Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Trang huynh hiểu được là tốt! Dương Khai thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, cười lớn một tiếng.

- Những thứ khác không cần nói nhiều, Dương huynh tới tới đấu một trận đi! Trang Bất Phàm bỗng nghiêm mặt, mở miệng nói.

- A? Dương Khai sửng sốt, lập tức hô lớn:

- Ta ban nãy phí công giải thích lâu như vậy… Trang huynh lẽ nào nghe không hiểu sao.

Trang Bất Phàm lắc đầu nói:

- Đầu đuôi ngọn ngành, ta đã hiểu rõ, trận chiến này không phải để trút giận cho sư đệ sư muội, cũng không phải có ân oán, chỉ vì gốc thiên địa linh dược kia thôi!

Trong khi nói, hắn đã thúc giục nguyên lực, một thân áo quần không gió mà động, mái tóc đen tung bay, cả người khí thế không ngừng tăng lên.

Hắn tiếp tục nói:

- Tuy gốc linh dược này Dương huynh phát hiện trước, cũng một mực canh chừng bên cạnh, nhưng chưa hái tức là vật vô chủ. Bảo vật trân quý bực này, Trang mỗ cũng không muốn bỏ qua, cho nên… chỉ duy nhất có con đường chiến mà thôi!

Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới cười khổ một tiếng nói:

- Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Trang huynh quả thực là một người quang minh lỗi lạc, hào phóng nói ra ý đồ của mình, dù sao cũng còn tốt hơn rất nhiều so với đám người đạo mạo mở miệng nói toàn lời chính nghĩa mà trong bụng toàn ý đồ xấu xa. Điểm này thực khiến người ta khâm phục. Bất quá ta còn muốn hỏi một chút, không đánh không được sao? Không có cách giải quyết nào khác hả?

- Dương huynh nếu cảm thấy không đánh lại, liền có thể rời đi! Trang mỗ kỳ thực cũng không muốn cậy mạnh hiếp yếu. Trang Bất Phàm nhíu mày trả lời.

- Được thôi! Dương Khai bất đắc dĩ than thở.

- Đã là như vậy, ta cũng chẳng còn gì để nói!

Lời nói tới đây, Dương Khai thân mình chợt chấn động, nguyên lực cuồn cuộn như biển lớn bỗng chốc tăng lên, gợn khí cuộn lên như cuồng phong mưa bão, tỏa ra bốn phương.

Trang Bất Phàm mi mắt co lại, giọng trầm thấp nói:

- Dương huynh quả nhiên không giống như người thường, hai đứa sư đệ sư muội của ta bại trong tay ngươi cũng không coi là oan uổng!

- Ha ha, Trang huynh cẩn thận, đừng để bị lật thuyền ở cùng một chỗ. Trong lúc cười lớn, Dương Khai đã tung quyền, năng lượng chói mắt bao quanh nắm đấm, như muốn xé rách thiên địa này, trực tiếp ập tới đỉnh đầu của Trang Bất Phàm, thế đánh như Thái sơn áp đỉnh.

- Các ngươi đều lui hết về sau, ai cũng không được nhúng tay vào! Trang Bất Phàm khẽ quát một tiếng, đồng thời, trở nắm đấm hướng lên trên, nơi lòng bàn tay gió mây cuồn cuộn, hóa thành năng lượng như sóng trào, phản kích về phía Dương Khai, trong miệng đồng thời ngâm:

- Phi Vân Chưởng, Ngự Tứ Cực!

Năng lượng mà mắt thường có thể nhìn thấy được kia bất chợt từ lòng bàn tay phát ra, hóa thành một con giao long, lắc đầu vẫy đuôi, xông lên tận trời mây, trực tiếp nuốt sống Dương Khai.

- Hả? Trang Bất Phàm lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào sau khi đắc thủ, mà ngược lại biểu tình lại vô cùng cổ quái.

