Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bước chân của Dương Khai vừa động, ba tên đệ tử của Quỷ Vương Cốc đồng loạt cười lạnh. Kim Hào và Vu Thành Khôn tuy rằng thấy Dương Khai xông về phía nữ tử kia nhưng lại không chút kinh hãi, ngược lại càng cười lạnh lùng hơn, hiển nhiên là đã biết nử tử kia đủ sức ngăn cản hành động của Dương Khai.

Thần sắc của nữ tử cũng không thay đổi, chân nguyên nội thể âm thầm ngưng tụ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Dương Khai như nhìn chằm chằm vào một xác chết, không có chút tình cảm nào dao động.

Khi cách nữ tử còn khoảng năm trượng nữa, nguyên khí trong cơ thể Dương Khai hung mãnh phát ra.

Ý chí kiên cường!

Muốn thoát khỏi bàn tay của vũ giả Chân Nguyên cảnh, Dương Khai cũng không dám giấu giếm.

Cảm thấy sức mạnh của Dương Khai đột nhiên tăng vọt, sắc mặt của nữ tử hơi trầm xuống, bàn tay nhỏ trắng bệch khẽ động, một vài sợi tơ yếu ớt bay ra từ những kẽ tay, trông như linh xà xuất động, đâm vào người Dương Khai.

Những sợi tơ này đều không phải do chân nguyên ngưng tụ thành, mà là một loại tơ tằm, tính rất cứng, sau khi rót chân nguyên vào thì sắc bén như đao, cũng không phải là bí bảo cho nên ở có thể vận dùng ở nơi này.

Cảm nhận được sự nguy hiểm trong mấy sợi tơ này, sắc mặt Dương Khai ngưng trọng, lấy lại tâm trí, phúc chí tâm linh, đột nhiên đầu ngón tay xuất hiện một vài giọt Dương Dịch.

Một vài giọt Dương Dịch này vừa xuất hiện đã được ý chí của Dương Khai biến thành hình dạng tấm chắn, xếp thành nhiều lớp che chắn phía trước.

Vừa làm xong tấm chắn, mấy sợi tơ kia liền tấn công tới.

Phù… một tiếng vang nhỏ, tấm chắn do Dương Dịch hóa thành bị đâm thủng, nhưng chỉ chút trở ngại này, Dương Khai vẫn tránh được nguy hiểm, khiến cho mấy sợi đó đâm vào vị trí không quan trọng, xuyên vào cơ thể rồi lại kéo ra.

Cơ thể không thể kìm được mà run lên. Dương Khai nhào mình đến trước nữ tử kia, suýt nữa thì tung ra vài quyền.

Nàng kia cười nhạo một lần nữa, quỷ trảo phá không, đấu với Dương Khai mấy phen. Móng tay sắc bén cào rách một miếng thịt trên mu bàn tay của Dương Khai.

Hét lên một tiếng đau đớn, sắc mặt Dương Khai càng tái nhợt, nhưng nhờ vào sức lức qua mấy lần giao chiến này cũng đã vượt qua được đỉnh đầu của nữ tử, sau khi rơi xuống đất liền triển khai bộ pháp, nhanh chóng thoát ra ngoài.

- Quay lại!

Nử tử quát nhẹ một tiếng, đoạn dây tơ mềm bỗng thẳng tắp, kéo mạnh trở lại, nhưng cơ thể Dương Khai vẫn chưa bị kéo về, chẳng qua chỉ dừng lại đôi chút, rồi nhanh chóng đi xa. Giữa không trung còn vương vài đoạn tơ máu.

Trong đôi mắt nữ tử lóe lên một sự kinh ngạc không ngờ, Kim Hào và Vu Thành Khôn dù đang ung dung, thần sắc cũng hiện lên vẻ kinh ngạc không kém.

- Sao lại thế này?

Kim Hào chạy như bay đến hỏi han, tơ tằm này của sư muội cứng cỏi bền chắc đến cực điểm, đã đâm vào người tên tiểu tử kia, sao không trói được hắn lại?

- Bị kim loại cắt rồi!

Nữ tử nhìn đoạn tơ tằm bị chặt đứt, trong lòng không kìm nổi nỗi đau, trên mặt sát khi dầy đặc, dậm chân nói :

- Còn nhìn cái gì, mau đuổi theo!

Vu Thành Khôn hơi nheo mắt. Y lắc mình đuổi theo. Kim Hào và nữ tử kia vội vàng đuổi theo.

Giữa lúc ấy, Dương Khai gần như là đã dùng hết toàn lực để trốn chạy.

