Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Giờ này, bên trong hoàng cung Thần Du Thành, trong một tòa đại điện, Chu Điển đại tướng quân hộ quốc của Thần Du Quốc đang trái ôm phải sờ, rượu ngon món ngon, mỹ nữ múa hát.

Chu Điển người này thân cao chín thước, dáng người eo gấu lưng hổ, tướng mạo dữ tợn, khác hẳn với người thường.

Trước kia hắn đi theo quân chủ Thần Du Quốc đánh trận bốn phương, vì khai sáng Thần Du Quốc lập được công lao hãn mã, cho nên sau khi Thần Du Quốc sáng lập, Chu Điển cũng nhận được ban thưởng phải có, được quân chủ Thần Du Quốc phong làm đại tướng quân hộ quốc, dưới một người trên vạn người.

Giờ này trong thế giới Thần Du Kính, trăm năm không chiến sự, ngàn năm không khói lửa, thân là đại tướng quân hộ quốc, Chu Điển cũng không có việc gì làm, cả người rỗi rãnh nổi mốc meo.

Bản thân hắn đã là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, tu vi đăng phong tạo cực, thực lực xuất thần nhập hóa, tự cảm thấy nếu tiếp tục tu luyện đã không có ý nghĩa gì, liền bắt đầu hành vi phóng đãng.

Ngày thường, hắn ở bên trong cung điện của mình, thu nạp mỹ nữ đến từ các nơi thiên hạ, sống cuộc sống thích ý tiêu dao.

Lúc này, phía dưới đại điện, một đám thiếu nữ tuổi thanh xuân vừa múa vừa hát, quần áo hở hang, điệu múa nhịp nhàng, vóc người tuyệt vời như ẩn như hiện, những thiếu nữ này mỗi người đều cực kỳ quyến rũ, liếc mắt đưa tình, xuân ý đầy mặt, phô bày một mặt tốt đẹp nhất của mình ra trước mặt Chu Điển, muốn thu hút chú ý của hắn.

Các trợ thủ đắc lực của Chu Điển, cũng từng người ôm mỹ nhân khí chất bất đồng, uống rượu ngon, ăn linh quả... đầy mặt hưởng thụ sung sướng.

Trong thế giới Thần Du Kính, có rất nhiều sản vật độc đáo mà ngoại giới không thể thấy được, tỷ như những linh quả đặt trước mặt Chu Điển này, chính là đặc sản của thế giới Thần Du Kính. Sau khi ăn vào, rất có ích lợi với thần hồn, cực kỳ trân quý, nhưng với Chu Điển lại xem chúng trở thành thức ăn no bụng, ăn uống khoái trá... đúng là phí của trời!

Tiếng cười đùa, tiếng nịnh hót, tiếng hờn dỗi, tiếng cười phóng đãng của Chu Điển, tràn ngập trong cung điện, có vẻ vô cùng hưởng thụ...

Bỗng dưng, những thanh âm này đột ngột ngừng bặc...

Tất cả thanh âm dường như trong một chớp mắt này đều bị một lực lượng vô hình ngăn cách.

Một uy áp khó có thể tưởng tượng từ trên trời giáng xuống, rồi một thân ảnh từ ngoài điện từ từ đi vào.

Mặc dù không thấy rõ thân ảnh kia, các thiếu nữ vừa múa vừa hát dưới điện cũng có thể cảm nhận được, sau lưng xuất hiện một cái bóng to lớn. Dường như cái bóng có thể che đậy tất cả tươi sáng của các nàng, làm cho các nàng cả người run rẩy.

Mà Chu Điển cũng há to miệng, hai tròng mắt run run nhìn thân ảnh từ ngoài đi vào kia, một linh quả trong miệng loại như trái nho rớt xuống, hắn cũng không phát hiện.

Bóng người kia đi vào dường như rất chậm, nhưng trong nháy mắt liền tới đại điện.