Vì hắn phát hiện, một chiêu này của mình, Dương Khai lại không né tránh, trái lại cứng rắn chịu sự tập kích của một đòn này, gia tăng tốc độ rơi xuống phía mình.

- Trang huynh! Tiếng quát của Dương Khai truyền tới, trong sự hỗn loạn của năng lượng cuồng bạo, xem ra có chút mơ hồ.

- Dương mỗ muốn tốc chiến tốc quyết. Dù sao kẻ địch của ngươi chỉ có mình ta. Kẻ địch của ta lại có rất nhiều. Dương mỗ không có thời gian cũng không có tâm sức đánh đấm lâu với ngươi!

Dứt lời, hắn xông tới trước mặt Trang Bất Phàm, hóa quyền thành chưởng, trực tiếp áp vào lòng bàn tay của Trang Bất Phàm.

Ầm…

Tại khoảnh khắc khi hai chưởng tiếp xúc với nhau, năng lượng cực đại bỗng nhiên bạo phát, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ánh sáng tỏa ra bốn phương.

Trang Bất Phàm cả người như bị sét đánh, thân mình bị ép mạnh xuống dưới, nơi hắn đặt chân, trực tiếp xuất hiện một cái hố cực lớn, trên mặt đất trong cái hố xuất hiện vô số vết nứt.

- So đấu nguyên lực? Trang Bất Phàm sắc mặt đại biến, tức khắc hiểu rõ ý đồ của Dương Khai.

Đối thủ chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại từ bỏ tất cả cơ hội sử dụng bí thuật và bí bảo, vừa xông lên liền trực tiếp lựa chọn phương thức quyết đấu hung hãn như thế này, để ép mình cùng hắn đấu chọi nguyên lực, so sánh mạnh yếu.

Không thể phủ nhận, phương thức chiến đấu này trong một thời gian rất ngắn sẽ phân định được thắng thua, bởi vì không ai có thể né tránh, không ai có thể rút lui, bên có nguyên lực hùng hậu sẽ chiến thắng trong khoảng thời gian ngắn nhất!

Hắn tự tin như vậy sao? Chỉ với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cỏn con, lại đi so đấu nguyên lực với mình?

Trang Bất Phàm trong lòng chợp lóe lên tạp niệm, trong lòng cũng nổi lên một tia tức giận vì bị kinh thường, khi lòng bàn tay cùng tiếp xúc với chưởng của Dương Khai, hắn thân thể bỗng chuyển động, một chưởng khác cũng đánh lên trên, miệng quát lớn:

- Điên Đảo Càn Khôn!

Trang Bất Phàm tuy là người đứng đầu Đạo Nguyên cảnh tại Vô Hoa Điện, nhưng hắn không giống như Ha Sanh và Vô Thường, bất đồng ở chỗ được trời cao ưu ái.

Tuy chưa từng được chứng thực, nhưng đệ tử vào cao tầng của những tông môn kia đều biết, Hạ Sanh chín thành chính là có tư chất đặc thù, chỉ bất quá thể chất đó là gì, trừ cao tầng của Thanh Dương Thần Điện ra, không ai biết.

Mà Vô Thường cũng không cần phải nói, thể chất quỷ dị Âm Dương Song Sinh Thể, khiến hắn từ khi sinh ra đã mạnh mẽ hơn cường giả đồng cấp không ít.

Nhưng cùng là trụ cột trong Đạo Nguyên cảnh tại các tông môn, Trang Bất Phàm lại không có được điều kiện như vậy!

Thể chất của hắn cực kỳ bình thường, chỉ là thiên tư không tồi mà thôi. Vậy mà hắn vẫn có thể đứng sánh ngang với Hạ Sanh và Vô Thường, thậm chí vài lần giao thủ với Vô Thường, không rơi vào thế hạ phong.

Thứ ủng hộ hắn làm được điểm này chính là cơ sở vũng chắc và nguyên lực hùng hậu.

