên một tiếng: -Tiểu tử kia, ngươi hình như là đến nơi này trước? Linh dược này rốt cuộc có manh mối gì? Nói nghe một chhuts.

- Ta…ta không biết a. Dương Khai một bộ dáng tay chân luống cuống, ngập ngừng nói: -Ta chỉ là bị dị tượng này hấp dẫn mà đến.

- Thật là một đám phế vật! Thành Thái không đợi Dương Khai nói hết lời, liền không nhịn được mắng một tiếng. -Ngay cả cây linh dược cũng không nhận ra được lại cũng ba ba mà chạy tới!

Hắn một câu này, đem tất cả mọi người cùng mắng.

Lưu Ảnh Kiếm Tông Hà sư huynh cùng thiếu phụ kia nghe vậy, đều là nhướn mày có vẻ không vui, mà Bao Bằng lại dường như biết rõ tính khí Thành Thái, lơ đễnh.

Lúc này, Thành Thái lại nói: -Bất kể linh dược này rốt cuộc là cái gì, Thành mỗ muốn. Bọn ngươi nếu còn muốn sống, hãy mau mau cút ngay. Nếu không đừng trách Thành mỗ hạ thủ không lưu tình!

Bao Bằng nghe vậy, mày giương lên, tựa tiếu phí tiếu nói: -Thành huynh, vậy…không tốt đâu?

- Ngươi có ý kiến? Thành Thái sắc mặt lành lùng hướng thanh niên tóc húi cua nhìn lại, hừ lạnh nói: -Có ý kiến liền to gan nói ra, tự gánh lấy hậu quả.

Người kia vội vàng giơ tay. Lui về phía sau mấy bước, liên tục nói: -Thành Thái huynh hiểu lầm, ngươi muốn thứ này, Bao mỗ nào dám có ý kiến gì? Chỉ là Lưu Ảnh Kiếm Tông hai vị này, sợ là sẽ không dễ dàng đáp ứng đi? Dù sao linh dược trời sinh. Ngươi có duyên thì được a…

Nghe hắn nói như vậy, Hà sư huynh kia nghiêm nghị gật gật đầu: -Không sai, linh vật thiên địa, ngươi có duyên thì được, bằng hữu muốn, vậy còn muốn xem ngươi có bản lĩnh này hay không!

Tuy rằng Thành Thái là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng hắn và sư muội mình là hai người! Cho nên cũng không làm sao phải e ngại đối phương, huống chi, kỳ vật bậc này đang ở trước mặt, hắn nói thế nào cũng sẽ không dễ dàng nhường.

- Nhị vị đây là muốn thử một chút bản lĩnh của Thành mỗ? Thành Thái nghe vậy, nhếch miệng cười, nụ cười kia tràn đầy mùi vị sữ tốn, hắc hắc nói: -Nghe nói lưu ảnh kiếm quyết của Lưu Ảnh Kiếm Tông xuất quỷ nhập thần, cũng không biết là thật hay giả…hôm nay vừa lúc có cơ hội này, khiến cho Thành mỗ được lĩnh giáo cao chiêu của hai vị.

Trong lúc đang nói chuyện, nguyên lực bên ngoài thân Thành Thái bắt đầu khởi động, vốn là thân thể khôi ngô đột nhiên bành trướng một vòng, một cỗ uy áp khiến người khác kinh sợ bỗng nhiên tràn ngập ra.

Hắn tiếp tục lời vừa nói: -Hai vị cũng đừng khiến cho Thành mỗ thất vọng đấy!

Nói đến đây, hai chân hắn đứng tại chỗ đạp một cái, hư không kia đều bị bức ra một cái khe, cả người giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mang theo kình khí kinh khủng, hướng Lưu Ảnh Kiếm Tông hai người đánh tới.

Hắn cuối cùng trực tiếp động thủ rồi!

- Cẩn thận! Hà sư huynh khẽ quát một tiếng, thân mình xoay tròn vừa chuyển, để lại tầng tầng ảo ảnh tại chỗ, đã cùng thiếu phụ kia bay ra xa mười mấy trượng.