Phóng mắt nhìn tới, người này mặc một bộ áo khoác rộng lớn đen như mực, hoàn toàn bao phủ thân mình, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ quỷ, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ!

Chỉ cần nhìn từ ngoại hình, hoàn toàn không nhìn ra người này rốt cuộc là nam hay nữ.

Mà nếu người này đi lại trong hoàng cung, ít nhất có chín phần mười người trong thành không nhận biết.

Nhưng Chu Điển lại nhận ra!

Ngay khoảnh khắc người này xuất hiện, Chu Điển liền lau miệng, thân thể chấn động, đánh bay ra hai thiếu nữ trong lòng hắn, vội vã từ bên trên đi xuống, đi thẳng tới trước mặt người này cách ba trượng, sắc mặt nghiêm nghị, khom lưng quỳ một chân trên đất, kêu lên:

- Chu Điển đại tướng quân hộ quốc, tham kiến vương thượng!

Lời vừa nói ra, tất cả ca nữ đều lộ vẻ khiếp sợ.

Bởi vì mặc dù các nàng biết quân chủ ngụ ở trong hoàng cung này, nhưng từ lúc các nàng đi vào chỗ này đến giờ, đúng là không có người nào thấy qua.

Ngày thường, lúc các nàng vui đùa cùng Chu Điển, cũng từng nói giỡn nói muốn Chu Điển mang các nàng đi tham kiến quân chủ, vị kỳ tài quán thế cơ hồ là với sức một mình khai sáng Thần Du Quốc này.

Nhưng mỗi lần, Chu Điển đều thuận miệng chuyển đề tài, chưa bao giờ đáp ứng các nàng.

Nhưng hôm nay, vị nhân vật truyền kỳ thời khắc này lại đột ngột xuất hiện trước mặt các nàng như vậy.

Tự nhiên làm cho các nàng vô cùng khiếp sợ.

Đồng thời với khiếp sợ, lại là tò mò quan sát người đến.

Nhưng đập vào mắt, hoàn toàn không nhìn thấy vị quân chủ này có đặc thù chút nào, áo khoác màu đen rộng lớn cùng mặt nạ quỷ trên mặt kia, che phủ vị quân chủ kín mít, ngay cả một mảnh da thịt cũng không để lộ ra ngoài.

Từ trên hình thể, cũng không có cách nào nhìn ra giới tính của người này.

Hơn nữa nếu nhìn thoáng qua, không khỏi đều sinh ra một loại đầu váng mắt hoa, có cảm giác hỗn loạn, dọa cho các nàng hoảng sợ vội dời đi ánh mắt.

- Đứng lên đi! Người trước mặt Chu Điển kia, lạnh nhạt nói.

Thanh âm khàn khàn, cũng là một loại âm điệu trung tính, không phân biệt là nam hay nữ.

- Tạ ơn vương thượng! Chu Điển đáp một câu, đứng lên, nhưng vẫn như cũ hơi khom người cung kính, có chút kỳ quái nhìn vương thượng nói:

- Vương thượng! Lần này ngài tới tìm thuộc hạ, có chuyện gì phân phó?

Từ sau khi khai sáng Thần Du Quốc, vương thượng trên cơ bản cũng không cần Chu Điển làm chuyện gì, nhưng không nghĩ tới lần này vương thượng lại chủ động đến chỗ này, Chu Điển mơ hồ dự cảm có lẽ là có đại sự gì sắp xảy ra.

Sau khi hỏi xong, Chu Điển im lặng chờ đáp án.

Vương thượng lại thật lâu không lên tiếng, thẳng đến hồi lâu sau, mới truyền đến thanh âm khàn khàn kia:

- Dãy núi Thiên Yêu, họa tinh hiện thế, xao động vận mệnh quốc gia, đại loạn sắp tới!

- Cái gì? Chu Điển biến sắc, cả kinh kêu lên:

- Lại có chuyện như vậy?