Thật vất vả mới mở được lối thoát, cũng vì vậy mà phải trả một giá không nhỏ. Nếu lại bị ba tên kia bao vây, chỉ sợ thực sự phải dùng đến Dương Viêm dực.

Thiết nghĩ bộ pháp đã thi triển đến cực hạn nhưng sau lưng vẫn có một bóng dáng đuổi theo không tha.

Là tên đệ tử nhanh nhất của Quỷ Vương Cốc kia!Kim Hào và nử tử kia không theo kịp Vu Thành Khôn nên bị rớt lại phía sau.

Nửa ngày chạy như bay liên tiếp, Vu Thành Khôn vẫn bám riết, kiên trì đuổi theo Dương Khai như hình với bóng. Dù là Dương Khai tăng tốc độ đến cực hạn cũng nhất quyết không rời, hành vi này cho thấ nhất quyết phải giết Dương Khai cho bằng được.

Trong lòng Dương Khai rất bực bội.

Phía trước có một đám yêu thú gồm bốn năm tên, cách Dương Khai không đến một trăm trượng, trong lòng căm phẫn, Dương Khai chẳng những không tránh chúng đi mà ngược lại trực tiếp nghênh về phía chúng.

Thân hình lay động, lách mình vài cú rồi xông ra khỏi phạm vi tụ tập của đám yêu thú này. Trong lúc vội vàng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vu Thành Khôn cũng không chút hề hấn gì xông ra, căn bản y cũng chưa bị đám yêu thú kia ngăn lại.

Tốc độ đạt đến một mức độ nhất định, nơi đây thực sự có thể tránh được hầu hết các cuộc giao tranh, yêu thú từ ngũ giai trở xuống căn bản là khó mà đuổi theo.

- Tiểu tử Lăng Tiêu Các, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng chạy không thoát sự truy lùng của ta, ngươi sớm bỏ cái ý nghĩ ấy đi.

Vu Thành Khôn vừa truy kích vừa giương giọng hét,

- Tốc độ của ngươi quả thật không tệ, nhưng ngươi chỉ ở Ly Hợp cảnh, nguyên khí trong cơ thể đủ cho ngươi cầm cự đến bao lâu? Sớm muộn gì nguyên khí sẽ cạn kiệt hết, đến lúc đó là lúc chết của ngươi. Ngoan ngoãn dừng lại, ta cho ngươi thoải mái một chút, nếu không nếu bị ta bắt được, thì cứ gọi là ngươi sống không bằng chết!

Vu Thành Khôn cũng có chút thẹn quá hóa giận, tốc độ này trong Chân Nguyên cảnh có thể nói là không ai sánh kịp, nhưng bây giờ truy đuổi theo sau một vũ giả Ly Hợp cảnh lại không được, trong lòng y âm thầm kinh ngạc thân pháp mau lẹ của Dương Khai, càng ngày càng thêm tức giận, nghĩ rằng nếu bắt được Dương Khai nhất quyết phải hành hạ dày vò hắn.

Dương Khai cũng không để ý tới lời đe dọa, vừa chạy vừa âm thầm vận nguyên khí chữa thương. Dương Khai căn bản là không phải lo lắng về chuyện nguyên khí không đủ, mà là quan sát xung quanh để tìm cơ hội chiến thắng.

Trên đường chạy đi, Dương Khai cố ý chạy qua các nơi yêu thú hay tụ tập, trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai cũng không biết rốt cuộc là đã chạy bao xa, nhưng Vu Thành Khôn căn bản chưa bị tụt lại bao xa, ngược lại Kim Hào và nữ tử của Quỷ Vương Cốc kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng Dương Khai vẫn không dám dừng lại, nếu chỉ có một mình Vu Thành Khôn, hắn còn hi vọng ra sức chiến đấu một trận, nhưng Kim Hào và nử tử kia nhất định sẽ đuổi đến, dừng lại chính là chọn cái chết.

Ước chừng khoảng một ngày, Dương Khai cũng không biết rốt cuộc đã chạy đi bao xa, Vu Thành Khôn như giòi trong xương, không chịu từ bỏ truy đuổi.

Dương Khai chạy một mạch thoát ra khỏi rừng sâu, chạy đến chỗ vách đá.

Cuối cùng cũng đến nơi, Dương Khai trong lòng không kìm nổi cảm thấy nhẹ nhõm! Lúc nãy, khi đang tháo chạy, hắn quan sát thấy vách núi này cao đến vạn trượng, phía dưới vân chưng hà úy, sương mù cuồn cuộn, cũng không biết cảnh tượng như thế nào.

