Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thần niệm của mọi người quét qua, con yêu thú giống heo rừng đó rõ ràng cảm nhận được, nháy mắt quay người, trừng mắt đỏ rực nhìn về phía mọi người.

Sau đó, nó đạp bốn chân, thân hình to lớn vọt như bão táp về phía mọi người, tràn ngập sát khí.

- Hạ Sanh, giao cho ngươi đối phó con Xích Nhãn Tà Trư này. Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói.

- Vậy thì... đệ tử lên đây!

Hạ Sanh nghe vậy, liền nghiêm mặt, dậm chân vọt về phía Xích Nhãn Tà Trư.

Hiển nhiên hắn biết Cao Tuyết Đình cố ý cho hắn đại chiến với yêu thú này, để nàng giải thích rõ ràng hơn, bởi vậy không từ chối.

Nháy mắt, một người một thú đến cách nhau 10 trượng.

Hạ Sanh chợt khựng lại, eo trầm xuống, hùng hổ đứng yên, một tay đặt ngang ngực, một tay từ từ đẩy ra, quát lớn:

- Đại Hỗn Nguyên Chưởng!

Bởi vì không biết chiến lực của yêu thú thế giới này có giống bên ngoài hay không, cho nên Xích Nhãn Tà Trư vừa ra tay là một chiêu bí thuật, không hề coi thường vì Xích Nhãn Tà Trư này chỉ là bậc mười đỉnh phong.

- À, bởi vì chúng ta là linh thể thần hồn đi vào thế giới này, cho nên bí thuật công pháp bình thường, đa số đều không có tác dụng gì ở trong này! Lời của Cao Tuyết Đình vang lên bên tai mọi người.

Mọi người đều hiểu ra gật đầu.

Ở bên kia, Hạ Sanh lại biến sắc, bởi vì hắn tung ra bí thuật, nhưng lại không đánh ra cái gì cả, chỉ làm ra tư thế mà thôi.

Sau khi nghe lời Cao Tuyết Đình, lập tức hiểu được mình phạm phải sai lầm lớn, chỉ chớp mắt như vậy, Xích Nhãn Tà Trư đã tới cách hắn 3 trượng.

Hắn cũng gặp nguy không loạn, vung tay nắm vào hư không, muốn lấy ra bí bảo, khí thế hùng hồn hét to:

- Nghiệt súc chớ có ngông cuồng, nộp mạng ra đây!

Cao Tuyết Đình lại lên tiếng:

- Bí bảo cũng không thể vận dụng, bởi vì vận chuyển bí bảo thường cần phối hợp với nguyên lực và thân thể mới được.

Nàng vừa dứt lời, Hạ Sanh liền hét ầm lên:

- Má ơi...

- Vừa hét lên, liền quay đầu chạy về phía Cao Tuyết Đình, hoảng hốt gào thét:

- Cao trưởng lão cứu mạng!

Cao Tuyết Đình lạnh lùng liếc hắn, cười lạnh:

- Diễn quá đáng rồi, dù nói bổn cung biết ngươi làm vậy là muốn cho bọn họ càng hiểu rõ thế giới kỳ lạ này, nhưng.... rốt cuộc ngươi đang làm nhục trí tuệ của ngươi hay là làm nhục trí tuệ của các sư đệ sư muội ngươi? Mau mau giải quyết nó đi!

- Tuân lệnh! Hạ Sanh vừa nghe, lập tức xoay người, vung tay lên, xuất hiện một thanh bí bảo trường đao, tỏa ra dao động không bình thường, rõ ràng là một món bí bảo thần hồn!

Hạ Sanh điều động thần niệm truyền vào đó, vung lên chém xuống Xích Nhãn Tà Trư.

Không có chiêu thức hoa lệ, không có thân thủ xinh đẹp, chỉ là vận chuyển lực lượng, đánh một chiêu đơn giản.

Ánh đao lóe lên, tiếng gào vang dội.

Năng lượng cuồng bạo, lan tỏa bốn phía.

Xích Nhãn Tà Trư bị một đao trực tiếp chém làm hai, bởi vì quán tính, thân hình to lớn vẫn chạy tới thật xa mới ngã xuống.

Hạ Sanh thu đao đứng đó, sắc mặt tiêu sái lãnh khốc.

Không có máu tươi, không có nội tạng tanh hôi, Xích Nhãn Tà Trư bị chém chết chỉ nằm dưới đất, trước mắt mọi người, thân hình của nó dần nhạt đi, hóa thành năng lượng tiêu tán trong thiên địa này.