Cọ cọ…

Hai tiếng vang nhỏ, mang theo hai đạo hàn quang.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, nổi lên sát khí lành lạnh.

Hà sư huynh và thiếu phụ kia hai người một tay cầm kiếm, một tay bấm tay niệm thần chú, bày ra tạo hình cổ quái, kiếm khí lạnh thấu xương bỗng nhiên hướng về phía tứ cực.

- Coi thường người khác cũng nên có hạn độ! Hà sư huynh gầm lên một tiếng, đối phương nói vài ba câu liền hướng về phía mình hạ thủ, điều này làm cho Hà sư huynh trong cơn giận dữ, trong mắt tràn ngập sát cơ, hướng về phía thiếu phụ nói: -Sư muội, hạ thủ không cần lưu tình!

- Yên tâm, sư muội sẽ để hắn từ từ mà cảm thủ uy lực lưu ảnh kiếm quyết. Thiếu phụ cười nhẹ một tiếng, trường kiếm đột nhiên múa ra một luồng sáng, hướng Thành Thái chém tới.

Cùng lúc đó, Hà sư huynh cũng là thi triển một thân sở học, cùng sư muội của mình hai người liên thủ, từng chiêu đoạt mệnh.

Thành Thái dù gì cũng là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cũng là gặp nguy không loạn, hai tau đại khái đại hợp lại, cuốn lên năng lượng triều dâng, mặc dù lấy một địch hai, không có chút nào rơi vào thế hạ phong.

Chỉ một thoáng, ba người đánh thành một đoạn, ở trên Cao Sơn đánh túi bụi, kiếm khí đi nhanh, năng lượng bạo loạn, trong chiến trường một mảnh cát bay đá chạy, rất náo nhiệt.

Mà kẻ đầu xỏ tất cả chuyện xấu này - - Bao Bằng lại lẳng lặng đứng tại chỗ ngắm nhìn, không mảy may có ý nhúng tay vào, thỉnh thoảng, lại toát ra thần tình như có điều suy nghĩ, làm như xem trong cuộc chiến có thu hoạch.

- Ai… Đột nhiên, Dương Khai thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về một vị trí, nói: -Linh dược này thoạt nhìn chưa có trưởng thành, tùy tiện đào được…không tốt lắm đâu, vạn nhất hủy đi dược tính gì đó…

Nơi ánh mắt hắn hướng tới, không có một bóng người.

Ba người say sưa chiến đấu nghe vậy, đều là cả kinh, vội vàng dừng tay, từng người rút lui ra khỏi vòng chiến, kinh nghi bất định nhìn Dương Khai.

Mà Thành Thái, lại cau maỳ liếc Bao Bằng đứng cách đo không xa một cái.

- Ta đã nói rồi, không thể tùy tiện đào được…bằng hữu đây là nghe không hiểu tiếng người sao? Dương Khai lại quát một tiếng, vung quyền hướng vị trí nào đó đánh tới.

Lúc năng lượng đi nhanh, chỗ không một bóng người kia, lại có một bóng người quỷ mị nổi lên, lộ ra ánh mắt khiếp sợ, chỗ hăn đứng, cách Thái Diệu Bảo Liên không tới mười trượng, mà nhìn tư thế hắn lén lén lút lút đến gần linh dược, giống như muốn thừa dịp người bên cạnh không chú ý len lén hái đi linh dược này.

- Bao Bằng! Đợi sau khi thấy rõ diện mạo người này, Thành Thái nhịn không được nổi giận quát một tiếng.

Mà đúng lúc này, một Bao Bằng khác vẫn đứn tại chỗ xem cuộc chiến, lại bỗng nhiên hóa thành lưu quang, biến mất không thấy!

Đây lại là một đạo tàn ảnh rất giống như thật…

Bao Bằng chân chính, sớm đã không biết thi triển bí thuật gì, lén đi đến chỗ khác.

- Ngươi… Bao Bằng bị Dương Khai đánh lộ ra thân hình, không nhịn được xung quan giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, nói: -Tiểu tử muốn chết!

Hắn thấy, nếu không phải Dương Khai ngang ngược quấy nhiễu, hắn lúc này đã lấy đi linh dược và chạt trốn, nhưng cũng là bởi vì có Dương Khai, khiến kế hoạch của hắn thất bại trong gang tấc.

Áo não, hắn đương nhiên giận tím mặt!

- Ngại quá… Dương Khai bất đắc dĩ gãi gãi đầu, -Nếu là có thể nói, ta cũng không muốn bóc trần ngươi, nhưng hành động này của ngươi…quả thực làm cho không ai có thể nhường nhịn ngươi, quả thật rất ác liệt!

Hắn khinh bỉ một tiếng.

Người bên cạnh nghe thấy tất nhiên là có một phen ý vị khác, nhưng Dương Khai chân chính, lại như vậy phá hủy Thái Diệu Bảo Liên.

Khoảng cách ngày trưởng thành của Thái Diệu Bảo Liên thời gian còn sớm, Dương Khai nào cho phép nó bị người khác tùy tiện hái? Lúc trước hắn giả ngu yếu, thế, cũng chỉ là muốn trì hoãn thời gian mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, cái kế hoạch này không thể thực hiện được.

- Không sai! Thành Thái quát lớn một tiếng,

- Mấy năm không gặp, Bao Bằng ngươi vẫn ti tiện như thế a! Mặc dù Thành mỗ đã cẩn thận cẩn thận hơn, nhưng không nghĩ tới là thiếu chút đạo của ngươi!

Lúc trước mặc dù hắn và hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông chiến đấu, nhưng thật ra cũng không có xuất toàn lực, mà là đem một phần tâm thần đặt ở trên người Bao Bằng, chỉ có điều thấy “hắn” vẫn luôn đứng tại chỗ không dị động, cho nên mới an tâm chiến đấu.

Nào có nghĩ đến, Bao Bằng đứng tại chỗ kia chẳng qua là một cái ảo ảnh mà thôi!

Hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông, lúc này sắc mặt cũng là có chút khó coi, nhưng lại tò mò, bởi vì mấy người ở đây, cai cũng không có phát hiện Bao Bằng động tay chân, nhưng lại bị Dương Khai phát hiện…

Nếu không phải là rõ ràng cảm nhận được tu vi của Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, mọi người chỉ sợ cho rằng đây cũng là ảo giác.

- Thành huynh bớt giận… Bao Bằng lúc này vội vàng hướng Thành Thái ánh mắt lấy lòng, chê cười nói: -Ta đây không phải là không có đắc thủ đã bị người khác phát hiện dấu vết sao…

- Đó là ngươi vận may kém! Thành Thái hừ lạnh nói, -Nếu ngươi vận may đủ tốt, hiện tại chẳng phải là cầm linh dược chạy không thấy bóng dáng sao?

- Cũng không phải là vận may có vấn đề… Bao Bằng ánh mắt sâu xa mà nhìn Dương Khai, lạnh lùng nói:

- Bao mỗ vừa rồi thi triển, là bí mật bất truyền – Kim Thiền Thoát Xác của Ngũ Uẩn Tông, ngay cả cường giả cao hơn một cấp bậc cũng tuyệt đối không nhìn ra sơ hở, từ trước đến là là bíị thuật chạy trốn tuyệt hảo bảo vệ tính mạng…

- Thì ra là Kim Thiền Thoát Xác! Thành Thái hô nhỏ một tiếng, hiển nhiên là cũng nghe qua đại danh bí thuật này, ánh mắt phức tạp nói: -Không nghĩ tới Tần tông chủ lại nguyện ý đem bí thuật bậc này truyền thụ cho ngươi!

- Cái này không quan trọng. Bao Bằng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Dương Khai, lạnh lùng nói: -Bao mỗ chỉ là thật tò mò, ngươi chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh rác rưởi, làm sao lại phát hiện được hành tung của ta?
Advertisement
';
Advertisement