Nửa ngày trước nhìn thấy chỗ vách núi như vậy, Dương Khai liền ý thức được cơ hội của mình đã đến cho nên mới dụ Vu Thành Khôn chạy đến chỗ này.

Dừng bộ pháp, Dương Khai thở hổn hển, quay lại nhìn.

Từ trong rừng sâu xông ra, Vu Thành Khôn vừa thấy địa thế nơi đây, thần sắc sửng sốt, không kìm nổi cười ha hả, tiến một bước về phía trước, cười to nói:

- Chạy đi, ngươi cứ tiếp tục chạy đi. Đồ chó đẻ nhà ngươi, thực lực không cao, tốc độ nhanh đấy, làm hại đại gia ta đây truy đuổi lâu như vậy.

Hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay! Đường lui của Dương Khai đã bị hắn chặn, phía trước là vách núi vạn trượng, chỉ là một vũ giả thấp kém của Ly Hợp cảnh, chẳng khác gì bị buộc vào tuyệt địa, lên trời xuống đất đều không có lối thoát.

Dương Khai hít một hơi thật sâu, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y, vẫn không nhúc nhích.

- Sao không chạy nữa đi?

Vu Thành Khôn lạnh lùng nhìn Dương Khai, tiến đến chỗ cách Dương Khai khoảng năm trượng thì dừng lại.

- Không còn nơi nào để chạy cả!

Dương Khai thật thà nói.

- Ha ha ha ha!

Vu Thành Khôn không kiêng nể gì, cười lớn không ngừng,

- Hóa ra nguơi cũng biết không còn nơi nào để chạy!

- Tha cho ta một mạng!

Dương Khai hạ giọng.

- Ngươi đang cầu xin ta tha?

Vu Thành Khôn lộ vẻ khinh miệt, cười đắc ý.

- Đây không phải là thái độ cầu xin tha mạng! Ngươi phải quỳ xuống, sau đó lê đến trước mặt ta, dập đầu nhận lỗi, nếu như tâm trạng ta tốt, nói không chừng ta sẽ tha mạng cho ngươi!

- Ta với các ngươi vốn không hề có thù hận, cớ gì mà phải đuổi cùng giết tận?

Vu Thành Khôn cười gượng gạo:

- Bọn ta với ngươi quả thật không có thù hận, nhưng trưởng bối của chúng ta có thù mà, ai kêu ngươi vận khí đen đủi như vậy, giang hồ rộng lớn như vậy lại cứ cố tình đụng phải bọn ta. Thôi không cần nói nhiều nữa, tự phế kinh mạch, sau đó hãy cầu nguyện ta sẽ phát thiện tâm đi.

- Tha mạng cho ta, ta sẽ trả ơn ngươi!

Vu Thành Khôn thu lại nét mặt, hạ giọng xuống:

- Ngươi có bao nhiêu huyết châu?

Dương Khai lắc đầu:

- Huyết châu đã bị ta hấp thu, nhưng ta có mấy lọ linh đan diệu dược, chất lượng cũng không tồi.

Vừa nói, Dương Khai bèn sờ tay vào ngực, sờ vào túi càn khôn lấy ra mấy lọ linh dược, đưa ra lắc lắc trước mặt Vu Thành Khôn rồi lại cất vào trong ngực.

- Những thứ này là để chữa vết thương, hành động ở nơi đây, ngươi cũng cần đến thứ này.

Nhìn thấy mấy lọ đan dược, Vu Thành Khôn không khỏi lộ tính tham lam, y cười nói:

- Không tệ không tệ, xem ra hôm nay thu hoạch không nhỏ. Tiểu tử đem đan dược lại đây!

- Ngươi sẵn sàng buông tha ta? Dương Khai hỏi.

Vu Thành Khôn chậm rãi lắc đầu:

- Tại sao ta phải thả ngươi? Giết ngươi, ta có một viên huyết châu, hơn nữa đan dược này cũng sẽ thuộc về ta, đại gia ta chưa bao giờ chịu lỗ cả.

- Nếu ngươi nghĩ vậy, nhất định sẽ chả được cái gì!

Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng nói, chậm rãi lùi sau mấy bước, giả bộ sắp nhảy xuống vách đá.

Sắc mặt Vu Thành Khôn bỗng run lên, lớn tiếng quát:

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta không tin ngươi có gan nhảy xuống đó.

Nói một câu, y lao về phía Dương Khai.

Nhưng không để Vu Thành Khôn hết kinh ngạc, Dương Khai lại mỉm cười, sau đó nhún người, nhảy ra sau vài chục trượng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement