Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thanh Dương Thần Điện, trên núi chính Vạn Thánh Phong, lâu thuyền từ từ hạ xuống, kéo theo cơn gió ngập trời.

Bên dưới, Ôn Tử Sam điện chủ đã nhận được tin, phó điện chủ Cừu Nhiễm, trưởng lão Trần Thiến... mọi người đều nghiêm nghị chờ đợi.

Lâu thuyền còn chưa đáp xuống, mấy đạo thần niệm Đế Tôn Cảnh đã quét qua lâu thuyền, lập tức các cường giả đều hiểu rõ tổn thất đệ tử trong chuyến đi này.

Tuy rằng tổn thất mấy đệ tử tinh nhuệ, nhưng cũng may mấy người được ký thác hy vọng đều trở về bình yên, cho nên mọi người đều không khỏi thở phào, sắc mặt ngưng trọng cũng thả lỏng hơn.

Một lát sau, lâu thuyền hạ xuống.

Các đệ tử nhảy xuống, Cao Tuyết Đình bấm pháp quyết thu hồi lâu thuyền.

- Ha ha ha! Tiểu Tuyết Đình, đã nhiều ngày không gặp, nhớ chết được, tới đây, cho thúc thúc ôm một cái đã! Ôn Tử Sam vừa cười lớn, vừa giang rộng tay bước về phía Cao Tuyết Đình.

Ông...

Kiếm khí ngâm vang, sát ý hiện ra.

Ôn Tử Sam toát đầy mồ hôi lạnh dừng lại cách Cao Tuyết Đình một thước, lúc này một thanh trường kiếm anh đào chỉ thẳng cổ họng hắn, Cao Tuyết Đình mặt lạnh như sương, cầm kiếm sắc bén lạnh lùng nhìn hắn:

- Còn dám tới một bước, giết ngươi!

Ôn Tử Sam không dám động đậy...

- Ôi! Cừu Nhiễm bóp trán, thở dài bất đắc dĩ:

- Điện chủ, xin tự trọng đi!

- Chỉ đùa một chút thôi... Ôn Tử Sam cười khan, nhún người trở về chỗ cũ, thần sắc thay đổi, nghiêm nghị nói:

- Vậy thì... Ở đây bổn điện chủ chúc mừng mọi người trở về bình yên, các vị đều là trụ cột tương lai của Thần Điện, chuyến lịch lãm này, mọi người khổ cực.

Các đệ tử không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, Cao Tuyết Đình cũng thu kiếm về.

- Công tích của các người, bổn điện chủ sẽ ghi nhớ trong lòng, các đồng môn chết đi cũng sẽ không vô nghĩa. Hiện tại... trong các người có ai thừa Tinh Ấn, đi theo bổn điện chủ, những người khác giải tán nghỉ ngơi.

- Rõ! Nghe vậy, mọi người đồng thanh hô lên.

Thoáng cái, mười mấy người chỉ còn 4-5 người ở lại.

Dương Khai quay đầu nhìn qua, phát hiện người ở lại ngoài minh ra còn có Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu, cùng với một thanh niên Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh không biết tên.

Tuy rằng võ giả này là đệ tử Thanh Dương Thần Điện, cũng vào Tứ Quý Chi Địa, nhưng trên đường Dương Khai không có nói chuyện gì, bởi vậy không biết hắn.

Nhưng nhìn khí chất thần thái người này, hẳn không phải hạng bình thường.

- Tiểu tử Hạ Sanh đâu rồi?

Một lát sau, Ôn Tử Sam khó hiểu nhìn Cao Tuyết Đình, hắn không thấy bóng dáng Hạ Sanh ở đây, lúc này mới biến sắc, còn tưởng Hạ Sanh gặp bất ngờ trong Tứ Quý Chi Địa.

Ngay cả Cừu Nhiễm cũng nghĩ vậy, sắc mặt trắng nhợt:

- Cao trưởng lão, chẳng lẽ Hạ Sanh nó....

Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói:

- Không có, không phải tới rồi sao!

Vừa nói, liền có một bóng người từ rất xa bay tới, vừa bay còn gào thét:

- Chờ ta với...

Một hồi sau, Hạ Sanh đáp xuống trước mặt mọi người, tràn đầy ai oán nhìn Cao Tuyết Đình, ra vẻ đáng thương nói:

- Cao trưởng lão, lần sau có ra tay thì thông báo trước cho đệ tử một tiếng đi... Đệ tử không có một chút chuẩn bị tâm lý nào cả.

- Tiểu tử ngươi đã làm gì! Ôn Tử Sam vung tay, cách không dùng sức gõ đầu Hạ Sanh một cái, đánh hắn rụt cổ lại.

- Điện chủ ngài làm gì vậy!

Hạ Sanh ôm đầu, ủy khuất chết được.

