Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Chư vị nói như vậy là quá đề cao tiểu muội rồi! Ta cũng chỉ là mới vừa có hiểu biết về nó mà thôi! Lam Huân khiêm tốn đáp, không có nửa điểm kiêu ngạo, cũng không có bị thổi phồng mà đắc ý, không nhanh không chậm nói, đôi mắt đẹp của nàng như ngừng lại trên Thái Diệu Bảo Liên, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Cây linh dược này, chính là... Thái Diệu Bảo Liên!

Nghe vậy, Dương Khai nhướn mày, không khỏi thầm khen Lam Huân quả thật xuất thân bất phàm, kiến thức rộng rãi.

Hắn nếu không nhờ có được ngọc giản của Công Tôn Mộc, cũng không có khả năng nhận ra Thái Diệu Bảo Liên. Trong thiên hạ này, có thể nhận ra loại linh dược này, đồng thời biết tác dụng của nó cũng không có nhiều người.

- Quả nhiên! Trang Bất Phàm ở một bên khẽ gật gật đầu, xem ra trước đó hắn cũng có suy đoán như vậy, nhưng không dám khẳng định. Giờ này nghe Lam Huân nói, lập tức biết suy đoán của mình trước đó không sai.

Mà trong đám người vây xem, vừa nghe bốn chữ Thái Diệu Bảo Liên, đa số người vẫn như cũ trên mặt đầy mờ mịt, cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ có số ít mấy người sắc mặt chợt nghiêm lại, hiển nhiên là biết chút ít điều gì.

- Công chúa, Thái Diệu Bảo Liên là thứ gì, có thể ăn được không? Hạ Sanh bỗng nhiên cợt nhả hỏi một câu.

"Ngươi này ngu ngốc!" Đứng một bên, Tiêu Bạch Y xoa trán lắc đầu, trong lòng cảm thấy hỗ thẹn làm bạn với Hạ Sanh, ngoài miệng nhắc nhở:

- Nếu không biết gì, thì đừng lên tiếng, mặt mũi của Thần Điện bị huynh vứt sạch!

Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng ở một bên nín đỏ mặt, dùng sức gật đầu, dùng một bộ ánh mắt chê cười nhìn về phía Hạ Sanh.

Hạ Sanh là đại sư huynh của Thần Điện lại biểu hiện như thế, quả thực làm cho hai người có chút không đất dung thân.

- Tiểu Bạch ngươi biết? Hạ Sanh lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Bạch Y, bỗng nhiên lại vỗ tay một cái nói:

- Đúng rồi, trong Thần Điện cũng chỉ có ngươi đọc nhiều sách vở nhất, không chừng thật biết chút ít cái gì... Mau nói cho ta nghe, Thái Diệu Bảo Liên này... có diệu dụng gì?

Tiêu Bạch Y sa sầm mặt xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái, hít sâu một hơi bình phục tâm tình của mình, lúc này mới từ từ nói:

- Thái Diệu Bảo Liên là ứng với vận của thiên địa mà thành, là tinh hoa nhật nguyệt cung cấp mà thành, chính là trân bảo tuyệt thế, là dược liệu vô thượng... môi trường và điều kiện sinh trưởng của nó không thể nào suy đoán, xuất hiện địa phương cũng thiên hình vạn trạng, trên đời này bất kỳ một nơi nào, không quản có linh khí thiên địa hay không, đều có thể xuất hiện bóng dáng của nó... Bất quá... Thái Diệu Bảo Liên là duy nhất trên đời: Trong thiên hạ này, có một gốc cây Thái Diệu Bảo Liên thì điều kiện tiên quyết là không thể nào xuất hiện cây thứ hai...

Nghe tới đây, Hạ Sanh không nhịn được huyt một tiếng sao miêng, kinh ngạc nói:

- Cái này đúng là trân quý khó được...