Ở một nửa thân thể biến mất, để lại một đoàn sáng vàng cỡ chùng hạt đậu.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, thần niệm quét qua, mấy người Dương Khai không khỏi đổi sắc.

Bởi vì bọn họ phát hiện, đoàn ánh sáng vàng cỡ chừng hạt đậu này lại chứa đựng năng lượng thần hồn vô cùng tinh thuần, nó không có chút tạp chất, tinh khiết đến mức khó tưởng.

- Đây là căn nguyên thần hồn! Cao Tuyết Đình giải thích:

- Trong thế giới này, bất kỳ sinh linh nào đều có căn nguyên thần hồn riêng, chỉ cần bị giết, sẽ để lại căn nguyên thần hồn, có thể cho chúng ta dễ dàng hấp thu, lớn mạnh thần hồn.

Lúc nàng nói, Hạ Sanh đã hồng hộc chạy tới chỗ căn nguyên thần hồn đó, đưa tay cầm lấy.

Cũng kỳ lạ, hắn nắm lấy, căn nguyên thần hồn đó lại trực tiếp dung hợp vào tay, hòa vào người hắn.

Hạ Sanh liền nhắm mắt lại, toát ra vẻ sảng khoái vô cùng, hồi lâu sau mới mở mắt ra, hét lớn một tiếng:

- Sướng!

Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói:

- Một đoàn căn nguyên thần hồn như vậy, ta ước chừng ngang với 7-8 ngày khổ tu của các ngươi.

Mấy người Dương Khai nghe vậy, ánh mắt sáng lên!

Một con yêu thú bậc mười đỉnh phong chết đi để lại căn nguyên thần hồn đã làm người ta được lợi lớn như thế, nếu là bậc mười một... vậy ít ra cũng phải 1-2 tháng chứ?

Một con đã như thế, 10 con là 1 năm, 1000 con là trăm năm rồi!

Bế quan khổ tu trăm năm, tăng lên cường độ thần niệm, nhưng chỉ cần ngàn căn nguyên thần hồn yêu thú bậc mười một là làm được, quả thật là chuyện không thể tưởng tượng.

- Các ngươi đừng hưng phấn quá sớm! Vào lúc này Cao Tuyết Đình lại xối nước lạnh lên đầu mọi người:

- Dù rằng những sinh linh này chết đi để lại căn nguyên thần hồn đều rất tinh khiết, cho chúng ta hấp thu dễ dàng, nhưng nói thế nào cũng là ngoại lực, không phải tự mình tu luyện mà có. Cho nên nếu các ngươi cảm thấy bản thân có gì khó chịu, nhất định phải ngừng hấp thu, bằng không có thể khiến thần trí thác loạn, hậu quả không thể tưởng tượng!

Mọi người biến sắc, thế mới biết hấp thu kiểu này không phải không có hạn chế, có điều không rõ ràng mà thôi.

- Đương nhiên, nếu các ngươi có thể tìm được hồn ngọc, vậy thì khác. Cao Tuyết Đình lại nói tiếp.

- Hồn Ngọc? Dương Khai khó hiểu nhìn nàng, những người khác cũng không rõ ràng.

- Là sản vật đặc biệt của thế giới này, là năng lượng thần hồn tinh khiết ngưng tụ thành, ở trong thế giới này có hình thái như ngọc thạch, có thể chân chính hấp thu thoải mái không cần phải lo gì! Thứ này, mặc kệ hấp thu bao nhiêu cũng không có vấn đề gì! Cao Tuyết Đình giải thích:

- Bổn cung trước sau đi vào chỗ này 4 lần, nhưng đến giờ cũng chỉ lấy được một khối Hồn Ngọc trung phẩm mà thôi. Dù là ở thế giới này, Hồn Ngọc cũng là vật cực kỳ khó kiếm.

Nghe đến đây, mọi người liền hiểu, Hồn Ngọc chỉ là vật chỉ may mắn mới tìm được.

- Mặt khác, ờ trong này còn có một loại Hồn Tinh, dù nó khác một chữ với Hồn Ngọc, nhưng là hai thứ hoàn toàn khác. Cao Tuyết Đình cố giảng giải toàn diện hơn, cho những người mới vào đây có hiểu biết trực quan về thế giới này:

- Các ngươi có thể hiểu Hồn Tinh như nguyên tinh bên chúng ta... nó là đồng tiền giao dịch trong thế giới này, dù rằng cũng có thể dùng tu luyện, nhưng hiệu quả không quá tốt!

- Đệ tử đã hiểu!

Đám người Hạ Sanh nghiêm nghị gật đầu.