Hắn là một người tu luyện vô cùng khắc khổ và áp lực, những nỗ lực mà hắn bỏ ra cũng có thể bù đăp được sự thua kém trời sanh giữa hắn và đám Vô Thường Hạ Sanh.

Điện chủ Vô Hoa Điện Lôi Cổ từng nói, nếu Trang Bất Phàm có thể có được thể chất như Vô Thường hoặc Hạ Sanh, thì thành tựu hắn có thể đạt được tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức hiện tại.

Lời của một vị Đế Tôn tam tầng cảnh, độ tin cậy là cực kỳ lớn, cũng từ đó mà thấy được mức độ khắc khổ trong tu luyện của Trang Bất Phàm.

Điều khiến hắn kiêu ngạo nhất chính là nguyên lực thuần khiết và hùng hậu của mình! Nguyên lực của hắn, cũng giống như cả con người hắn vậy, lâm uyên trì nhac, bất động như sơn.

Hắn cảm thấy, đây mới là vốn liếng lớn nhất của hắn, cũng là cơ sở để hắn có thể sánh ngang cùng với đám người Vô Thường Hạ Sanh.

Mà bây giờ, lại có người muốn cùng so đấu sở trường của hắn với hắn, hơn nữa người đó chỉ là một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi.

Cho dù Trang Bất Phàm tâm tính có tốt đến đâu đi chăng nữa, giờ khắc này cũng bừng bừng tức giận, hắn trực tiếp dùng công pháp mạnh nhất của mình – Điên Đảo Càn Khôn Huyền U Quyết!

Nếu ngươi đã muốn đọ, vậy ta sẽ cho ngươi toại ý! Hơn nữa còn đọ với trạng thái mạnh nhất.

Trong tích tắc khi bàn tay thứ hai xuất hiện, mi mắt Dương Khai liền co lại.

Bởi vì thứ hắn nhìn thấy được không phải là một bàn tay mà là đại dương mênh mông, sâu thẳm không nhìn thấy đáy… ập tới chính diện, như muốn nuốt lấy bản thân, xé nát!

Hắn chợt quát một tiếng, cả thân người bỗng chốc như bành trướng thêm một vòng, trong cơ thể truyền tới âm vang tanh tách…

Theo tiếng vang đó, Kim Huyết thuần khiết bị hắn ẩn giấu trong cơ thể kia, bỗng chốc vỡ ra thành mười mấy giọt, lần lượt hóa thành nguyên lực thuần khiết, tràn ngập cả tứ chi, bên ngoài toàn thân cũng nổi lên kim quang chói mắt.

Ù ù…

Tiếng cuồng phong gào thét như đao kiếm cắt chém truyền tới.

Đám võ giả Vô Hoa Điện đi theo Trang Bất Phàm tới đây đều nhìn tới ngây dại…

Đập vào mắt họ, Dương Khai và Trang Bất Phàm song chưởng áp vào nhau, một người treo ngược, một người đứng yên, đôi bên chăm chú nhìn nhau, ở giữa hai cặp mắt, như có tia lửa bắn ra.

Mà chỗ hai người đang đứng, cũng đã trở thành nguồn gốc của cơn thủy triều năng lượng, ánh sáng vàng ánh sáng trắng từ bên đó phóng ra, đan xen vào nhau, không ngừng xung đột

Thời gian như dừng lại tại thời khắc này…

- Hắn vậy mà có thể cùng Trang sư huynh so bì nguyên lực?

- Người này quả thực là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh ư? Sẽ không phải là tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh nào đó làm cáo đội lốt cừu chứ?

- Nhất thời phô trương mà thôi, Trang sư huynh rất mau sẽ thu thập hắn!

Mấy người của Vô Hoa Điện trong lúc nhìn tới hoa mắt thất thần, vẫn không quên lẩm bẩm mấy câu.

Nhưng sự việc lại không phát triển theo hướng bọn họ nghĩ, Trang Bất Phàm cũng không có đánh lui Dương Khai trong thời gian cực ngắn, hai người một mực duy trì tư thế như vậy, thúc động nguyên lực trong cơ thể, điên cuồng áp chế đối phương.