Tiêu Bạch Y không để ý tới hắn, tiếp tục nói:

- Mà tác dụng của nó, đối với võ giả chúng ta mà nói, chẳng khác nào là một tin mừng lớn lao: nó có thể tăng lên tỷ lệ tấn thăng Đế Tôn Cảnh. Hơn nữa còn là tăng lên tuyệt đối! Nói cách khác, nếu do người như huynh hoặc là Vô Thường hay Trang huynh bực này uống vào Thái Diệu Bảo Liên, thì không tới năm năm, nhất định các vị có thể thành tựu đế vị! Nếu là ta... có khả năng cần mười năm hoặc là lâu hơn!

- Còn ta thì sao!

Tiêu Thần bị Tiêu Bạch Y làm như không thấy, lập tức vẻ mặt không vui kêu lên.

Hạ Sanh toét miệng cười, nói:

- Cho dù không có vật này, ta cũng có thể tấn thăng Đế Tôn Cảnh... Nói như vậy, nó cũng không trân quý gì lắm!

- Huynh biết cái gì! Tiêu Bạch Y lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:

- Từ xưa đến nay, vô số thiên tài như huynh, tự giác không phí nhiều sức tấn thăng đế vị như vậy, nhưng kết quả còn không phải mãi mãi dừng lại ở cửa quan cuối cùng kia, cả đời khó tiến bước được một tấc hay sao?! Trong thiên hạ này, không ai dám tự xưng có thể tuyệt đối tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh, người dám nghĩ như vậy thường thường với thất bại mà chấm dứt cuộc đời! Nhưng thật ra có một số người tư chất không tính là thượng đẳng nhất, nhưng tâm tính kiên nghị đã thành công đạt tới đế vị... Thái Diệu Bảo Liên này chính là một loại bảo đảm, bảo đảm để tấn thăng Đế Tôn Cảnh!

Hạ Sanh bị Tiêu Bạch Y nói như vậy, lập tức cũng không lên tiếng, đứng tại chỗ cau mày rơi vào trầm tư.

Ngược lại thì các võ giả vây xem, sau khi nghe Tiêu Bạch Y giải thích một phen, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt nóng bỏng nhìn về phía Thái Diệu Bảo Liên... bọn họ nhìn thấy không đơn giản chỉ là một gốc cây linh dược, mà là một con đường rộng thênh thang đi thông tới điện phủ Đế Tôn Cảnh.

Võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa, tất cả đều là Đạo Nguyên Cảnh, trong đó không ít người là tam tầng cảnh, những võ giả này đều cách Đế Tôn Cảnh chỉ có một bước hoặc là mấy bước xa, giờ này có một cơ duyên lớn lao như vậy bày ở trước mắt, bọn họ sao có thể không động tâm?

Nếu không có mấy cường giả đứng đầu tông môn kia trấn giữ chỗ này, chỉ sợ sớm đã có người không kiềm chế được ra tay tranh đoạt... Đến lúc đó, ở đây nhất định là đao quang kiếm ảnh, máu chảy đầy đất!

Ở trước mặt linh dược bực này, chỉ sợ không có người nào giữ vững lý trí, một khi giết đỏ cả mắt rồi, thì ngay cả sư huynh đệ đồng môn chắn trước mặt, cũng muốn mở một đường máu!

- Thái Diệu Bảo Liên trân quý và sử dụng, ta đã biết, nhưng có quan hệ gì với vừa rồi... công chúa điện hạ cản trở ta lấy linh dược này? Vô Thường bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng. Xem ra, chuyện Lam Huân vừa rồi ngăn cản hắn, hắn còn là rất để bụng, thế nào cũng muốn Lam Huân cho một lời giải thích mới xong.

Lam Huân mỉm cười, nói:

- Tiểu Bạch huynh đã nói không ít, vậy kế tiếp do tiểu muội nói một chút đi!

Bên kia, Tiêu Bạch Y khóe miệng co giật, sâu trong nội tâm cực kỳ bi ai, chỉ cảm giác cái danh hiệu Tiểu Bạch này của mình sợ là cả đời đều không thể xóa bỏ... Ngay cả Lam Huân người như vậy mà đều không chỉ một lần xưng hô với mình như thế... lập tức hắn lộ ra dáng vẻ thương tâm không nói nên lời, bi thương như sắp rơi lệ...