Ôn Tử Sam hừ lạnh:

- Nhìn ngươi kiểu này là biết chọc Cao trưởng lão tức giận, bổn điện chủ còn không thể dạy dỗ ngươi?

Hạ Sanh chớp mắt, vẻ mặt hết biết nói gì...

- Hừ! Nếu tới rồi, mấy người đi theo bổn điện chủ. Nói xong, Ôn Tử Sam liếc Dương Khai:

- Ngươi cũng đi!

Một hồi sau, trong đại điện Vạn Thánh Phong, các cao tầng Thanh Dương Thần Điện xếp chỗ ngồi xuống, các đệ tử cùng Dương Khai thì đứng ở giữa.

Ở trên cao, Ôn Tử Sam híp mắt cười nhìn phía dưới, lên tiếng:

- Cao trưởng lão, hành trình Tứ Quý Chi Địa lần này do ngài dẫn dội, vậy hẳn là biết chi tiết, vậy mới ngài báo cáo, mấy người này thu được bao nhiêu Tinh Ấn?

Cao Tuyết Đình nghe xong, thản nhiên nói:

- Tuy rằng không so sánh với những tông môn khác, nhưng tính số lượng Tinh Ấn các đệ tử thu được, thu hoạch lần này hẳn là rất khá.

Nói rồi, nàng quay mặt sang nói:

- Hạ Sanh được 4 cái Tinh Ấn, Tiêu Bạch Y được 2 cái, Mộ Dung Hiểu Hiểu 2 cái, Trầm Mục Ki 2 cái...

Nghe nàng nói thế, Dương Khai mới biết thanh niên Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đó là Trầm Mục Ki.

Dừng một chút, nàng nói:

- Ngoài ra còn có 3 đệ tử khác đều được một cái, không có ở đây.

Ôn Tử Sam gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Bởi vì trước khi lên đường, Thanh Dương Thần Điện từng tuyên bố, phàm là đệ tử đi trong Tứ Quý Chi Địa thu được Tinh Ấn, đều có được tư cách đi Toái Tinh Hải, cho nên ba người kia chỉ lấy được một cái Tinh Ấn, vậy tự giữ lại, không cần nộp lên.

Còn đến chỗ này, đều là người thu được thừa Tinh Ấn.

- Còn tiểu tử này! Ôn Tử Sam nhìn sang Dương Khai.

- Hắn... Thần sắc Cao Tuyết Đình trở nên phức tạp, trầm ngâm một hồi mới hé môi đỏ nói:

- 7 cái!

- Cái gì?

- Ta không nghe nhầm chứ?

- Có nhiều như vậy?

Ngay cả ở chỗ này đều là cường giả Đế Tôn Cảnh, tâm tính bất phàm, nhưng nghe được một mình Dương Khai lấy 7 cái Tinh Ấn, vẫn không khỏi giật mình, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, nhìn lên nhìn xuống muốn đánh giá lại.

Dù sao Hạ Sanh, đại đệ tử Thần Điện cũng chỉ mới có 4 cái mà thôi, hơn nữa là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mạnh mẽ, nhưng mà Dương Khai cũng chỉ nhất tầng cảnh, làm sao lấy được 7 cái?

Số mệnh của tiểu tử này tốt quá đi chứ? Mọi người đều nghĩ vậy, thầm cảm thấy chuyến này Dương Khai may mắn nghịch thiên, bằng không làm sao mà lại lấy được nhiều Tinh Ấn đến thế.

Trước mắt mọi người, Dương Khai vẫn thản nhiên như thường.

7 cái Tinh Ấn này quả thật là tất cả thu hoạch của hắn trong Tứ Quý Chi Địa.

Cái đầu tiên là Lăng Hình Tinh Ấn lấy được trong Lưỡng Quý Sơn, lúc đó một con yêu thú bị đám người Vô Thường truy đuổi, luống cuống chạy lung tung đến trước mặt Dương Khai, bị hắn một chiêu đập chết nhặt hời.

Sau đó Dương Khai vẫn không có cơ hội lấy được Tinh Ấn.

Thẳng đến bảo vệ Thái Diệu Bảo Liên, đánh chết hai tên võ giả, mỗi một lần thu được 2 cái.

Đến cuối cùng, lại đạt được giao dịch với Vô Thường, thu được 4 cái từ tay hắn.

Có thể lấy được nhiều như thế, đương nhiên có một phần vận số, nhưng nhất định phải có thực lực đảm bảo.

Nhìn từ góc độ khác, thật ra Tinh Ấn cũng không dễ lấy, bởi vì số lượng không nhiều, nếu không phải Dương Khai giết 2 võ giả, nếu không phải giao dịch với Vô Thường, sẽ không thể thu hoạch được như vậy. Có lẽ đến khi cửa ra Tứ Quý Chi Địa đóng lại, hắn chỉ lấy được một cái ban đầu.