Hắn hung hăng cắn răng, một bộ dáng cực kỳ hung ác, vẻ tàn bạo ngày thường ẩn giấu vào giờ khắc này hiển lộ ra hết, hắn cười gằn nói:

- Vương thượng yên tâm, thuộc hạ lập tức phái người...

- Ngươi tự mình đi! Vương thượng không chờ hắn nói hết lời, liền cắt ngang.

Chu Điển nghe vậy ngẩn người, bất quá rất nhanh thì đáp:

- Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định không phụ ủy thác của vương thượng!

- Rất tốt! Vương thượng từ tốn nói một tiếng, sau đó xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Thời gian chỉ chớp mắt, liền không thấy bóng dáng.

Xa xa, một câu nói nhẹ nhàng truyền lại đây:

- Bắt sống!

Chu Điển hướng về nơi phát ra thanh âm ôm quyền đáp:

- Dạ!

Sau khi nói xong, hắn lại cất tiếng cười to lên, lạnh giọng lẩm bẩm:

- Cuối cùng cũng... có chút việc có thể làm, hy vọng hành trình lần này sẽ không để cho bản tướng quân rất nhàm chán mới được!

- Mang theo ta cùng đi được không, ta cũng muốn kiến thức phong thái tuyệt thế của đại nhân!

- Ta cũng muốn đi!

- Còn ta nữa, còn ta nữa!

Một đám nữ nhân xông tới, oanh oanh yến yến lải nhải không ngừng.

Chu Điển cười gằn, quay nhìn bốn phía, đột nhiên hắn hừ lạnh một tiếng, một lực đạo vô hình chợt lan tràn ra, chấn cho tất cả nữ nhân đều bay ra ngoài.

Rớt xuống trên mặt đất, rất nhiều mỹ nhân đều hét thảm lên, trên người lại lóe lên sắc thái chập chờn không chừng, hiển nhiên là thần hồn bị hao tổn không nhẹ.

- Nam nhân làm việc, nữ nhân cút qua một bên! Chu Điển nói một câu, sau đó liền sãi bước đi ra cung điện.

Các thiếu nữ trước đó hắn còn vô cùng ôn tồn thân thiết, nhưng lại không đổi sắc chút nào đánh bay đi như vứt bỏ đôi giày cũ, có thể thấy được người này thật sự là một người tâm tính hung tàn, vui giận bất thường.

Không bao lâu, Chu Điển điểm binh khiển tướng, dẫn một đám nhân mã, khí thế hung hăng vọt ra hoàng cung, tiến thẳng tới hướng Thiên Yêu Sơn.

Thiên Yêu Sơn, trong một chỗ khe núi, một con Huyền Thổ Quy bậc mười một đỉnh phong ngoan cố chống cự, mấy đạo thân ảnh ở bốn phía quấn lấy giằng co không ngừng.

Hạ Sanh đánh ra một đao, lực lượng thần niệm bùng phát, xuyên qua lưỡi đao, biến thành luồng sáng kinh người cắt vào điểm yếu chỗ cần cổ của Huyền Thổ Quy, chỉ một thoáng, yêu thú này bị đánh đau gào thét liên tục, quay đầu muốn bỏ chạy.

Tiêu Bạch Y sử dụng bí bảo thần hồn cùng thân thể hắn không sai biệt lắm đều là bí bảo hình kiếm, mà ở chỗ này, hắn lại dùng thần hồn lực thi triển ra toàn bộ sở học bí thuật, tuy rằng có chút thằng chẳng ra thằng, ông chẳng ra ông, nhưng cũng uy năng không tầm thường.

Thần niệm ngưng tụ thành bóng kiếm chém xuống, ngăn cản đường lui của Huyền Thổ Quy.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thần sắc trang nghiêm trang trọng, múa một cây trường tiên sinh gió nổi nước, bóng roi tầng tầng lớp lớp, tất cả công kích đều quay chung quanh bên thân yêu thú, làm nó tiến thối không được... Chỉ có điều, nàng vung múa trường tiên, tuy rằng xem đẹp mắt, lại thiếu rất nhiều sát khí.

