Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Chuyện này thì tự nhiên lão tổ biết rõ. Tần Triêu Dương cười khổ: - Chỉ là Tần gia ta cắm rễ ở Phong Lâm Thành, không thể không xen vào... Những cường giả tông môn tuyến một hai đến Phong Lâm Thành, không muốn ở trong khách sạn, liền tìm đến chỗ mấy đại gia tộc địa phương. Chu gia, Đỗ gia, Lương gia, Tân gia đều tiếp đãi không ít người, ngay cả phủ thành chủ cũng bị người Phi Thánh Cung chiếm đoạt!

- Ngay cả phủ thành chủ cũng... Tần Ngọc không khỏi che miệng.

Tần Triêu Dương nói: - Bên phía Phi Thánh Cung, dù sao cũng có một vị cường giả Đế Tôn Cảnh trấn thủ, thành chủ đại nhân Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, làm sao chống đỡ được những thế lực đó. So sánh lại, Tần gia ta coi như còn đỡ, bên phía phủ thành chủ... Chậc chậc, mới là nước sôi lửa bỏng đó.

- Xảy ra chuyện gì? Tần Ngọc khó hiểu hỏi.

Sắc mặt Tần Triêu Dương trầm xuống: - Trang Bàn đã trở lại!

- Cái gì? Tần Ngọc nghe vậy, sắc mặt biến đổi, cắn răng nói: - Cái tên tham sống sợ chết kia, còn có mặt mũi trở về?

Ngày đó ma khí vây thành, mọi người kết làm Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận chạy ra ngoài thành, đi đến gia cố phong ấn ma khí, kết quả Trang Bàn tham sống sợ chết, đến lúc mấu chốt bỏ lại mọi người trốn chạy, dẫn tới Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận tự sụp đổ.

Dù là lúc cuối cùng Đoàn Nguyên Sơn ngăn cơn sóng dữ, dẫn Tần Triêu Dương cùng Tần Ngọc trở về Phong Lâm Thành, nhưng không thể làm được phong ấn, đằng sau xảy ra chuyện gì, bọn họ không biết, chỉ biết ba đại Đế Tôn cảnh giá lâm, tiếp theo ma khí chủ động rút lui.

Cũng từ đó Trang Bàn không biết tung tích.

Hắn vốn là phó thành chủ Phong Lâm Thành, giống như Túy Tửu Ông, phụ tá Đoàn Nguyên Sơn quản lý mấy chục ngàn dặm Phong Lâm Thành. Sau khi hắn đi, chức phó thành chủ này cũng thiếu một người.

Trước đó Đoàn Nguyên Sơn còn thử lôi kéo Dương Khai, muốn hắn thế vào chỗ Trang Bàn, lại bị Dương Khai uyển chuyển từ chối.

Nhưng bởi vì chuyện lần trước, đám người Tần gia, Đoàn Nguyên Sơn đều có ý kiến với Trang Bàn, thậm chí trước mặt mọi người, Đoàn Nguyên Sơn còn nói nếu ngày sau gặp lại Trang Bàn, nhất định phải chém!

Nào ngờ chuyện qua mấy tháng, kẻ này lại trở về, Tần Ngọc làm sao không kinh ngạc.

Tần Triêu Dương hừ lạnh: - Nào chỉ trở về? Lần này hắn trở về để diễu võ dương oai nữa!

- Xảy ra chuyện gì? Tần Ngọc nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có ẩn tình.

- Còn chuyện gì? Hắn đầu phục Phi Thánh Cung mà thôi! Tần Triêu Dương cười lạnh không thôi. - Đám người Phi Thánh Cung, cũng là hắn dẫn đến phủ thành chủ, những ngày qua Đoàn thành chủ... cũng không dễ chịu gì.

Nghe vậy, Tần Ngọc im lặng, cũng tưởng tượng được Đoàn Nguyên Sơn bất đắc dĩ.

Hiện tại Trang Bàn đầu phục Phi Thánh Cung, e rằng sẽ cáo mượn oai hùm, có chỗ dựa lớn như Phi Thánh Cung, Đoàn Nguyên Sơn làm sao cũng không ra tay được với hắn, ngược lại còn phải nhìn mặt hắn mà làm việc. Chủ thứ ngày xưa điên đảo, hẳn là hiện tại Đoàn Nguyên Sơn vô cùng uất ức.

Phủ thành chủ hiện tại, đã chỉ còn là danh nghĩa.

- Các nhà khác cũng không tốt hơn. Chu gia, Đỗ gia, Lương gia, Tân gia đều bị quấy mịt mù, lão già Tân Cao Kiệt đã không chỉ một lần tới than khổ với ta... Tần Triêu Dương nói rồi, thở dài, lắc đầu.

- Vậy Tần gia ta... Tần Ngọc muốn nói lại thôi.