- Trong đó có chút nguyên do, để sau ta giải thích cho các người, nhưng mà quả thật một mình hắn độc chiếm 7 cái Tinh Ấn! Cao Tuyết Đình nói, nguyên do trong đó, tự nhiên là chuyện Thái Diệu đan.

Ôn Tử Sam gật đầu ừ một tiếng, sắc mặt thả lỏng:

- Tốt tốt tốt, như vậy đợi đến khi Toái Tinh Hải mở ra, Thần Điện ta đã có 19 người đi vào, thật là sảng khoái lòng người mà!

Nếu như nói lịch lãm trong Tứ Quý Chi Địa chỉ là đánh nhỏ nháo nhỏ, vậy Toái Tinh Hải là chỗ chứng thực võ đạo thiên đạo của mỗi người. Ở chỗ đó, không phải tùy tiện người nào cũng vào được.

Trước tiên nhất định phải có Tinh Ấn làm bằng chứng, tiếp theo nhất định phải có thực lực đi qua cửa vào Toái Tinh Hải, hai thứ thiếu một cái cũng không được.

Nói cách khác, dù là có Tinh Ấn, người không có thực lực vẫn không thể vào trong.

Thanh Dương Thần Điện có được 19 chỗ, không biết cuối cùng có thể vào được bao nhiêu.

Tuy nhiên, số lượng này quả thật đã vượt xa rất nhiều thế lực tông môn.

Ôn Tử Sam tự nhiên mừng rỡ không thôi.

- Đây chính là dự báo Thần Điện hưng thịnh! Cừu Nhiễm nói như thánh phán, còn vuốt chòm râu trắng, vô cùng thanh thản.

- Chuyện này không thể chậm trễ, Tiểu Thiến, thu lấy Tinh Ấn thừa của bọn họ. Ôn Tử Sam vừa nói, đánh mắt cho Trần Thiến.

Trần Thiến hiểu ý, duyên dáng đứng lên, vung tay, xuất hiện một món bí bảo lư hương, không biết dùng để làm gì, cấp bậc có vẻ không thấp, những phù ẩn như ẩn hiện bên ngoài mặt lư hương, vô cùng thần kỳ.

Nàng chậm rãi bước tới trước mặt mọi người, tới trước đệ tử Trầm Mục Ki, ôn nhu nói:

- Thả lỏng là được rồi!

- Rõ! Trầm Mục Ki nói, hít sâu một hơi, cả người thả lỏng.

Trần Thiến thấy hắn chuẩn bị xong, liền một tay cầm lư hương, tay kia bấm ấn quyết, chạm mấy cái lên người Trầm Mục Ki.

Hừ nặng mtiếng, Trầm Mục Ki lùi lại mấy bước, sắc mặt có hơi tái nhợt, có vẻ tổn thương nguyên khí.

Nhưng đồng thời, lại có một đoàn hào quang bắn ra khỏi người hắn.

Trần Thiến nhanh nhẹn, chỉ vào đạo hào quang, lập tức có lực lượng vô hình trói buộc, kéo nó vào lư hương.

Dương Khai nhìn mà kinh ngạc không thôi.

Lúc ở trong Tứ Quý Chi Địa, hắn giao dịch với Vô Thường, là Vô Thường sử dụng bí thuật đẩy ra Tinh Ấn thừa, để cho Dương Khai lấy đi. Nhưng giờ xem ra, ngoài cách này, còn có cưỡng chế bắt lấy.

Nghĩ vậy, Dương Khai cảm thấy ngày sau đi lại Tinh Giới phải cẩn thận hơn, bằng không đụng phải những người có ý xấu, nói không chừng dòm ngó Tinh Ấn của hắn, đến khi đó sẽ chọc đầy rắc rối.

Tiếp theo, Trần Thiến lần lượt gỡ ra Tinh Ấn thừa của Hạ Sanh, Mộ Dung Hiểu Hiểu cùng Tiêu Bạch Y.

Dương Khai thấy rõ, những người này mặc kệ thực lực cao thấp, một khi bị lột Tinh Ấn ra hình như đều có chút tổn thương, ngay cả Hạ Sanh cũng không khỏi lảo đảo, sắc mặt hơi trắng.

Xem kiểu này, phương pháp mạnh mẽ bóc ra hẳn là có chút tai hại.

Không lâu sau, Trần Thiến đã đến trước mặt Dương Khai.

Trần trưởng lão này không cao lắm, dáng người nhỏ nhắn, đứng trước Dương Khai còn lùn hơn hắn cả cái đầu.

Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Khai, nhàn nhạt nói:

- Ngươi chuẩn bị xong, ta sẽ ra tay...
Advertisement
';
Advertisement