Bên kia, Lam Huân đã tiếp tục mở miệng nói:

- Thái Diệu Bảo Liên mặc dù vô cùng trân quý, nhưng dù sao chỉ là một gốc cây linh dược mà thôi, bản thân nó vô cùng yếu đuối, mà ở thời điểm nó chưa trưởng thành, tự nhiên dược tính không đầy đủ... nếu vừa rồi không cản để Thường huynh tùy tiện hái lấy, như vậy khẳng định dược tính của nó sẽ hư hại rất lớn, đến lúc đó cũng chưa kịp có công hiệu nghịch thiên gì... Ta nghĩ, Vô Thường huynh cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống đó xảy ra chứ?

Một câu cuối cùng, nàng mỉm cười nhìn Vô Thường hỏi.

Vô Thường nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu Công chúa điện hạ nói như vậy, thì ta không hẳn không thể chờ thêm một lát... Chỉ là, không biết Thái Diệu Bảo Liên này rốt cuộc còn bao lâu nữa mới hoàn toàn trưởng thành?

Lam Huân trầm mặc một hồi, quan sát Thái Diệu Bảo Liên một lát, nói:

- Không sai biệt lắm hẳn là một ngày nữa!

- Vừa lúc chạy ra trước khi đóng cửa sao... Vô Thường tự nói một tiếng, ngay sau đó quát:

- Tốt! Ta sẽ chờ đến lúc đó, trước đó, nếu người nào dám đánh chủ ý tới Thái Diệu Bảo Liên này, cũng đừng trách ta ra tay không nương tình!

Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn chung quanh, trong con ngươi một đỏ một trắng tản ra tia sáng quỷ dị, khiến mọi người không rét mà run.

Nghe nói như vậy, Dương Khai không khỏi thở phào nhẹ nhõm...

Tuy rằng Vô Thường tỏ xu thế bảo vệ độc chiếm Thái Diệu Bảo Liên, nhưng kể từ đó, trước khi linh dược trưởng thành nhất định là sẽ không phát sinh gợn sóng gì, đợi tới lúc linh dược trưởng thành, thì phải dựa vào thủ đoạn của mỗi người tranh đoạt một phen.

- Tiểu muội cũng muốn chư vị vui lòng chờ một ít thời gian, đợi sau khi Thái Diệu Bảo Liên này trưởng thành làm tiếp tính toán! Lam Huân nghiêm mặt nói:

- Bất quá có một câu cần nói... sau khi Thái Diệu Bảo Liên trưởng thành, trong vòng ba canh giờ nếu không uống hoặc là luyện chế thành đan, dược hiệu của nó sẽ trôi đi sạch sẽ!

- Còn có chuyện như vậy ư? Vô Thường nhướn mày hỏi lại.

- Thái Diệu Bảo Liên dù sao cũng là vật nghịch thiên, có công hiệu nghịch thiên, tự nhiên pháp tắc thiên địa sẽ sinh ra một chút trói buộc áp chế đối với nó!

Lam Huân mỉm cười.

- Vậy thì đơn giản, đợi nó trưởng thành, trực tiếp ăn sạch là được rồi! Hạ Sanh toét miệng cười nói.

Tiêu Bạch Y nghiêng đầu qua chỗ khác, lườm hắn một cái, nói giọng lạnh như băng:

- Hôm nay huynh ăn nói làm sao vậy?

Hạ Sanh lặng lẽ, gãi gãi hai má.

Bỗng nhiên Lam Huân lại thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như có thể luyện chế thành Thái Diệu đan thì không còn gì tốt hơn. Linh dược này chỉ có một cây, đến lúc đó tranh đoạt nhau, đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình...