- Tạm thời còn may. Tần Triêu Dương trầm giọng nói: - Ở lại Tần gia ta là Bát Phương Môn, là tông môn bậc trung, dẫn đội là một người thanh niên, bình thường ở trong nhà, tu luyện khắc khổ, cũng không sai Tần gia ta đi làm chuyện gì, những người còn lại cùng coi như dễ thở.

- Vậy thì tốt. Tần Ngọc nghe vậy, sắc mặt thả lỏng.

- So sánh ra, Tần gia ta đã coi như khá lắm rồi. Tần Triêu Dương mỉm cười.

Trong lúc bọn họ nói, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, có người đang vội chạy về phía bên này.

Tần Triêu Dương không khỏi nhíu mày.

Sau đó, ngoài cửa truyền vào tiếng tỳ nữ: - Lão tổ...

Giọng run run, rõ ràng tâm tình không ổn.

- Ngọc nhi, con cứ nghỉ ngơi, lão tổ đi sẽ trở lại ngay. Tần Triêu Dương không muốn vì chuyện vặt mà quấy rầy Tần Ngọc, ôn hòa căn dặn, liền đi ra ngoài.

- Lão tổ... Tần Ngọc gọi: - Mọi chuyện cẩn thận.

Tần Triêu Dương khẽ gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại, ánh mắt như điện, nhìn về phía tỳ nữ ngoài cửa.

Tỳ nữ tràn đầy nước mắt, đang muốn nói, lại bị Tần Triêu Dương trừng mắt.

Tiếp theo, Tần Triêu Dương đi ra ngoài, tỳ nữ đi theo sau.

Thẳng đến khi cách xa khuê phòng Tần Ngọc, Tần Triêu Dương mới nói: - Có chuyện gì, bây giờ nói đi.

- Lão tổ... Tỳ nữ liền vội nói chuyện vừa xảy ra.

Tần Triêu Dương nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, người lóe lên chạy ra ngoài viện.

Trong khuê phòng, Tần Ngọc nói với Tuệ nhi: - Đỡ ta dậy.

Tuệ nhi cả kinh, hỏi: - Tiểu thư ngài muốn làm gì?

- Đi xem thử, ta luôn cảm thấy tâm thần không yên, dường như sắp xảy ra chuyện. Sắc mặt Tần Ngọc ngưng trọng nói.

- Bên ngoài có lão tổ lo liệu, sẽ xảy ra chuyện gì? Hiện giờ tiểu thư thân thể không ổn, đừng nên ngồi dậy.

- Ngươi đỡ hay không! Tần Ngọc trừng mắt.

Tuệ nhi hoảng hốt: - Tiểu thư, nô tỳ không dám, nếu để cho lão tổ biết...

- Vậy tự ta dậy... Tần Ngọc cắn răng, chầm chậm ngồi dậy, nhưng chỉ một động tác đơn giản lại làm trán nàng toát mồ hôi lạnh, trong họng hừ nặng.

Tuệ nhi thấy vậy, nóng vội không thôi, khuyên bảo hết cách, Tần Ngọc vẫn không nghe, cuối cùng vừa khóc vừa đỡ dậy.

....................

Phủ thành chủ.

Trong đại sảnh, một nam nhân khoảng chừng 20 tuổi ngồi ở ghế chính, tuy rằng phong thái hiên ngang, nhưng khiến người ta có cảm giác vô cùng âm hiểm, như đang luôn tính toán âm mưu gì.

Tu vi của hắn không cao, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, nhưng khí chất tuyệt đối không giống đệ tử tông môn thế gia bình thường.

Người này là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung hiện tại, Ninh Viễn Thuật.

Từ khi Ninh Viễn Thành thiếu cung chủ đời trước đột nhiên tử vong, Ninh Viễn Thuật là em trai liền được lập lên làm thiếu cung chủ.

Hai bên Ninh Viễn Thuật đều đứng một vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh, một người mặt không biểu tình, nhắm mắt dưỡng thần, một người không giận mà oai, tóc bạc má hồng.

Hai người này, là tả hữu hai Đại hộ pháp Phi Thánh Cung, Cao Sơn Lưu Thủy.

Người bên trái là Cao Sơn, bên phải là Lưu Thủy, hai người đều tinh thông nhạc luật, am hiểu âm công, thủ đoạn quỷ dị, thực lực cực mạnh.

Lúc này, Ninh Viễn Thuật đang nhấm nháp linh quả, mặt cười khẽ.

Ở bên dưới hắn, Trang Bàn, nguyên phó thành chủ Phong Lâm Thành, đang mắt lạnh nhìn một người, ánh mắt đắc ý khinh bỉ.

Người mà hắn nhìn, chính là Đoàn Nguyên Sơn.