Mà Thẩm Mục Ki sử dụng bí bảo thần hồn lại là một vòng phi nhận, rót vào thần niệm ném mạnh ra, cuốn lên uy thế ngập trời, không ngừng làm giảm tinh lực của yêu thú kia.

Dương Khai thì dùng Tử Dương Huyền Quang Tráo, gần người đánh giáp lá cà với Huyền Thổ Quy, từng quyền có lực, từng chiêu cuồng bạo.

Năm vị võ giả Đạo Nguyên Cảnh, vây công một con yêu thú ước chừng là Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, nhưng lại đánh đã lâu không hạ nó được.

Không phải đám người Dương Khai quá kém, mà thật sự là lực phòng ngự của yêu thú này quá kinh người, mai rùa dày nặng phòng thủ cực kỳ kiên cố, hơi gặp công kích một chút, tên này lập tức rụt đầu và tứ chi vào trong.

Thế công vừa giảm xuống, nó lại thò đầu ra, một ngụm đạn năng lượng giống như đồ chơi liền phun ra ngoài rậm rạp chằng chịt, làm cho đám người Dương Khai phải mệt mỏi chống đỡ.

Năm người ở đây, trừ Dương Khai có một kiện bí bảo phòng ngự, dám gần người cận chiến cùng nó, bốn người còn lại thì không dám tới quá gần, miễn cho nhất thời không cẩn thận bị trúng chiêu.

Nếu không vì bản thân nó hành động chậm chạp, đám người Dương Khai đã sớm bỏ đi ý chiến đấu với nó.

Bất quá chính là một con yêu thú như vậy, cũng giúp mọi người trong chiến đấu rất nhanh hiểu rõ chỗ yếu kém và khuyết điểm của bản thân mình.

Kịch đấu hồi lâu, mắt thấy màn sáng bên ngoài thân Huyền Thổ Quy kia chập chờn, làm như sinh mệnh không còn bao lâu, Hạ Sanh chợt quát to một tiếng, tung người lên thân đi theo đao, ngay sau đó từ trên trời đập xuống như tinh tú rơi xuống.

Đám người Tiêu Bạch Y cũng đồng loạt ra hết tuyệt chiêu, toàn bộ công kích yêu thú kia.

Dương Khai thấy vậy, đánh bậy một chiêu rồi bứt lui về sau, miễn cho bị mọi người công kích liên lụy.

"Rầm rầm rầm..."

Một chuỗi tiếng vang truyền ra, năng lượng xáo loạn, thật lâu chưa ổn định.

Đợi cho mọi chuyện ổn định lại, Huyền Thổ Quy kia đã lẳng lặng nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, trước mắt bao người, thân thể của nó từ từ nhạt đi, từ từ tiêu tán trong thiên địa, để lại tại chỗ một đoàn sáng bằng cỡ hạt đậu.

Đoàn sáng kia bất luận là màu sắc hay là độ sáng, hoặc là lớn nhỏ, đều không phải là yêu thú mọi người gặp lần đầu tiên có thể so sánh.

Dù sao con yêu thú trước mắt này chính là yêu thú bậc mười một đỉnh phong!

Bất quá, mặc dù chiến lợi phẩm ở trước mắt, mọi người cũng không có vội vã ra tay lấy đi, ngược lại mỗi người đều đứng tại chỗ, chau mày, lộ ra ý suy nghĩ, ai nấy đổi sắc không chừng, tựa hồ mỗi người đều có thu hoạch.

- Kinh nghiệm chiến đấu trước đây... dường như ở chỗ này không có tác dụng gì lớn a! Hạ Sanh là người đầu tiên lên tiếng.

- Ừm! Tiêu Bạch Y gật gật đầu nói:

- Ta nghĩ hẳn chư vị cũng phát hiện, thời điểm chúng ta ở chỗ này chiến đấu, luôn bị bó tay bó chân, rất là khó chịu!
Advertisement
';
Advertisement