Nàng dù sao cũng là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, rất nhiều lúc suy tính chuyện cũng không phải xuất phát từ bản thân, mà xem từ ích lợi của cả Nam Vực. Giống như lúc nàng ở trong Tuế Nguyệt Thần Điện chỉ lấy đi ngụy Đế Bảo kia. Giờ này, tuy rằng nàng mừng rỡ trong Tứ Quý Chi Địa xuất hiện một cây Thái Diệu Bảo Liên, nhưng đối với kế tiếp có thể sẽ xuất hiện đại chiến tranh đoạt, nàng cũng biểu hiện ra vẻ âu lo.

Mọi người tại đây, đều là Đạo Nguyên Cảnh tinh nhuệ trong Nam Vực, nếu bởi vì tranh đoạt một cây linh dược mà bị chết bị thương thảm trọng, thì khẳng định là Nam Vực tổn thất lớn...

- Công chúa nói đùa! Linh dược thiên địa bực này muốn luyện chế thành đan, chỉ sợ phải là luyện đan sư cấp Đế ra tay mới được! Theo công chúa nói, linh dược này trưởng thành sau ba canh giờ phải uống hoặc là luyện đan, một chút thời gian như thế thì tìm đâu ra luyện đan sư cấp Đế? Vô Thường hừ lạnh một tiếng nói.

Lam Huân lắc đầu nói:

- Cũng không phải là cần luyện đan sư cấp Đế, cấp Đạo Nguyên đều được... Chỉ có điều chúng ta đều là với võ là chính, đâu có thời gian đi điều nghiên thuật luyện đan? Luyện đan sư cấp Đạo Nguyên cũng không phải dễ tìm như vậy...

Nàng không ngừng lắc đầu cười khổ, thầm cảm thấy nhức đầu: nguy cơ trước mắt này là không có biện pháp hóa giải! Hơn nữa còn lỡ mất một cơ hội lớn lao: linh dược chỉ có một gốc cây, nếu như ăn vào, chỉ có thể có một người chiếm được lợi ích, nhưng nếu như luyện chế thành đan, thì lại khác.

Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm:

- Nếu công chúa điện hạ tin được ta, không ngại để ta thử một lần như thế nào!

Lời vừa nói ra, mọi người đều run sợ, quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm.

Lam Huân cũng vội vàng nhìn lại, đợi thấy rõ người nói chuyện rốt cuộc là người nào, nàng không khỏi lộ vẻ mặt cổ quái, lầm bầm nói:

- Dương huynh...

- Là ngươi? Tiêu Thần cũng dùng thái độ vô cùng đặc sắc đánh giá Dương Khai, một lát sau không nhịn được phì cười một tiếng:

- Ngươi có biết mình đang nói gì hay không? Lời nói của công chúa điện hạ vừa rồi... ngươi có nghe rõ hay không?

- Tự nhiên là nghe rõ! Dương Khai mỉm cười, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người nhưng vẫn như cũ gương mặt ung dung, bình tĩnh như thường.

Trang Bất Phàm khoanh chân ngồi ở đó nghỉ ngơi, thời khắc này cũng nhìn Dương Khai, trên mặt lộ ra như có điều suy nghĩ.

Hạ Sanh chợt đưa tay kéo kéo góc áo Dương Khai, thấp giọng nói:

- Dương huynh! Ta thấy đây không phải là ý kiến hay... Nếu huynh thật muốn độc chiếm Thái Diệu Bảo Liên kia, tốt hơn là nghĩ biện pháp khác! Giả mạo luyện đan sư cấp Đạo Nguyên cái gì, rất nhanh sẽ bị người khám phá đấy...

Hiển nhiên là hắn nghĩ rằng Dương Khai nói như vậy là ôm trong lòng ý đồ đó, cho nên mới nhỏ giọng khuyên bảo, tránh cho đến lúc đó nếu làm không được đánh mất thể diện, mà còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích... Nếu thật như thế, đến lúc đó chỉ sợ không người nào có thể cứu hắn...
Advertisement
';
Advertisement