Túy Tửu Ông mặt hồng hồng say khướt, đứng cạnh Đoàn Nguyên Sơn, có vẻ say xỉn, ánh mắt mờ ảo.

- Không biết thiếu cung chủ gọi hai người ta đến, là vì chuyện gì? Đoàn Nguyên Sơn chắp tay hỏi, sắc mặt không vui.

Bất cứ ai bị tu hú chiếm tổ, tâm tình sẽ không tốt được, chỉ là cố kỵ thực lực hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy cùng bối cảnh Phi Thánh Cung, Đoàn Nguyên Sơn mới không dám chống cự, đành thầm chấp nhận đối phương chiếm lĩnh phủ thành chủ, tượng trưng uy nghiêm của thành chủ. Mấy ngày nay, hắn cùng Túy Tửu Ông đều rút vào trong nhà, không hỏi thế sức.

Nào ngờ hôm nay bỗng bị Ninh Viễn Thuật gọi tới.

- Gọi hai người các ngươi đến, tự nhiên là có chuyện các ngươi làm, không thấy thiếu cung chủ đang thưởng thức linh quả hay sao? Các ngươi chờ đi! Trang Bàn bỗng nhiên lạnh giọng trách mắng.

Mấy tháng trước, hắn có xung đột với Dương Khai, bí bảo bị Dương Khai phả hoại linh tính, suýt nữa trọng thương. Khi đó, Đoàn Nguyên Sơn chẳng những không giúp hắn, mà còn đứng về phía Dương Khai trách mắng hắn một phen.

Trang Bàn tự nhiên ghi hận, hiện tại trở mình, hận không thể trả lại gấp trăm lần mối nhục ngày đó.

- Ợ... Túy Tửu Ông bỗng nhiên ợ lớn, trong đại sảnh liền tràn ngập mùi rượu.

Ninh Viễn Thuật ở bên trên liền nhướng mày, không còn tâm tình thưởng thức linh quả, có chút không vui ném xuống.

- Thành chủ đại nhân... Ợ, tiểu lão nhi... nấc.... sao lại nghe có tiếng chó sủa... Nấc... Hắn nói một câu phải chia làm mấy phần mới xong, bộ dáng lôi thôi, quả thật làm người ta không dám nhìn.

- Ngươi... Trang Bàn nghe vậy giận dữ, đối phương nói chuyện không chút che giấu ý châm chọc nhục mạ, hắn làm sao không nghe ra?

Ninh Viễn Thuật phất tay, ngăn hắn tiếp tục lên tiếng.

Trang Bàn thấy thế, quả nhiên không dám rên một câu, chỉ là ánh mắt oán độc nhìn Túy Tửu Ông, đã ghi lại mối hận này.

- Đoàn thành chủ! Ninh Viễn Thuật mỉm cười nhìn Đoàn Nguyên Sơn.

Người sau nhướng mày.

Tuy rằng đối phương mỉm cười, nhưng cho Đoàn Nguyên Sơn cảm giác như rắn độc đang thè lưỡi, cực kỳ nguy hiểm, trong lòng không khỏi nghiêm lại.

- Thiếu cung chủ có gì phân phó? Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng hỏi.

- Lần này bổn thiếu chủ rời cung, gia phụ có ý cho hai Đại hộ pháp Cao Sơn Lưu Thủy đi theo. Hai vị hộ pháp đại nhân là cường giả gần với gia phụ ở bổn cung, sẽ không tùy tiện điều động, Đoàn thành chủ có biết là vì sao? Hắn híp mắt cười hỏi.

Đoàn Nguyên Sơn thầm nghĩ lão cha ngươi phái người bảo vệ ngươi, liên quan gì tới ta. Hơn nữa hạng nhân vật như thiếu chủ tông môn, ra ngoài không phải luôn có mấy hộ vệ hay sao?

Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói: - Không biết!

- Ha ha... Ninh Viễn Thuật mỉm cười:

- Tự nhiên là muốn bảo vệ an toàn của ta rồi...

Sắc mặt Đoàn Nguyên Sơn trầm xuống, toát ra thần sắc "ngươi giỡn chơi đó hả", nếu vấn đề đơn giản như thế, còn cần phải hỏi hay sao?

Quả nhiên, Ninh Viễn Thuật chuyển giọng, nói tiếp: - Gia phụ có nói, trị an Phong Lâm Thành... thật không tốt!

Đoàn Nguyên Sơn nhướng mày, nói: - Dựa vào đâu mà nói vậy? Tại hạ quản lý Phong Lâm Thành đã nhiều năm, dù không nói võ giả trong thành đều là hạng lương thiện, nhưng cũng ít xảy ra chuyện giết người cướp của, trị an không ổn, xin thứ Đoàn mỗ không thể đồng ý.
Advertisement
';
Advertisement