Theo thời gian trôi đi, vẻ mặt của Trang Bất Phàm ngày vàng ngưng trọng, ánh mắt của Dương Khai cũng ngày càng điên cuồng dữ tợn.

Cho tới lúc này, Trang Bất Phàm mới đột nhiên ý thức được rằng, trước đó Dương Khai giải thích với mình nhiều như vậy, không phải là vì sợ bản thân mà là không muốn đấu với mình.

Chính như lời hắn nói, kẻ địch của mình chỉ có một mình hắn, nhưng kẻ địch của hắn lại có rất nhiều, chỉ cần hắn còn muốn canh chừng gốc linh dược này trưởng thành, hắn sẽ đối địch với cường giả tới đây, những cường giả này bao gồm Vô Thường, bao gồm Tiêu Thần và Lam Huân…

Cũng chính vì lý do này, khiến Dương Khai lựa chọn phương thức so bì nguyên lực để mau chóng định thắng bại!

Phương thức này không có nửa điểm đầu cơ trục lợi, tất cả bí thuật đã từng tu luyện, tất cả bí bảo đã từng tế luyện đều không có chỗ để dùng, cái có thể dựa vào, chỉ có lực lượng tới từ lòng tin và tu luyện của bản thân.

Nhìn vào ánh mắt điên cuồng gần trong gang tấc này, Trang Bất Phàm biết, về mặt ý nghĩa nào đó, bản thân đã thua rồi!

Vì người đang so đấu nguyên lực với mình, tu vi thấp hơn mình tận hai cảnh giới nhỏ.

Nếu dùng lực lượng của bản thân áp chế người cùng đẳng cấp trình độ với mình, trận đấu này căn bản không cần đấu, cũng đã phân rõ thắng thua rồi!

Trong thiên hạ này, lại có một tên quái thai bậc này… Trang Bất Phàm tâm thần chấn động.

Một khắc nào đó, thế cân bằng bị đánh vỡ, hai vầng sáng vàng trắng tràn ngập khắp đất trời bỗng có sự phân biệt mạnh yếu. Dưới sự quan sát của mấy người Vô Hoa Điện, ánh sáng vàng kia vậy mà tiếp tục áp chế xuống dưới.

- Sao có thể như vậy?

- Trang sư huynh bị áp chế ư?

- Tên tiểu tử này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?

- Không đâu, nhất định là Trang sư huynh hạ thủ lưu tình, sư huynh trước giờ nhân nghĩa, phải, nhất định là vậy.

Cho dù tận mắt nhìn thấy, mấy người cũng không dám tin rằng Trang Bất Phàm vậy mà lại rơi vào thế hạ phong khi so đấu nguyên lực, một màn này đập vào mắt, khiến cho lòng tất cả mọi người đều không khỏi cuộn sóng, mãi lâu sau cũng không thể hồi thần.

Bất quá cho dù là vậy, bọn họ cũng không có ý tiến tới giúp đỡ, chỉ là đứng nhìn từ xa.

Thứ nhất, trận so đấu như thế này, người ngoài căn bản không giúp được gì, tùy tiện nhúng tay vào, chỉ khiến hai người lưỡng bại câu thương, thứ hai Trang Bất Phàm trước đó đã nói, bọn họ lui sang một bên, ai cũng không được nhúng tay vào.

Lời của đại sư huynh, xưa nay đều uy nghiêm, không ai dám không nghe.

- Trang huynh, thu tay lại đi! Thanh âm của Dương Khai bỗng truyền tới, kèm theo câu nói của hắn, ánh sáng vàng chói mắt lại mạnh hơn một chút, áp chế ánh sáng trắng của Trang Bất Phàm thêm một chút. Hắn trầm giọng nói:

- Nếu không thu tay, ngươi sẽ bị thương đấy!
Advertisement
';
Advertisement