- Thế giới kỳ lạ này có rất nhiều sản vật kỳ lạ, đa số đều có ích cho thần hồn, nếu các ngươi gặp được cơ duyên, tự nhiên sẽ biết. Cao Tuyết Đình nhìn xung quanh, bình thản nói:

- Mặt khác, thông qua trận đánh của Hạ Sanh, các ngươi cũng nhìn ra ở trong này chỉ có thể vận dụng được bí bảo thần hồn, bí thuật thần hồn mà thôi! Khi thông qua Thần Du Kính, phần lớn vật phẩm trên người chúng ta đều không thể mang vào, những thứ có liên quan tới thần hồn thì bình thường, mỗi người tự kiểm tra, xem bản thân có thể sử dụng được gì, miễn cho gặp kẻ địch lại không kịp trở tay!

Nàng vừa dứt lời, mọi người lập tức bắt đầu kiểm tra.

Dương Khai quét thần niệm qua người, lập tức tìm được Tử Dương Huyền Quang Tráo mà Cao Tuyết Đình đưa cho.

Đây là bí bảo thần hồn. Đương nhiên có thể mang vào thế giới Thần Du Kính. Dương Khai chỉ vận chuyển lực lượng, trên người hiện ra quầng sáng tím, có vẻ rất chắc chắn.

Nhưng ngoài món bí bảo thần hồn đương nhiên sẽ mang vào, Dương Khai còn phát hiện mấy thứ mà hắn vốn không ngờ tới.

- Ôn Thần Liên... Dương Khai im lặng nhìn một đóa hoa sen hào quang bảy màu ở trong người, thầm nghĩ:

- Tuy rằng Ôn Thần Liên không tính là bí bảo, nhưng có liên quan tới thần hồn, hơn nữa vẫn luôn đặt trong thức hải, bị mang vào cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà...

- Sao cái đám này cũng vào theo?

Cái đám hắn nói tới, chính là Phệ Hồn Trùng mà hắn thu được ở Thông Huyền đại lục.

Hắn thu được Phệ Hồn Trùng đã vô số năm, bởi vì thuộc tính đặc thù của thần thức hỏa, cho nên không e ngại đám khắc tinh thần hồn này, mà còn mượn hiệu quả của Ôn Thần Liên, có thể sử dụng chúng chiến đấu giúp mình.

Hơn nữa, những năm qua Phệ Hồn Trùng luôn được nuôi dưỡng trong bảo đảo bảy màu do Ôn Thần Liên hóa thành, được nó tẩm bổ, trở nên ngày càng mạnh hơn.

Mấu chốt là ở Phong Lâm Thành lần trước, khi Dương Khai nhập ma, Phệ Hồn Trùng đã từng bạo động một lần, khi đó chúng điên cuồng cắn nuốt ma nguyên thượng cổ Cự Ma trong thức hải, hình thái cũng biến đổi mạnh, trở nên đen thui, mỗi con tràn đầy hung bạo, vừa nhìn là biết không dễ chọc.

Lúc này, vô số Phệ Hồn Trùng cũng theo Ôn Thần Liên đến đây, bám trên Ôn Thần Liên, ấpủ trong linh thể thần hồn của Dương Khai.

Lúc phát hiện đám Phệ Hồn Trùng, sắc mặt Dương Khai không khỏi tối sầm.

Không có gì...

Nếu đám này bại lộ, Cao Tuyết Đình sẽ nhanh chóng liên tưởng đến thượng cổ Cự Ma, bởi vì ở ngoài Phong Lâm Thành, Dương Khai dùng ma thân đại chiến với Cao Tuyết Đình, Đế Tôn Cảnh như Cao Tuyết Đình làm sao không nhớ lực lượng đặc biệt này?

Làm không xong, có thể Cao Tuyết Đình sẽ nhận ra Dương Khai là ma vật ngày đó! Nếu thật như thế, Dương Khai cũng hết đường chối cãi...

Nghĩ vậy, Dương Khai thầm quyết định, mặc kệ thế nào cũng không thể cho Phệ Hồn Trùng xuất hiện trước mặt Cao Tuyết Đình, bằng không hậu quả sẽ rất tồi tệ!

Kiểm tra xong Ôn Thần Liên cùng Phệ Hồn Trùng, Dương Khai lại thấy được một vật khác trong linh thể thần hồn

- một thứ mà hắn chưa từng nghĩ tới.

- Cái thứ này... cũng tính là bí bảo thần hồn? Sao ta chưa từng biết!
Advertisement
';
Advertisement